Không đợi Cát sư đệ tiếp tục lên tiếng, Quan Kiếm Hùng đã nói thêm:
- Ta rất thích chỗ này, nơi đây có thức ăn, có trang phục, có nữ nhân...Có những thứ ta thích, thế giới này rất tân kỳ, có tivi, máy tính, rất thần kỳ, so với pháp khí của thế giới chúng ta còn thần kỳ hơn. Đến đây khá lâu và ta đã thích ứng và hưởng thụ ở nơi này, Cát sư đệ, ngươi trước nay rất tốt với ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta đảm bảo tất cả thời gian ngươi sẽ rất thoải mái, ta có gì ngươi có đó, chúng ta có thể cùng đi cướp nữ nhân, cướp tất cả những gì chúng ta thích.
Cát sư đệ hình như bị những lời của Quan Kiếm Hùng làm cho có chút động tâm, nhưng hắn vẫn có chú do dự:
- Nhưng...Quan sư huynh, nhiệm vụ của sư tôn thì làm sao? Nếu không tìm ra được Nguyệt sư tỷ, sợ rằng sư tôn sẽ đến tìm chúng ta.
- Cát sư đệ, ngươi quá ngây thơ rồi.
Quan Kiếm Hùng lắc đầu:
- Ngươi thật sự cho rằng sư tôn sẽ ký thác hy vọng tìm được Nguyệt Thanh Nhã lên người chúng ta sao?
Cát sư đệ chợt ngây người, sau đó hắn dùng giọng không quá khẳng định để hỏi:
- Quan sư huynh, anh nói vậy là có ý gì?
- Sư tôn mất hai mươi năm để chữa pháp trận kia chính là muốn tìm Nguyệt Thanh Nhã quay về, vì vậy có thể thấy sư tôn coi trọng Nguyệt Thanh Nhã kia như thế nào, mà ngươi cảm thấy sư tôn trả giá nhiều như vậy, sẽ kỳ vọng vào chúng ta sao?
Quan Kiếm Hùng cười lạnh một tiếng, có thể thấy hắn cũng thật sự không quá tôn kính sư tôn.
- Nhưng...Quan sư huynh, sư tôn phái ra mười hai đệ tử xuất sắc nhất...
Cát sư đệ không nhịn được phải phản bác.
- Xuất sắc nhất?
Quan Kiếm Hùng cắt ngang lời Quan sư đệ, sau đó dùng ánh mắt cổ quái nhìn đối phương:
- Này Cát sư đệ, ngươi đúng là có tự tin, ngươi thật sự cảm thấy mình là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Phiêu Miểu tiên môn sao? Ngươi gia nhập sư môn vài chục năm mà bây giờ chỉ là Kim Đan sơ kỳ, trong bổn môn không có một ngàn thì cũng là tám trăm đệ tử có tu vi như vậy.
- Quan sư huynh, tất nhiên ta không phải là đệ tử xuất sắc nhất, nhưng Cơ sư tỷ rõ ràng là xuất sắc nhất, bọn ta được đưa đến đây, không phải cũng được sư môn coi trọng à?
Cát sư đệ không nhịn được phải phản bác:
- Hơn nữa lần này trong số những người phái ra dù kể cả Quan sư huynh cũng có bốn cao thủ Nguyên Anh Kỳ, mà trong Phiêu Miểu tiên môn chúng ta thì cao thủ Nguyên Anh Kỳ cũng không có nhiều.
- Cơ sư muội có thể nói là thiên tư hơn người, ngoài Nguyệt Thanh Nhã năm xưa, căn bản khó ai có thể vượt mặt.
Quan Kiếm Hùng khẽ gật đầu:
- Nhưng này Cát sư đệ, ta đã ở sư môn khá lâu, còn lâu hơn ngươi, vì thế mà biết suy nghĩ của sư tôn cũng không đơn giản như vậy, lúc này ông ta sở dĩ chọn mười hai người, chỉ sợ là có nguyên nhân khác, cũng không phải thật sự tìm Nguyệt Thanh Nhã.
Quan Kiếm Hùng dừng lại một lát rồi khẽ hừ một tiếng:
- Hừ, mười hai đệ tử xuất sắc nhất? Lời này lừa gạt Cát sư đệ thì có thể, nhưng ta thật sự không tin, nếu ta đoán không sai thì chỉ sợ nhóm chúng ta là mười hai đệ tử lưu vong của ông ta mà thôi.
- Cái gì?
Vẻ mặt Cát sư đệ chợt biến đổi:
- Điều này sao có thể?
- Cát sư đệ, chỉ cần sau thời gian nữa ngươi sẽ hiểu.
