Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


-Tiếng thét chói tai của Vương Tiểu Nha lập tức làm cho tất cả đám người trong nhà hàng chú ý, kể cả ông chủ bốn mươi tuổi, cũng có vài ánh mắt nhìn về phía bên này.

Hạ Thiên cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Tiểu Nha, hắn mở miệng hỏi:

- Sao vậy?

- Trong canh có ruồi.

Vương Tiểu Nha chỉ vào chén, vẻ mặt hoảng sợ, có lẽ nàng rất sợ loại sinh vật này.

Hạ Thiên còn chưa nói thì ông chủ nhà hàng đã đón lời:

- Điều này sao có thể? Đây là nhà hàng hợp vệ sinh, sao có ruồi được?

- Ông xem, đây không phải ruồi thì là gì?

Vương Tiểu Nha chỉ vào chén rất bất mãn, lúc này Hạ Thiên cũng nhìn xuống và xác nhận có một con ruồi, có lẽ cũng "lên dĩa" chưa lâu.

Ông chủ nhà hàng cúi đầu nhìn nhìn, sau đó hắn khẽ gật đầu:

- Không sai, đây là ruồi.

- Bây giờ ông thừa nhận rồi chứ?

Vương Tiểu Nha tức giận nói:

- Ông còn nói trong này sạch sẽ sao? Đúng là, biết vậy sẽ không vào đây.

- Cô bé, đây đúng là ruồi, nhưng không phải ruồi trong nhà hàng chúng tôi.

Ông chủ nhà hàng dùng giọng không chút hoang mang nói.

Vương Tiểu Nha lập tức giận:

- Này, không phải ruồi trong nhà hàng các ông, vậy là ruồi ở đâu?

- Đây là của các người.


Ông chủ nhà hàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Tiểu Nha và Hạ Thiên:

- Thế này đi, tôi không so đo con ruồi này từ đâu tới, món canh gà này tôi sẽ không thu tiền của mọi người.

- Không so đo sao?

Vương Tiểu Nha càng thêm tức giận:

- Ông nói vậy là có ý gì? Rõ ràng trong nhà hàng có ruồi, như vậy còn nói không so đo? Có người nói như vậy sao?

- Cô bé, tôi đã nói rồi, nhà hàng chúng tôi hoàn toàn không có ruồi. Tôi mặc kệ các người đến quấy rối hay không muốn trả tiền, tóm lại phần canh này tôi không lấy tiền, các người cũng nên có chừng mực, không nên náo loạn, nếu không sẽ chẳng bên nào tốt đẹp gì.

Ông chủ nhà hàng dùng giọng không vui nói, trong giọng điệu còn mơ hồ có chút hương vị uy hiếp.

Điều này cũng coi như chính thức chọc tức Vương Tiểu Nha, sao người này không biết nói đạo lý như vậy?

- Này, ông bảo ruồi này là chúng tôi mang vào sao? Ông có lầm không, ai không muốn trả tiền, tôi chỉ muốn đổi tô canh, ông lại nói như vậy sao? Tôi muốn tố cáo ông lên phòng vệ sinh thực phẩm.

Vương Tiểu Nha tức giận nói.

- Cô bé, tôi đã thấy qua nhiều chiêu thức này rồi, cô còn nhỏ, cũng đừng nên làm những chuyện như vậy. Bữa cơm này chỉ có giá vài chục đồng, cần gì phải vì nhỏ mất lớn?

Ông chủ nhà hàng dùng giọng thấm thía nói.

- Ông... ....

Vương Tiểu Nha thở phì phò trừng mắt nhìn ông chủ nhà hàng, trong lòng nàng rất căm tức, người này còn giả vờ làm người tốt, đúng là vô sỉ. Bạn đang đọc truyện được tại

Nhưng khoảnh khắc này Vương Tiểu Nha không biết nên làm sao cho phải, nàng chẳng qua chỉ muốn trách vài câu mà thôi, thực tế cũng căn bản không biết phòng vệ sinh thực phẩm ở đâu.

- Hạ Thiên ca ca, người này không chịu nói lý lẽ.

Vương Tiểu Nha cuối cùng cũng chỉ trông đợi vào Hạ Thiên, nàng hy vọng hắn có thể giúp mình giải tỏa cơn tức lần này, cũng vì một con ruồi mà mất hứng.

Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng, hắn nhìn chằm chằm vào ông chủ nhà hàng:

- Ông nói trong nhà hàng này không có ruồi sao?

- Đúng vậy, trong nhà hàng này đừng nói là ruồi, thậm chí còn không có con muỗi nào.


Ông chủ nhà hàng dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

- Nếu tôi tìm được ruồi trong nhà hàng, ông có ăn hết không?

Hạ Thiên lười biếng hỏi.

Ông chủ nhà hàng chợt ngây người, thật ra hắn biết rõ trong canh có ruồi là của nhà hàng, nhưng hắn không muốn thừa nhận. Dù sao thì chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự, hắn thấy hai vị khách này cũng không lớn tuổi, nếu có chuyện gì thi miễn phí bữa cơm là được.

Nhưng ông chủ nhà hàng cũng không ngờ hai vị khách này không chịu bỏ qua, cứ quấn lấy và còn bắt mình ăn hết ruồi.

- Này anh bạn, nếu cậu có thể tìm được ruồi trong nhà hàng của tôi, tôi ăn hết ruồi cũng không thành vấn đề, nhưng nếu không tìm được, như vậy cậu cũng phải ăn hết chén canh có ruồi này chứ?

Ông chủ nhà hàng dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Thiên, hắn không muốn ăn ruồi nhưng cũng không tin người ta có thể tìm được ruồi, dù có thể tìm ra cũng chưa chắc đã bắt được.

- Được.

Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn chỉ tay nói:

- Này, ông xem, bên kia không phải là ruồi sao?

Vương Tiểu Nha, ông chủ nhà hàng và và vị khách nhìn theo hướng tay của Hạ Thiên, thì ra ở trên chạn cơm có một con ruồi.

Thật ra trong nhà hàng có ruồi cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu ruồi xuất hiện trong thức ăn hay trong canh, như vậy sẽ không nên. Đáng lý ra ông chủ phải thừa nhận và tranh thủ đổi tô canh cho Vương Tiểu Nha, như vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn lại không thừa nhận, hơn nữa còn vu oan Vương Tiểu Nha bỏ ruồi vào canh, kết quả là sự việc bé xé ra to.

Đám khách bắt đầu dùng ánh mắt hả hê nhìn ông chủ nhà hàng, lần này có lẽ ông chủ phải ăn ruồi.

- Ruồi đâu, ở đâu?

Ông chủ nhà hàng vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt nhìn đi chỗ khác:

- Sao tôi không thấy.

- Này, ông nhìn đi đâu vậy?

Vương Tiểu Nha bất mãn nói:


- Ruồi ở chỗ kia...Này, ông quá vô sỉ, rõ ràng cố ý đuổi ruồi.

Ai cũng thấy rõ ràng những hành động mờ ám của ông chủ nhà hàng, hắn đi về phía con ruồi, sau đó phất tay đuổi đi. Rõ ràng chỉ cần hắn đuổi ruồi đi thì có thể thề thốt trong nhà hàng không có ruồi.

Lúc này con ruồi cũng bay đi, ông chủ nhà hàng cũng rất đắc ý, nhưng đột nhiên có một đôi đũa phóng đến kẹp lấy con ruồi.

Khi thấy tình cảnh như vậy thì vẻ mặt ông chủ nhà hàng chợt biến đổi. Đây là ai? Sao có thể dùng đũa kẹp ruồi? Tình cảnh này chỉ có trong phim mới đúng chứ?

Ông chủ nhà hàng quay đầu lại nhìn và càng cảm thấy khó khăn, vì người kẹp được ruồi chính là Hạ Thiên.

- A, Hạ Thiên ca ca quá tuyệt.

Vương Tiểu Nha lại vỗ tay.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn ông chủ nhà hàng, hắn lười biếng nói:

- Này, ông muốn tự ăn ruồi hay để tôi nhét vào miệng.

- Ăn đi, ăn đi cưng!

Vương Tiểu Nha ở bên kia hô hào, ông chủ nhà hàng vừa rồi chọc tức nàng, bây giờ nàng rất muốn thấy hắn ăn ruồi.

- Ruồi này không phải ở trong nhà hàng, là chính cậu chụp được.

Ông chủ nhà hàng cố gắng chống chế, đừng nói đùa, hắn cũng không muốn ăn ruồi.

