Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Điều làm cho Dạ Ngọc Mị tức giận chính là tên khốn Hạ Thiên nói nghỉ ngơi thêm mười phút nhưng cũng phải ráng nấn ná thêm vài phút, sau đó mới chính thức đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Điều làm nàng tức giận chính là người này thật sự như ốc sên, chậm rãi đi về phía trước.

Khi đi được một giờ thì Hạ Thiên lại đặt mông ngồi xuống đất, lại nói cần được nghỉ ngơi, Dạ Ngọc Mị lại thiếu chút nữa đã tan vỡ.

- Có phải cậu muốn đến ngày mai mới ra khỏi thôn Thanh Phong không?

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Hạ Thiên, nàng cắn răng nói.

- Tất nhiên không phải.

Hạ Thiên lắc đầu phủ nhận.

- Với tốc độ của cậu vào lúc này, hai giờ mới đi được hai cây số, cậu còn cần phải nghỉ ngơi, như vậy không phải ngày mai mới ra khỏi thôn Thanh Phong sao?

Dạ Ngọc Mị khó thể nào ức chế được cảm giác tức giận trong lòng.

- Chị cũng không tính là ngốc.

Hạ Thiên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Dù có người nói phụ nữ ngốc thì rất đáng yêu, nhưng tôi lại thích kẻ thông minh, à, thích nhất là phụ nữ ngực lớn mà lại thông minh.

- Cậu có ý gì?

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hạ thiên:

- Ý của cậu là ngày mai cũng không ra khỏi thôn Thanh Phong?


- Đúng vậy, với tốc độ này thì ngày mai sao mà rời khỏi thôn Thanh Phong? À, tôi đã tính rồi, từ nơi này đến huyện Mộc Dương hình như có ba bốn mươi dặm, một ngày đi ba bốn dặm, mười ngày thì có thể ra ngoài.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.

- Cậu có phải căn bản không muốn đưa tôi đến chỗ kia không?

Dạ Ngọc Mị cắn răng nói.

- Sao lại như vậy? Tôi đã đồng ý với thần tiên tỷ tỷ, như vậy nhất định sẽ đưa chị đến chỗ đó, tôi không phải đã nói rồi sao? Thần tiên tỷ tỷ cũng không nói đưa chị đi mất bao lâu, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên đi nửa năm hay một năm cũng không có vấn đề.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Cậu.

Dạ Ngọc Mị nhanh chóng nổi điên, nàng sao lại gặp phải loại khốn nạn thế này? Vô lại không đáng sợ, đáng sợ chính là loại vô lại khốn nạn mà lại hùng mạnh, nàng căn bản không đánh lại hắn.

- Nếu chị không thích đi chậm thì cứ chạy về tố cáo với thần tiên tỷ tỷ, tôi có thể đưa chị về. À, chị có thể dứt khoát không đi, nếu chị chạy trốn, tôi sẽ không đuổi theo chị, đến lúc đó tôi sẽ nói với thần tiên tỷ tỷ, chị lén chạy mất.

Hạ Thiên vốn đang ngồi ở một tảng đá ven đường, lúc này hắn dứt khoát nằm xuống:

- Ôi, hôm nay hình như đã đi đủ rồi, ngủ một giấc rồi ngày mai đi tiếp.

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Hạ Thiên, một lúc lâu sau nàng cũng không nói gì, mà Hạ Thiên thì dứt khoát nhắm mắt, bộ dạng giống như muốn ngủ một giấc.

- Cậu cố ý làm như vậy, muốn tôi bỏ qua có phải không?


Ba phút sau Dạ Ngọc Mị mới mở miệng nói, giọng điệu lạnh như băng:

- Có phải Nguyệt Thanh Nhã cố ý để cậu làm như vậy, muốn cho tôi bỏ đi ý nghĩ quay về?

- Này, đừng nói oan cho thần tiên tỷ tỷ.

Hạ Thiên chợt mở to mắt dùng giọng bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Thần tiên tỷ tỷ cũng không phải để tôi làm như vậy, chỉ là tôi không muốn đưa chị đi mà thôi, nếu chị cảm thấy không hài lòng thì tự mình đi, hoặc chạy về Thanh Phong Sơn. À, thật ra tôi đề nghị chị nên chạy trốn, dù chị chạy đến thủ đô hay bất kỳ chỗ nào khác đều không liên quan đến tôi, chỉ cần không phải ở Thanh Phong Sơn là được.

- Cậu cho rằng chút thủ đoạn đó sẽ làm tôi lui bước sao?

