Trong mắt Trương Thiết tràn đầy vẻ tức giận, hắn biết rõ Hoàng An Bình chủ tâm đến gây phiền phức cho mình, nhưng vì có vợ mà hắn cuối cùng cũng gắng nhịn cơn tức.
- Đội trưởng Hoàng, nếu anh đã yêu cầu như vây thì tôi sẽ phối hợp.
Trương Thiết mở miệng nói.
- Vậy thì tốt, đi thôi.
Hoàng An Bình rất thỏa mãn.
Hoàng An Bình bắt chuyện với Hạ Thiên rồi dẫn Trương Thiết đi, nhân vật nhảy lầu đã bỏ đi, tất nhiên đám người đến xem náo nhiệt cũng tản ra rất nhanh. Còn vị giám đốc bệnh viện Phụ Nhất cũng thở phào một hơi, nếu có người nhảy lầu trong bệnh viện, như vậy lão còn ngồi vững ở vị trí hay không cũng khó nói.
Hạ Thiên cuối cùng cũng vui sướng, người quấy rối đã bỏ đi, hắn có thể cùng Liễu Vân Mạn quay về thế giới riêng của hai người.
Cả buổi chiều cũng không có chuyện gì khác phát sinh, Hạ Thiên ở trong phòng làm việc của Liễu Vân Mạn nửa ngày trời, nửa ngày này cũng làm cho cả bệnh viện biết Liễu Vân Mạn có bạn trai. Không những chỉ là như vậy, người đàn ông này có vẻ rất lợi hại, đánh gãy sạch răng của Tống Dũng, đây là con của phó giám đốc bệnh viện, như vậy mà giám đốc bệnh viện vẫn rất cung kính với hắn.
Khi thấy bộ dạng khổ sở của Tống Dũng thì những bác sĩ trước đó có ý với Liễu Vân Mạn đều buông tha ý nghĩ của mình, đến lúc này Liễu Vân Mạn cũng coi như hoàn thành mục tiêu.
Liễu Vân Mạn nhanh chóng tan tầm, sau đó nàng hỏi:
- Hạ Thiên, chút nữa chúng ta đi đâu dùng cơm đây?
- Chị Vân Mạn, tối nay tôi sẽ không dùng cơm với chị được, tôi còn có chuyện.
Hạ Thiên nói, hắn thật sự có chuyện, hắn muốn đến xem Mộc Hàm múa thoát y, sau đó ăn luôn vợ tóc vàng xinh đẹp.
- Như vậy thì tôi phải về rồi.
Liễu Vân Mạn có chút thất vọng nhưng sau đó lại khẽ thở dài, cả buổi chiều người này ở đây không chút thành thật, nếu nàng đưa hắn về nhà thì sợ rằng sẽ bị đối phương ăn sạch. Tuy chuyện bị đối phương ăn sạch cũng khó tránh khỏi, nhưng nàng luôn lo lắng và căng thẳng, bây giờ nàng biết đêm nay mình an toàn, tất nhiên sẽ không còn căng thẳng.
Hai người cùng nhau đi ra cổng chính bệnh viện, sau đó chia ra mỗi người một ngã. Xe của Liễu Vân Mạn bị tai nạn mà hư hại, khi nàng định lấy xe chạy về nhà mới chợt nhớ ra vấn đề này, nhưng nàng cũng còn chưa nghĩ ra, vì sao cảnh sát giao thông còn chưa đến tìm mình? Nếu theo tình huống thông thường, cảnh sát giao thông có thể từ biển số xe mà kiểm tra được tên tuổi của Liễu Vân Mạn, sau đó sẽ liên lạc. Đáng lý ra phải sớm liên lạc mới đúng nhưng thực tế đến bây giờ vẫn chưa thấy gì, không có ai đến tìm nàng vì vụ tai nạn trước kia, giống như chưa từng có vấn đề gì phát sinh.
Khi Liễu Vân Mạn đang nghĩ đến vấn đề này thì điện thoại đã vang lên, nàng lấy ra xem, là một dãy số lạ.
- Chào, xin hỏi là tìm ai?
Liễu Vân Mạn nhanh chóng nhận điện thoại.
- Tất nhiên là tìm bạn.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.
Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng khẽ nói:
- Isabella, sao lại là bạn?
- Thế nào? Bạn không hy vọng mình điện thoại đến sao?
Isabella cười hì hì trong điện thoại:
- Này Vân Mạn, lúc này hai người mới tách ra, mới đó mà đã nghĩ đến hắn rồi sao?
- Isabella, bạn đừng chọc ghẹo lung tung.
