Mộc Hàm có chút kinh ngạc, người này không sợ chết sao? Nàng tất nhiên không biết, Lưu Thái Hà không phải không sợ chết, vì sợ chết nên mới không cởi hết ra. Nếu Lưu Thái Hà tiếp tục cởi ra thì nhất định sẽ chết, nhưng nếu không cởi thì họa may còn đường sống.
Lưu Thái Hà cũng thành công, dù Mộc Hàm rất bất mãn với hành vi của Lưu Thái Hà nhưng cũng không muốn giết chết đối phương, chẳng qua chỉ muốn dọa một chút mà thôi, thuận tiện cũng làm cho đối phương xấu mặt. Bây giờ Lưu Thái Hà đã không sợ bị dọa, nàng cũng không biết phải làm thế nào.
- Này, sao không cởi hết ra?
Hạ Thiên nhìn đám đàn ông cởi sạch và chỉ còn đồ lót, hắn dùng giọng không vui nói.
Đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau, cởi đến mức độ này bọn họ còn có thể tiếp nhận, những năm nay cũng không phải không có đàn ông cởi đồ lót chạy ngoài đường, nhưng nếu nói cởi sạch thì bọn họ khó thể tiếp nhận được.
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Âm thanh động lòng người của Kiều Tiểu Kiều lại vang lên, cũng xem như cứu đám người nơi đây một lần. Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn thấy người gọi đến là Tôn Hinh Hinh, tất nhiên sẽ tranh thủ nhấn nút nghe.
- Chị Hinh, chị đã thức dậy chưa?
Hạ Thiên hỏi.
- Hạ Thiên, cậu đang đi đâu vậy?
Giọng nói của Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng.
- Chúng tôi chơi trò cướp bóc trong huyện thành.
Hạ Thiên hời hợt trả lời, âm thanh của hắn rất lớn, đám người chung quanh chợt sững sờ, cướp chơi? Tên biến thái này xem đây là trò chơi sao?
Tôn Hinh Hinh ở bên kia đã có năng lực miễn dịch với những lời nói của Hạ Thiên, nàng nhanh chóng nói:
- Vậy cậu nhanh chóng trở về, cha của Trương Đại Trụ đang làm ầm ĩ ở nhà, tôi sợ xảy ra chuyện.
- À, tôi sẽ quay lại ngay.
Hạ Thiên vội vàng đồng ý.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi tiện tay quăng súng, hắn kéo Mộc Hàm bước đi:
- Vợ, sau này chúng ta chơi lại.
Mộc Hàm đang lúc không biết phải làm sao, nàng nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cảm thấy cầu còn chưa kịp, vì vậy lập tức cùng hắn chui vào chiếc Audi A7, xe khởi động và nhanh chóng phóng đi.
Đám người lại đưa mắt nhìn nhau, hai người kia thật sự chỉ xem chuyện này là mua vui thôi sao? Nói là cướp quần áo nhưng cũng không lấy đi, bây giờ có việc thì đi ngay, căn bản không xem bọn họ ra gì.
Nhưng lúc này bọn họ cũng thầm cảm thấy may mắn, bọn họ muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng lại nhìn thấy Lưu Thái Hà. Đám người bắt đầu tiếc nuối, hai người kia sao không ở lại thêm một lúc nữa? Nếu không bọn họ sẽ có thể được nhìn thấy Lưu Thái Hà trần như nhộng rồi.
- Ai còn nhìn, tôi sẽ móc mắt kẻ đó.
Lưu Thái Hà đột nhiên gầm lên.
Mọi người lại càng hoảng sợ, vì vậy kẻ nào cũng tranh thủ thời gian quay đầu sang chỗ khác, không ai dám nhìn. Sau đó đám người nhanh chóng tìm quần áo của mình, vội vàng mặc vào rồi bỏ chạy. Lúc này nếu bọn họ không muốn rời khỏi mảnh đất thị phi này thì đúng là quá ngu ngốc.
Lưu Thái Hà cuối cùng cũng mặc quần áo vào tử tế nhưng vẻ mặt rất khó coi, nàng thầm thề nhất định phải băm thây đôi cẩu nam nữ kia.
... ....
Khi Hạ Thiên và Mộc Hàm quay về đến Tôn gia thì phát hiện trong sân nhà có rất nhiều người, lúc này cha của Tôn Hinh Hinh là Tôn Vân Binh đang cãi nhau với cha của Trương Đại Trụ.
- Tôn Vân Binh, con gái của tôi đã chết, con trai của tôi còn nằm ở bệnh viện, đây đều là những gì con gái của ông gây ra. Tôi nói cho ông biết, Trương gia chúng tôi sẽ không để cho Tôn gia các người được yên.
Cha của Trương Đại Trụ hét lên giận dữ, bộ dạng mặt đỏ tía tai.
- Trương Trường Sinh, con gái của các người chết và con trai bị thương là bọn họ tự gây ra, không liên quan gì đến Hinh Hinh nhà tôi, ông không được làm càn.
Tôn Vân Binh phản bác, xem ra Trương Trường Sinh là tên của cha Trương Đại Trụ.
- Không liên quan sao? Tôi đã hỏi cảnh sát, cũng đã hỏi qua Đại Trụ Tử, bọn họ đã nói rất rõ ràng, tất cả là do thằng khốn mà Hinh Hinh nhà các người đưa về đã làm ra.
Trương Trường Sinh tức giận nói.
- Trương Trường Sinh, ông nói gì vậy? Tiểu hạ là bạn trai của Hinh Hinh nhà tôi, sao lại là thằng khốn?
Tôn Vân Binh rất tức giận:
- Dù thật là do cậu ấy làm thì cũng là phòng vệ, nếu không sao cảnh sát chẳng bắt người? Còn nữa, Trương Trường Sinh, Đại Trụ Tử nhà các người buôn thuốc phiện, còn đánh tôi bất tỉnh, đưa tôi vào bệnh viện. Sau đó Ngọc Phân nhà các người bắt cóc tôi và Tố Nga, tôi không báo cảnh sát bắt hai người bọn họ đã là nể tình Trương gia nhà các người, bây giờ ông còn quay lại cắn tôi, còn lương tâm nữa không?
- Tôn Vân Binh, có người như ông sao? Ngọc Phân nhà chúng tôi đã chết, bây giờ ông còn vu oan giá họa nữa à?
Trương Trường Sinh tức đến mức đỏ mặt tía tai:
- Ông nói tôi không có lương tâm, Tôn gia các người có lương tâm sao? Năm xưa Tiểu Vũ nhà các người sắp chết, tôi đưa ra hai mươi ngàn cứu mạng, không có Trương gia chúng tôi thì Tôn gia đã mất đường con cháu từ lâu rồi.
Gương mặt Tôn Vân Binh cũng đỏ bừng, nhưng lão cũng không biết phản bác thế nào, vấn đề này lão luôn đuối lý. Cũng vì vậy mà những năm qua lão luôn để Trương gia ức hiếp mà chỉ biết nén giận.
Khi thấy Tôn Vân Binh không nói lời nào thì Trương Trường Sinh bắt đầu lất lướt:
- Hinh Hinh nhà các người vốn là co dâu nhà tôi, cô ta bỏ chạy, bây giờ còn đưa người về cho Đại Trụ nhà tôi thành tàn phế. Các người nói xem, Tôn gia còn có lương tâm không?
Trương Trường Sinh nói, lời cuối cùng dùng để hỏi những người ở xung quanh.
- Đúng vậy, có chút quá mức, năm xưa Tôn gia thối hôn là không đúng.
- Đúng vậy, đã cầm hai mươi ngàn tiền cưới hỏi, rượu cũng đã được xếp đặt, cuối cùng người lại chạy, như vậy là không được. Bạn đang đọc truyện được tại
- Đúng vậy, dù sao thì Trương gia cũng là ân nhân của Tôn gia, không có anh Trương thì năm xưa Tiểu Vũ cũng đã chết trong bệnh viện.
... ....
Ý nghĩ của nông dân rất đơn giản, đã thu tiền hỏi, đã xếp rượu, như vậy coi như chính thức kết hôn. Vì vậy đối với mọi người thì Tôn Hinh Hinh là không đúng, còn năm xưa Trương gia dùng hai mươi ngàn mua một cô con dâu cũng là chuyện bình thường. Trong nông thôn thường có những sự việc thế này, thậm chí anh thiếu tiền kết hôn còn gả em ra ngoài để thu chút tiền, không gì không có.
- Chú Trường Sinh, chú mở miệng là nói thằng khốn này nọ, dựa theo pháp luật thì tôi và Trương Đại Trụ không có quan hệ gì cả. Dù nhà chúng tôi cầm của nhà chú hai mươi ngàn, nhưng khi Trương Đại Trụ ở Giang Hải, đã lấy của tôi năm mươi ngàn.
Tôn Hinh Hinh không nhịn được phải mở miệng:
- Tóm lại tôi và Trương Đại Trụ không có quan hệ gì cả, Hạ Thiên cũng không phải thằng khốn, cậu ấy là bạn trai của tôi.
- Cô nói không có quan hệ thì không có sao?
Trương Trường Sinh hừ một tiếng:
- Hinh Hinh, cô muốn nói theo luật phải không? Đừng tưởng tôi ít học mà không hiểu pháp luật, tôi biết cưới xin phải đăng ký kết hôn, các người đã từng đăng ký kết hôn, đã có hôn thú.
- Điều này sao có thể?