- Đúng là không biết xấu hổ.

Vương Tiểu Nha lại bị chọc tức, người này đúng là vô sỉ.

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn ông chủ nhà hàng:

- Nói vậy ông không muốn tự ăn sao?

- Chính cậu bắt được thì tự ăn đi...Á... ...

Ông chủ nhà hàng còn chưa nói hết lời thì cảm thấy trong miệng mình có một thứ gì đó, thì ra Hạ Thiên đã nhét con ruồi vào.

Ông chủ nhà hàng đáng thương muốn nhổ ra nhưng Hạ Thiên lại vươn tay nắm lấy cuống họng hắn, sau đó hắn vỗ lưng, con ruồi theo cuống họng vào trong bụng ông chủ nhà hàng.

Hạ Thiên phủi tay, bộ dạng rất thỏa mãn:

- Thế nào? Hương vị của ruồi không tệ phải không? Nghe nói có rất nhiều chất dinh dưỡng.

- Hì hì, Hạ Thiên ca ca, anh đúng là quá khủng, anh đã làm ông ta phải nuốt ruồi.


Vương Tiểu Nha hưng phấn chạy đến ôm lấy cánh tay Hạ Thiên lắc qua lắc lại.

- Cậu, tiểu tử, muốn ăn đòn sao?

Ông chủ nhà hàng sau khi nuốt con ruồi thì thẹn quá hóa giạn, hắn vung nắm đấm về phía Hạ Thiên.

Trước nay người muốn đánh Hạ Thiên thường không có kết cục gì tốt, tất nhiên ông chủ nhà hàng đáng thương này sẽ không ngoại lệ. Nắm đấm của hắn còn chưa đến người Hạ Thiên thì sau này phải mất một thời gian khá lâu để nghỉ dưỡng, vì không may có vài ngón tay gãy xương.

- Nếu ăn nhiều ruồi thì sẽ nhanh chóng lành tay.

Hạ Thiên hảo tâm nhắc nhở ông chủ nhà hàng.

Ông chủ nhà hàng cực kỳ đau đớn nhưng không dám nói lời nào, vì lúc này hắn hiểu mình chọc vào một nhân vật khủng bố.

- Đúng vậy, ông thích ăn ruồi, sau này nên ăn nhiều một chút.

Vương Tiểu Nha ở bên cạnh cũng cười hì hì nói, sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên:

- Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi thôi, cũng ăn no rồi.

Vương Tiểu Nha muốn đi, tất nhiên Hạ Thiên cũng đồng ý, hai người nhanh chóng nghênh ngang bỏ đi dưới ánh mắt của ông chủ nhà hàng và vài vị khách, còn chuyện tiền cơm, tất nhiên là không mất đồng nào.

Ông chủ nhà hàng lúc này bắt đầu hối hận, đáng tiếc là người hối hận thường đã muộn.

... ....

Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha nhanh chóng đi đến cổng trường Giang Đại Phụ, bây giờ nơi đó có vẻ rộn rã, có vài tên cảnh sát, còn có cả xe cứu thương. Năm tên nam sinh đã được đưa lên xe cứu thương.

- Hạ Thiên ca ca, bọn họ làm sao vậy?

Vương Tiểu Nha tò mò hỏi.

- À, không sao, chẳng qua trên đời có thêm năm tên thái giám mà thôi.

Hạ Thiên hời hợt nói, tuy hắn không tận mắt thấy sự kiện phát sinh nhưng cũng có thể đơn thuần suy đoán được kết quả. Năm tên không may kia bị cưỡng ép rút ra khỏi mặt đất, vì vậy mà có bộ vị nào đó phải ở lại trong đất, năm tên này còn sống hay không thì chẳng rõ, nhưng thành thái giám thì quá rõ ràng.

- Hì hì, Hạ Thiên ca ca, anh thật sự lợi hại.

Vương Tiểu Nha thấy Hạ Thiên nói như vậy thì bắt đầu sùng bái, tất nhiên nàng biết thái giám là gì.

Điện thoại của Hạ Thiên lúc này lại vang lên, hắn lấy ra xem, là một dãy số lạ, điều này làm hắn buồn bực, sao dạo này nhiều người xa lạ tìm hắn vậy?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui