Khi nghe nói có người muốn nhảy lầu thì vẻ mặt Hà Minh chợt biến đổi, lão vội vàng hỏi:
- Ai muốn nhảy lầu, nhảy ở đâu?
- Giám đốc, là Giang Tiểu Nhu, cô ấy đang ôm con ngồi ở phòng khám trên lầu, hình như cô ấy muốn ôm con nhảy xuống.
Y tá vội vàng nói.
Hà Minh nghe thấy như vậy thì vẻ mặt biến đổi, nhưng lão còn chưa kịp nói gì thì Liễu Vân Mạn đột nhiên mở cửa chạy ra, nàng vội vàng hỏi:
- Cô nói gì? Giang Tiểu Nhu muốn ôm con nhảy lầu sao?
- Đúng vậy, bác sĩ Liễu, chị đi xem một chút, có lẽ còn khuyên được cô ấy thay đổi ý nghĩ.
Y tá vội vàng gật đầu.
- Mau đưa tôi đi.
Liễu Vân Mạn kéo tay y tá bỏ chạy.
Hà Minh cũng chạy theo, Hoàng An Bình cũng dẫn theo vài tên cảnh sát thủ hạ chạy lên phóng khám ở trên lầu. Sự việc này vốn là của cảnh sát, bọn họ có mặt ở đây, tất nhiên phải đến.
... ....
Lúc này dưới khu nhà bệnh viện đã tụ tập rất nhiều người, ai cũng ngẩng đầu lên nhìn, mọi người cùng chỉ trỏ rồi nghị luận. Trên sân thượng là một người phụ nữ ôm một đứa trẻ trong lòng, nhìn tư thế thì hình như có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Liễu Vân Mạn đứng phía xa thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi nóng lòng, dù nàng không thấy quá rõ ràng nhưng hình ảnh của người phụ nữ kia rất quen thuộc, đứng xa cũng có thể nhận ra. Đây là Giang Tiểu Nhu, mà đứa bé trong lòng chính là con trai năm tuổi của nàng, là Trương Hạo.
Liễu Vân Mạn đi làm ở bệnh viện Phụ Nhất đã được năm năm, cũng có bốn năm có quan hệ với mẹ con Giang Tiểu Nhu, đồng thời cũng rất đồng tình với tình cảnh của hai mẹ con nhà này.
Mười năm trước, khi Giang Tiểu Nhu mới mười tám tuổi, nàng vào làm công nhân trong một nhà máy ở Giang Hải, sau đó quen biết bảo vệ nhà xưởng là Trương Thiết, hai người có thể nói là vừa gặp đã yêu. Trương Thiết là bộ đội mới xuất ngũ, tuy không tính là anh tuấn nhưng lại cao lớn khôi ngô làm Giang Tiểu Nhu rất an tâm. Giang Tiểu Nhu thì thanh xuân xinh xắn, điều này càng làm cho Trương Thiết hận không thể đặt trong lòng bàn tay để sủng ái. Cứ như vậy mà hai người mến nhau, không lâu sau bắt đầu có ước mơ tương lai tốt đẹp.
Tuổi trẻ chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào, Giang Tiểu Nhu không có kinh nghiệm, cũng không chú ý đến biến hóa thân thể. Mãi đến ngày tăng ca đến đêm khuya, sau đó đột nhiên té xỉu, đến khi đưa vào bệnh viện được bác sĩ nói nàng đã mang thai, không may nàng té xỉu lại sẩy thai.
Những năm sau đó Giang Tiểu Nhu có bốn lần sẩy thai, sau đó khi mang thai nàng quyết định không đi làm, ở nhà an tâm tĩnh dưỡng. Cuối cùng nàng cũng sinh được một đứa bé trai, cũng không sẩy thai, nhưng khi có thai được tám tháng thì con đã sớm sinh ra, mà đứa bé này chính là Trương Hạo.
Khi Trương Hạo vừa sinh ra thì Giang Tiểu Nhu cũng không phát hiện con của mình có gì đó không đúng, mãi đến khi một tuổi mà con chưa thể tự ngồi vững nàng mới đưa đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả thiếu chút nữa làm nàng tan vỡ, Trương Hạo vì sinh non mà phát triển bất thường, não co quắp, có hể cả đời này đều không thể đi đứng bình thường.
Giang Tiểu Nhu không muốn buông tay, bốn năm qua nàng luôn mang theo con đến bệnh viện trị liệu. Đến bây giờ đã là năm năm nhưng tình huống của Trương Hạo cũng giảm bớt khá nhiều, nhưng Liễu Vân Mạn không thể ngờ, Giang Tiểu Nhu lại muốn ôm con nhảy lầu.
- Đừng làm việc thiếu suy nghĩ.
Liễu Vân Mạn đứng bên dưới mà trong lòng thầm cầu nguyện, nhưng đúng lúc này đám người vây quanh đã hô lên kinh hoàng.