Liễu Vân Mạn sẵng giọng, ngay sau đó nàng lại cảm thấy không đúng:
- Sao bạn biết mình và Hạ Thiên vừa tách ra?
- Hì hì, bạn xoay người lại xem, có thấy một chiếc Audi TT cách mình một trăm mét không?
Isabella cười hì hì hỏi.
Liễu Vân Mạn xoay người nhìn về phía trước, nơi đó là một chiếc Audi TT màu trắng. Đúng lúc này có một cánh tay trắng nõn thò ra từ cửa sổ rồi vẫy tay.
Liễu Vân Mạn mỉm cười, nàng có chút chần chừ nhưng cũng đi đến. Khi nàng đi đến bên cạnh thì cửa xe tự động mở ra, lúc này nàng ngồi vào không chút chần chừ, vì nàng thấy người ngồi bên trong đúng là Isabella.
- Isabella, bạn đến từ khi nào?
Liễu Vân Mạn không nhịn được phải hỏi.
- Đến tìm bạn!
Isabella cười hì hì, nàng vẫn ăn mặc như cũ, không khác biệt gì với lần trước, vẫn mát mẻ gợi cảm.
- Sao cậu còn dám quay lại? Cậu không phải... ....
Liễu Vân Mạn hỏi một nửa nhưng không tiếp tục.
Isabella cắt ngang lời:
- Không phải cái gì? Giết người sao? Hì hì, Vân Mạn, yên tâm, mình sẽ không dẫn đến phiền toái cho bạn.
- Isabella, mình không sợ bạn đưa đến phiền toái, mình biết bạn bị truy nã, bây giờ bạn lại đến đây, không phải rất nguy hiểm sao?
Liễu Vân Mạn vẫn còn quan tâm đến người bạn này.
- Hì hì, yên tâm đi, đám cảnh sát kia không bắt được mình.
Isabella ra vẻ không quan tâm:
- Vân Mạn, đêm nay mình ở nhà bạn nhé?
- Được rồi.
Liễu Vân Mạn đầu tiên có chút ngẩn ngơ, sau đó nàng gật đầu.
- Hì hì, Vân Mạn, vẫn là bạn tốt, chúng ta về nhà trước.
Isabella cười hì hì, nàng khởi động xe chạy về phía khu dân cư Danh Điển.
... ....
Hạ Thiên vừa đi vừa lấy điện thoại ra, hắn chuẩn bị điện thoại cho Mộc Hàm, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, là Mộc Hàm gọi đến.
- Không hổ danh là vợ tôi, biết mình muốn tìm nên gọi tới.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn nhận điện thoại:
- Vợ, chị ở đâu?
- Chồng, tôi đã đến khách sạn, là căn phòng ở khách sạn Khải Duyệt mà lần đầu tiên mình gặp mặt.
Mộc Hàm nói rất quyễn rũ:
- Cậu ở đâu? Có cần tôi chạy xe đến đón không?
- Không cần, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nói xong thì chạy vội.
Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến khách sạn Khải Duyệt, hắn đi đến phòng 1208, sau đó gõ cửa:
- Vợ, mở cửa mau.
Cửa phòng mở ra rất nhanh, Mộc Hàm mặc áo tắm xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, nàng cười quyến rũ:
- Chồng, vào nhanh.
Hạ Thiên lóe lên rồi vào phòng, Mộc Hàm đóng cửa, sau đó xoay người kéo tay Hạ Thiên. Nàng kéo hắn vào trong phòng, nơi đó có một bàn ăn nho nhỏ, trên bàn là một chai rượu đỏ, có hai phần bò bít tết.
- Chòng, cậu đã ăn tối chưa?
Mộc Hàm kéo tay Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh bàn:
- Chúng ta ăn gì đó trước nhé?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm, sau đó hắn trừng mắt cười hì hì nói:
- Vợ, tôi còn chưa ăn gì, vì vậy mới đến đây ăn chị.
Gương mặt Mộc Hàm có chút ngại ngùng, nàng nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Chồng, người ta phải ăn một chút mới có sức khiêu vũ cho cậu xem.
Hạ Thiên suy nghĩ lại, sau đó hắn cảm thấy Mộc Hàm nói rất đúng, vì vậy gật đầu:
- Vợ ăn nhiều một chút, cũng nên ăn luôn phần của tôi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Mộc Hàm có chút dở khóc dở cười, nàng chẳng qua chỉ muốn có một bữa tối lãng mạn, sau đó thì trao thân cho hắn, nhưng đối phương lại chẳng hiểu phong tình như vậy sao?
- Chồng, mình tôi cũng không ăn hết nhiều như vậy, cậu ăn cùng với tôi nhé?