Tôn Hinh Hinh không thể hiểu:
- Tới bây giờ tôi còn chưa từng cùng Trương Đại Trụ đi đăng ký kết hôn, hơn nữa năm xưa tôi mới mười sáu tuổi, sao có thể đăng ký được?
- Các người không đăng ký vào năm xưa, nhưng đăng ký nửa tháng trước.
Trên mặt Trương Trường Sinh lộ ra nụ cười đắc ý:
- Cô không tin sao? Xem đi, đây là giấy hôn thú của các người.
Trương Trường Sinh lấy ra một quyển sổ hồng, lão giơ lên cao nói:
- Tất cả mọi người xem, mọi người cùng làm chứng, đây có phải là giấy hôn thú giữa Hinh Hinh và Đại Trụ Tử nhà chúng tôi không?
Tất cả thôn dân đến vây quanh Trương Trường Sinh, mọi người cùng nhìn rồi nghị luận rộn rã.
- Đúng rồi.
- Đúng vậy, đây không phải là ảnh của Đại Trụ Tử và Hinh Hinh sao?
- Đúng vậy, đây là bộ dạng của Hinh Hinh vào lúc này, nhìn này, rõ ràng là đăng ký vào đầu tháng.
Tôn Hinh Hinh nghe đám người nghị luận mà cảm thấy không ổn, nàng vội vàng chụp lấy giấy hôn thú để xem. Nàng chợt sững sốt, bên trên đúng là tên của nàng và Trương Đại Trụ, có cả số chứng minh, ảnh cũng là hình chụp chung của nàng và Trương Đại Trụ.
- Giả, đây là giấy chứng nhận giả.
Tôn Hinh Hinh tức giận nói:
- Đây là giấy đăng ký vào ngày mùng hai tháng tám, lúc đó tôi không trở về, sáu năm qua tôi luôn ở Giang Hải, sao có thể cùng Trương Đại Trụ về Lâm Giang đăng ký kết hôn.
- Hinh Hinh, là thật hay giả cũng không cần cô phải nói, cô có thể đến ủy ban mà điều tra.
Trương Trường Sinh sau khi cảm thấy tình cảnh như lúc này thì có chút đắc ý:
- Căn cứ vào pháp luật thì bây giờ cô là vợ của Trương Đại Trụ, thằng Hạ Thiên bạn trai gì của cô, chỉ là một thằng mặt trắng. Nhưng không sao, Đại Trụ Tử nhà tôi rất rộng lượng, sẽ không quan tâm những năm qua cô tìm thằng đàn ông khác, chỉ cần cô về sống với nó là được.
- Thằng ngu, dám nói tao là mặt trắng sao?
Hạ Thiên xuất hiện bên cạnh Tôn Hinh Hinh, hắn nhìn Trương Trường Sinh:
- Ông có tin tôi ném ông lên núi, biến ông thành dã nhân chính thức không?
- Hạ Thiên, cậu đã về.
Khi thấy Hạ Thiên thì Tôn Hinh Hinh giống như thấy được cứu tinh:
- Bọn họ vu oan cho tôi, rõ ràng tôi không đăng ký kết hôn với Trương Đại Trụ, bọn họ không biết lấy đâu ra giấy chứng nhận giả.
- Đưa tôi xem nào.
Mộc Hàm khẽ vươn tay, nàng lấy giấy kết hôn xem xét cẩn thận, sau đó nói:
- Giấy chứng nhận này là của phòng dân chính, nhưng tấm ảnh này được ghép lại.
- Cái gì?
Tôn Hinh Hinh không khỏi ngẩn ngơ:
- Chị nói bọn họ cầm ảnh giả đến đăng ký kết hôn sao?
- Cũng không sai khác nhiều lắm, thật ra điều này rất đơn giản, chỉ cần có người làm trong phòng dân chính là được.
Mộc Hàm gật đầu nói, những năm gần đây làm rất nhiều giấy chứng nhận giả, ví dụ như giấy chứng nhận cảnh sát giả, làm giả hôn thú của phòng dân chính. Tuy đều là giả nhưng nếu xét về trình độ lại là cơ cấu hợp pháp, nếu nói theo lý, gặp những trường hợp thế này thường rất phiền.
- Như vậy cũng được sao?
Hạ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu, hắn nhìn Trương Trường Sinh nói:
- Chúng ta chụp ảnh Trương Trường Sinh và Trương Đại Trụ, như vậy đi đăng ký chẳng phải cho hai người này kết hôn với nhau sao?
- À, điều này...Hai người bọn họ là đàn ông.
Mộc Hàm có chút dở khóc dở cười.
- Đàn ông thì sao, tôi thấy cha con bọn họ rất xứng, cả hai đều quá ngu, nói không chừng đều là đồng tính luyến ái.
Hạ Thiên không cho là đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...