Quan Kiếm Hùng cười cười, sau đó hắn đứng lên:
- Được rồi, Cát sư đệ, ta còn phải đi hưởng thụ người phụ nữ trên lầu, nếu ngươi tình nguyện thì có thể gia nhập bất cứ lúc nào.
Quan Kiếm Hùng nói xong thì đi lên lầu, mà âm thanh rên rỉ bắt đầu truyền đến.
...
Sáng sớm hôm sau.
- Đã lâu không được ngủ một giấc an ổn như vậy.
Hạ Thiên chợt mở to mắt, hắn lầm bầm nói, sau đó hai cánh tay phân biệt ve vuốt hai bên, cảm nhận những bộ vị co dãn kinh người của Mị Nhi và Mộc Hàm.
- Sắc lang.
Mị Nhi khẽ mắng một câu, sau đó nàng ngồi dậy từ trong lòng Hạ Thiên.
- Chồng, nơi đây là trường hợp công cộng.
Mộc Hàm cười quyến rũ, nàng dùng cặp môi đỏ mọng để hôn Hạ Thiên, sau đó cũng ngồi lên:
- Trời sáng rồi, chúng ta về phòng thôi.
- Các người đi đi, tôi đi ăn sáng.
Mị Nhi nói và muốn chạy đi, nàng cũng không muốn bị Hạ Thiên ăn sạch, nàng thấy cứ để hắn ăn Mộc Hàm thì hay hơn, vì dù sao thì Mộc Hàm cũng thích được ăn.
Nhưng Mị Nhi còn chưa kịp chạy thì cảm thấy eo nhỏ bị xiết chặt, đã bị Hạ Thiên ôm lấy.
- Vợ Mị Nhi, trước khi chưa tìm ra tung tích của người phụ nữ Nam Cung Yến, chị không được rời khỏi tôi.
Hạ Thiên lần này nói mang theo hương vị không thể từ chối. - .
Mị Nhi định phản đối nhưng há hốc miệng mà không nói lời nào.
- Chồng, tôi về thay quần áo, sau đó chúng ta cùng đi ăn sáng.
Mộc Hàm cười hì hì nói, sau đó kéo Hạ Thiên đi về chỗ ở của mình, dù lúc này nàng là tổ trưởng Long Tổ nhưng vẫn ở trong đây.
Mị Nhi cũng đành phải đi theo, khi đến phòng thì nàng bắt đầu thầm oán Mộc Hàm, nàng biết đối phương về phòng sẽ không làm gì tốt. Lúc này thì không chỉ là thay quần áo nữa, kết quả là còn phải tắm rửa, mà cửa phòng tắm không khóa, sắc lang Hạ Thiên sẽ chạy vào tắm uyên ương. Sau đó hai người kia dây dưa với nhau đến tận trưa làm cho nàng đói bụng cả buổi sáng.
Bữa sáng tất nhiên là không thành, cũng may Mộc Hàm chịu không được, muốn đi ăn cơm trưa. Sau đó Mị Nhi chạy xe đưa cặp nam nữ yêu đương vụng trộm trước mặt nàng rời khỏi căn cứ Ám tổ.
- Chồng, cậu định chủ động đi tìm hay chờ Nam Cung Yến đến tận cửa?
Mộc Hàm nằm trong trong lòng Hạ Thiên, nàng mở miệng hỏi.
- Bây giờ công lực của tôi không bằng cô ta, vì vậy chủ động tìm sẽ không có phần thắng quá lớn.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Tôi còn phải chờ một thời gian, nếu thần tiên tỷ tỷ có thể nghĩ ra biện pháp đẩy mạnh công lực thì quá tốt, tôi sẽ đưa mọi ngươi về Thanh Phong Sơn, đến lúc đó chủ động tìm Nam Cung Yến cũng không muộn.
- Cậu xác định bọn họ ở thủ đô sao?
Mị Nhi lái xe phía trước cũng không nhịn được phải hỏi.
- Không xác định.
Hạ Thiên thật sự không thể xác định:
- Thật ra, vợ Mị Nhi, những ngày qua ở thủ đô không có chuyện gì khác thường sao? Em Chân Dài có nói sẽ có một tổ của Phiêu Miểu tiên môn ở thủ đô, nếu bọn họ ở đây thì tôi phải tranh thủ xử lý cho nhanh.
- Hình như cũng không có gì khác thường.
Mị Nhi suy nghĩ rồi nói:
- Nếu thật sự gặp người tu tiên, theo lý thì sẽ có người báo cho Thiên Đạo tổ chúng ta, nhưng bây giờ còn chưa có bất kỳ tin báo gì.
- Chẳng lẽ Em Chân Dài phán đoán sai lầm?
Hạ Thiên lầm bầm, nghĩ đến Em Chân Dài thì trong lòng hắn bùng lên lửa nóng, cảm giác của nàng thật sự làm hắn hoài niệm.