Liễu Vân Mạn vô thức ngẩng đầu lên nhìn, vì vậy mà không khỏi hô lên:
- Không nên nhảy.
Nhưng đã quá muộn, khoảnh khắc khi Liễu Vân Mạn nhìn lên thì Giang Tiểu Nhu đã ôm con bước qua lan can và nhảy xuống.
Đám người tụ tập ở bên dưới vội vàng lui về phía sau, ai cũng sợ bị người nhảy lầu đập vào người. Trên báo đài thường hay đưa tin có người nhảy lầu nện chết kẻ đi ngang bên dưới, bọn họ cũng không muốn xui xẻo như vậy.
Liễu Vân Mạn không khỏi quay đầu nhìn ra chỗ khác, nàng không muốn tận mắt nhìn thấy tình cảnh thảm thiết khi Giang Tiểu Nhu rơi xuống.
Vài chục giây sau, Liễu Vân Mạn giống như vượt qua một thời điểm cực kỳ buồn chán, nhưng nàng cũng cảm thấy có gì đó quái lạ, đã lâu như vậy sao chưa có ai ầm ĩ? Sao không có chút động tĩnh gì?
- Sao còn chưa chết?
- Kỳ quái, không có việc gì, các người có thấy chuyện gì xảy ra không?
- Hình như có người chụp được người phụ nữ kia... ....
- Sao có thể như vậy được?
Liễu Vân Mạn đột nhiên nghe thấy tiếng nghị luận, nàng vội vàng xoay người, sau đó phát hiện Giang Tiểu Nhu đang ôm con đứng ở phía bên kia, vẻ mặt mê man giống như chẳng biết có chuyện gì phát sinh. Liễu Vân Mạn còn nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc ở bên cạnh Giang Tiểu Nhu, đó lại là Hạ Thiên.
Liễu Vân Mạn lập tức hiểu ra, người cứu Giang Tiểu Nhu là Hạ Thiên, ngoài hắn ra cũng không còn ai có bản lĩnh đó.
- Tôi...Tôi còn sống sao?
Giang Tiểu Nhu lẩm bẩm nói, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:
- Là cậu cứu tôi?
Hạ Thiên còn chưa nói thì Giang Tiểu Nhu đột nhiên rống lên:
- Sao cậu lại cứu tôi? Sao không cho tôi chết đi.
Liễu Vân Mạn vội vàng chạy đến, nàng đang định khuyên Giang Tiểu Nhu thì đã nghe thấy một giọng nói bất mãn:
- Ai không cho cô chết? Bây giờ cô có thể chết, tôi chắc chắn sẽ không cản, tôi cứu cô chẳng qua chỉ không muốn vợ mình bị hù chết mà thôi. Cô đúng là đáng chán ghét, cô muốn tìm chết, cần gì phải nhảy lầu, hơn nữa lại nhảy lầu trước mặt vợ tôi. Bây giờ cô đi chỗ khác mà nhảy, chỉ cần vợ tôi không nhìn thấy, tôi tin chắc sẽ không cứu cô, cô đi đi, đi xa một chút.
Đám người bàng quan không biết nói gì hơn, lý do cứu người của tên kia quá kỳ quái, càng kỳ quái là vừa cứu người nhưng bây giờ lại nói người ta đi tìm chết, có kẻ cứu người như vậy sao?
Giang Tiểu Nhu vừa mới nổi giận nhưng nghe nói như vậy cũng choáng váng, điều này...Người này nói gì vậy? Nàng nhảy lầu cũng phải đổi chỗ sao?
Cũng may lúc này Liễu Vân Mạn cũng có cơ hội lên tiếng, nàng nhìn Giang Tiểu Nhu, giọng nói có chút trách cứ:
- Giang Tiểu Nhu, sao chị có thể làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy? Sao lại nhảy lầu?
- Bác sĩ Liễu, tôi...Tôi thật sự không thể chịu nổi, ngày hôm qua tôi thấy một bản tin, có một người phụ nữ dìm chết đuối hai đứa con của mình, cô ấy đã nhịn vài chục năm, cuối cùng cũng không thể chịu đựng khổ cực. Tôi...Tôi cần gì phải cho Tiểu Hạo tiếp tục sống để chịu khổ? Không bằng tôi và nó cùng đi, kiếp sau có lẽ nó sẽ tìm được một gia đình khá giả... ....
Giang Tiểu Nhu thấy Liễu Vân Mạn thì giống như thấy thân nhân, nàng nói và lập tức nghẹn ngào, nước mắt cũng không ngừng chảy.
- Giang Tiểu Nhu, những năm này không phải bệnh tình của Trương Hạo đã khá hơn rồi sao? Hơn nữa bây giờ không chữa trị được, cũng không phải tương lai không chữa được, chị phải có lòng tin, không nên làm chuyện điên rồ.
Liễu Vân Mạn tiếp tục khuyên Giang Tiểu Nhu.
Hạ Thiên ở bên cạnh cảm thấy có chút nhàm chán:
- Chị Vân Mạn, cô ấy muốn tìm chết thì cứ tự nhiên, cũng không cần khuyên.
- Tiểu Nhu, Tiểu Nhu, em có sao không?
Đúng lúc này một người đàn ông hơn ba mươi và khá khôi ngô lao đến, hắn dùng tay ôm lấy Giang Tiểu Nhu.
Khi thấy người đàn ông kia chạy đến thì Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vì nàng biết rõ người này, người này chính là chồng của Giang Tiểu Nhu, là Trương Thiết. Bây giờ có mặt Trương Thiết, chắc chắn Giang Tiểu Nhu sẽ không còn vấn đề gì.
- Trương tiên sinh, cố gắng quan tâm đến vợ mình, đừng để cô ấy tiếp tục suy nghĩ miên man. Anh nên tin vào tôi, Trương Hạo nhất định sẽ khá hơn.
Liễu Vân Mạn khẽ thở dài nói, bệnh bại não cũng không biết đã làm suy sụp bao nhiêu gia đình rồi.
- Cảm ơn bác sĩ Liễu.
Người đàn ông dùng ánh mắt cảm kích nhìn Liễu Vân Mạn. :
Hạ Thiên lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Thiết, người này đúng là không ra gì, nếu không thì sao vợ lại phải đi nhảy lầu?
- Tiểu Nhu, chúng ta về thôi.
Trương Thiết dùng một tay ôm con, một tay ôm vợ muốn bỏ đi. Bây giờ có quá nhiều người vây quanh, còn có nhiều người chỉ trỏ, điều này làm cho Trương Thiết không thoải mái.
- Đi nhanh, lần sau nhớ đổi địa điểm mà nhảy lầu.
Hạ Thiên tất nhiên ước gì Giang Tiểu Nhu đi cho nhanh, vì vậy hắn cũng thúc giục.
Nhưng Hạ Thiên nói ra những lời này làm cho Trương Thiết nổi giận, hắn đột nhiên xoay người nhìn Hạ Thiên:
- Cậu nói gì?
- Lỗ tai có vấn đề à? Hèn gì vô dụng như vậy.
Hạ Thiên bĩu môi.
- Cậu muốn gây sự phải không?
Trong mắt Trương Thiết bắn ra hai luồng hàn quang.
- Hạ Thiên, đừng làm rộn.
Liễu Vân Mạn thấy tình huống không đúng thì vội vàng khuyên Hạ Thiên, sau đó nở nụ cười xấu hổ với Trương Thiết:
- Thật xin lỗi, Trương tiên sinh, bạn trai của tôi nói chuyện không dễ nghe, anh bỏ quá cho.
- Chị Vân Mạn, cần gì phải xin lỗi loại người này? Vợ muốn nhảy lầu thì chứng tỏ chồng vô dụng, đây rõ ràng là người chẳng ra gì.
Hạ Thiên có chút mất hứng, sao vợ hắn phải xin lỗi người này.
Trương Thiết dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, nếu không phải hắn đang một tay ôm con một tay ôm vợ thì nhất định sẽ ra tay với thằng khốn này.
- Nể mặt bác sĩ Liễu, tôi không so đo với cậu, nhưng nếu cậu còn ăn nói lung tung, đừng trách tôi không khách khí.
Trương Thiết dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, trên người mơ hồ bùng ra sát khí.
- Ngu ngốc, ai muốn anh khách khí?
Hạ Thiên có chút khó chịu, nếu không phải đối phương đang ôm con và vợ thì hắn đã đá văng đi rồi, chẳng qua hắn không muốn ức hiếp những đứa trẻ.
Trương Thiết nghe nói như vậy thì càng tức giận, nhưng đúng lúc này bên cạnh lại vang lên một âm thanh:
- Này, Trương Thiết, có vẻ tức tối nhỉ?
Trương Thiết nhìn lại, vẻ mặt hắn chợt biến đổi:
- Đội trưởng Hoàng, anh hiểu lầm rồi, tôi không muốn gây chuyện, chỉ muốn đưa vợ về nhà thôi.
- Muốn đưa vợ về nhà cũng không có vấn đề, nhưng trước khi đưa vợ về anh phải đến cục cảnh sát một chuyến.
Người nói là Hoàng An Bình, rõ ràng hắn cũng biết Trương Thiết.
- Đội trưởng Hoàng, chúng tôi nào có phạm vào chuyện gì?
Vẻ mặt Trương Thiết chợt biến đổi.
- Có phạm tội hay không, cứ đến cục cảnh sát tôi sẽ nói rõ.
Hoàng An Bình nhìn chằm chằm vào Trương Thiết:
- Tôi hy vọng anh phối hợp một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...