Mộc Hàm chỉ phải bày ra thần công làm nũng vô địch thiên hạ, lúc này nàng cũng làm đúng phương pháp nhưng, cũng phát huy được hiệu quả tuyệt vời. Hạ Thiên vừa dùng bò bít tết vừa nhìn Mộc Hàm phong tình vô hạn ở bên cạnh, đối với hắn thì người đẹp tóc vàng quyến rũ tuyệt vời kia mới là bữa tối ngon ngọt.
Không biết có phải ánh mắt sáng quắc của Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào người hai vì rượu đỏ, gương mặt trắng nõn của Mộc Hàm ngày càng đỏ hồng, kiều diễm ướt át như hoa Hải Đường, cặp mắt đẹp cũng dần trở nên mê ly. Lúc này mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng đều cực kỳ hấp dẫn, đều trở nên xinh đẹp mê người.
- Chồng, chúng ta uống một ly.
Mộc Hàm thản nhiên cười với Hạ Thiên, nàng nâng ly, bình rượu đã cạn, trong ly chính là những giọt rượu cuối cùng.
Mộc Hàm khẽ cụng ly rồi ngửa cổ chậm rãi rót rượu vào cuống họng, sau đó nàng buông ly chậm rãi đứng lên, nàng kéo hai sợi dây buộc áo tắm phủ lên người, áo tắm chậm rãi chảy xuống, trên người nàng chỉ còn lại hai mảnh áo tắm ít ỏi.
Thân thể Mộc Hàm chợt chuyển động rất có tiết tấu, tuy cũng không phải múa thoát y như ý muốn của Hạ Thiên, nhưng những động tác của nàng vẫn rất hấp dẫn, mỗi hành động đều làm người xem thất hồn lạc phách. Trong lúc múa, Mộc Hàm biểu hiện tất cả những nét tươi đẹp nhất của thân thể mình trước mắt Hạ Thiên.
Mộc Hàm vừa nhảy vừa chậm rãi lui ra phía sau, vô tình đã lui ra gian ngoài, Hạ Thiên cũng tự nhiên đứng dậy đi theo. Mộc Hàm nhảy quá đẹp, điều này làm hắn kìm lòng không được.
- Chồng, đẹp không?
Mộc Hàm khẽ thở gấp, gương mặt xinh đẹp tuyệt vời đã lấm chấm những hạt mồ hôi tinh tế. Rõ ràng múa rất đẹp nhưng cũng làm nàng tốn nhiều thể lực.
- Đét.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Mộc Hàm cảm thấy bờ mông truyền đến cảm giác đau đớn.
- Chồng, sao lại đánh tôi?
Mộc Hàm cảm thấy rất uất ức, nàng đã cố gắng múa một bài mà trước nay chưa từng có ai được xem, nàng tin Hạ Thiên sẽ rất tán thưởng.
Hạ Thiên một tay ôm lấy eo Mộc Hàm, một tay vung lên rồi hạ xuống trên cặp mông đầy co giãn, sau đó hắn nói:
- Vì chị nhảy quá đẹp.
Mộc Hàm cảm thấy rất uất ức:
- Chồng, nhảy đẹp sao còn đánh tôi? Dù đây không phải múa thoát y, nhưng không đợi một lúc nữa tôi múa thoát y cho em sao?
- Tốt, vậy thì múa đi, đến bây giờ chị mới chịu nhảy cho tôi xem, tất nhiên phải đánh.
Hạ Thiên nói rất hùng hồn, sau đó bàn tay lại rơi xuống mông Mộc Hàm.
Mộc Hàm xem như hiểu rõ, thì ra chồng thích vỗ mông nàng, cũng không biết có ưu thích gì khác nữa không.
- Chồng, đừng đánh nữa, bây giờ người ta múa thoát y cho cậu xem.
Mộc Hàm nũng nịu năn nỉ.
- Đét.
Lại một bàn tay vỗ xuống nhưng lần này rất nhẹ, bàn tay rơi xuống cũng không bỏ đi. Đúng lúc này bên tai Mộc Hàm vang lên âm thanh của Hạ Thiên:
- Lúc này múa thoát y, để tôi giúp chị nhảy.
Bàn tay nóng bỏng của Hạ Thiên liên tục xoa bóp qua lại trên cặp mông vểnh của Mộc Hàm, ngay sau đó nàng cảm thấy chút vải ít ỏi che trên mông đã rơi xuống, một bàn tay nóng bỏng còn lại đã phủ lên bộ ngực sữa cao vút, đang liên tục xoa bóp.
- Ầm ầm... ....
Tiếng đập cửa dữ dội chợt vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...