- Cậu không biết đám người kia có bộ dạng gì sao? Nếu biết thì vẽ hình của bọn họ, lại dùng camera giám sát, có lẽ sẽ tìm ra manh mối.
Mị Nhi đề nghị.
- Vợ Mị Nhi, tôi chưa từng gặp bọn họ, nào biết bọn họ có bộ dạng thế nào?
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ.
Mị Nhi khẽ hừ một tiếng:
- Cậu không biết nhờ Cơ Thanh Ảnh nói ra sao?
- Vợ mị nhi, chị cũng đừng nhắc đến yêu nữ chết tiệt kia, nếu chị ta tình nguyện giúp đỡ thì tôi còn phiền toái như vậy sao? Với năng lực của chị ta, nhất định có thể dễ dàng xử lý những người Phiêu Miểu tiên môn khác, nhưng tôi cũng không biết chị ta chạy đi đâu.
Hạ Thiên nói ra mà cảm thấy khó hiểu, chỉ là một sự việc đơn giản nhưng lại bị Cơ Thanh Ảnh làm cho phức tạp.
- Yêu nữ chết tiệt kia mà cậu cũng muốn, đúng là đáng đời.
Mị Nhi có chút ghen ghét, có lẽ vì tối qua Hạ Thiên nói Cơ Thanh Ảnh rất xinh đẹp.
- Vợ Mị Nhi, chị đừng nói oan cho tôi như vậy, tôi cũng không muốn chị ta, chẳng qua là chị ta tự đưa đến cửa.
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, lúc đó hắn chỉ muốn xử lý Cơ Thanh Ảnh mà thôi, nào ngờ đối phương lợi hại như vậy?
- Cho dù cậu không muốn thì bây giờ trong lòng cũng vui mừng vì được ăn quả lẻ.
Mị Nhi hẽ hừ một tiếng.
Thật ra Mị Nhi thật sự oan uổng cho Hạ Thiên, vì hắn thật sự không vui sướng vì được ăn quả lẻ, hắn cảm thấy may mắn là khác. Vì nếu Cơ Thanh Ảnh không làm vậy thì đã trực tiếp chém chết mình rồi.
Nhưng Hạ Thiên cũng không phản bác lời của Mị Nhi, vì đã đến quán thức ăn Trung Quốc.
Một bữa cơm không có vấn đề gì xảy ra, Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng không mớm cơm cho nhau, điều này làm cho Mị Nhi thoải mái hơn. Nếu không sau này nàng sẽ không bao giờ đi dùng cơm với hai người bọn họ.
- Chồng, Mị Nhi, chiều nay tôi có chuyện cần đến Long Tổ, sẽ không quấy rầy thế giới của hai người.
Sau khi dùng cơm trưa xong thì Mộc Hàm bỏ đi ngay, còn nàng có thật sự vì việc của Long Tổ hay không thì cũng chưa hẳn. Mộc Hàm gần đây rất hiểu ý, có lẽ nàng muốn sáng tạo cơ hội gần gũi cho Hạ Thiên và Mị Nhi.
Hạ Thiên rất đồng ý với cách xử lý của Mộc Hàm, bây giờ nàng còn chưa là cao thủ Kim Đan Kỳ, vì vậy mà tương đối an toàn hơn. Mặt khác hắn cũng đã tạo nên một dấu ấn tinh thần trong người Mộc Hàm, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được vị trí của nàng.
Nếu nàng có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng không thể đến ngay lập tức cho được, với năng lực của hắn vào lúc này, dù muốn đến chỗ nào ở thủ đô cũng không phải chỉ nháy mắt là xong.
- Vợ Mị Nhi, nếu không thì tôi và chị cùng đi dạo phố nhé?
Mộc Hàm lái xe đi, Hạ Thiên kéo bàn tay mềm mại của Mị Nhi nhàn nhã di dạo trên đường.
- Tôi không thích di dạo
Mị Nhi tức giận nói.
- Đúng là không hỗ danh là vợ tôi, vì tôi cũng không thích trò đi dạo này.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không nói gì, cứ đi dạo trên đường với hắn. Cuộc sống của Mị Nhi rất đơn điệu, ngoài chấp hành nhiệm vụ thì bình thường cũng không có trò gì tiêu khiển, thực tế nàng cũng không có mấy thời gian nhàn hạ.
Đi dạo một lúc thì Mị Nhi chợt nhớ đến một sự kiện, nàng không nhịn được phải nói:
- Cậu không đi tìm Y Tiểu Âm sao? Bây giờ hình như cô ấy chọc ra phiền toái ở thủ đô thì phải?
Hạ Thiên chợt sững sờ, vợ Y Y có phiền toái sao? Ở thủ đô này còn có thằng nào dám gây phiền cho vợ hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...