Dạ Ngọc Mị cười lạnh một tiếng:

- Tôi đã ở địa phương quỷ quái này đợi hơn hai mươi năm, đã đợi được hai mươi năm thì vài tháng là vấn đề sao? Cậu muốn đi chậm sao? Không có vấn đề, tôi sẽ đi chậm theo cậu, xem ai kiên nhẫn hơn ai.

- Được rồi, coi như chị phát hiện ra mục đích của tôi, ôi, mà tôi cũng không rõ, ngực lớn như vậy sao thông minh thế?

Hạ Thiên lại tấn công vào bộ ngực lớn của Dạ Ngọc Mị, không thể nghi ngờ bộ vị kia của nàng tuyệt đối là lớn nhất trong số những người phụ nữ mà hắn từng gặp. Ngực lớn chưa hẳn là đẹp, nếu không tốt thì sẽ là dị dạng, nhưng Dạ Ngọc Mị thì khác, tuy chỗ đó của nàng là rất lớn, lớn đến mức không bình thường, nhưng nó lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp toàn diện, thậm chí còn làm nàng sinh ra sức quyến rũ để người khác không khỏi tự đâm đầu vào chỗ đó. Dù lao đầu vào rất có thể sẽ khó thể hít thở nhưng người ta cũng thật sự cảm thấy cái chết như vậy rất có ý nghĩa.

Ngay sau đó Dạ Ngọc Mị lấy lại bình tĩnh, tuy trên người nàng vẫn bùng ra sát khí nồng đậm nhưng cũng không nói gì. Hạ Thiên nghỉ ngơi thì nàng tìm một chỗ nào đó ngồi xuống giống như tu luyện, khi Hạ Thiên đi thì nàng cũng đi theo, luôn bảo trì khoảng cách một trăm mét, nàng cũng không quan tâm hắn nói lời nào, nàng chỉ ngậm chặt miệng không nói lời nào là được.

Đến lúc này Hạ Thiên thật sự cảm thấy rất mất mặt, hắn thật sự rất thích đấu võ mồm với mỹ nữ, dù là đấu võ miệng thật sự hay là đấu đối miệng, nhưng rõ ràng đó là chuyện mà có hai người mới có thể tiến hành. Nếu biến thành một người thì rõ ràng không phải là đấu võ mồm, mà biến thành lầm bầm, một người lầm bầm thì sẽ coi như có bệnh.

Hạ Thiên không muốn người ta sinh ra cảm giác mình là kẻ có bệnh, vì vậy, sau vài lần tấn công nhưng phải tự rút lui, hắn cũng lười tiếp tục nói chuyện với Dạ Ngọc Mị. Nhưng Hạ Thiên cũng không vì vậy mà bước đi nhanh hơn, hắn vẫn đi rất chậm, đi một chút thì ngừng, ngừng rồi lại đi, từ sáng đến trưa còn chưa đi được ba cây số, thật sự còn một khoảng khá xa mới rời khỏi vùng núi.


Mặt trời nhô lên cao, giữa trưa tương đối nóng, nhưng Hạ Thiên không sợ nóng, Dạ Ngọc Mị là một người phụ nữ lạnh như băng, chắc chắn cũng không sợ nóng. Nhưng dù hai người không sợ nóng thì lúc này ngồi trên tảng đá dưới ánh mặt trời thiêu đốt, căn bản làm cho người ta cảm thấy đầu óc có vấn đề.

Hạ Thiên bây giờ đang làm một chuyện làm cho người ta tưởng rằng hắn là kẻ đầu óc có vấn đề, lúc này bên cạnh đường núi đều là đá, mà lại gần đến mười hai giờ trưa, là lúc nóng nhất nhưng hắn ngồi trên một tảng đá hứng ánh nắng mặt trời để gặm bánh bao.

Không sai, hắn đang gặm bánh bao, mà bánh bao chính là thứ mà Dạ Ngọc Mị đã ném cho hắn vào buổi sáng.

Hắn vừa ăn vừa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bộ vị cao ngất của Dạ Ngọc Mị, lại khen lấy khen để:

- Bánh bao lớn, ngon quá.

Đùa giỡn, rõ ràng là đùa giỡn trần trụi.

Nhưng Dạ Ngọc Mị lúc này vẫn rất tỉnh táo, nàng nhắm mắt ngồi khoanh chân trên một tảng đá khác, dưới ánh nắng cháy bỏng mà bốn phía cơ thể nàng như có gió lạnh phất phơ.

Sau khi đùa giỡn một lúc mà không phát hiện Dạ Ngọc Mị có phản ứng, Hạ Thiên lại cảm thấy không thú vị, vì vậy mà hắn không muốn tiếp tục, nên ăn sạch bánh bao vào bụng.

Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị mà thật sự không rõ, thể chất của người phụ nữ kia hình như vẫn có chút đặc biệt, trước đó tuy hắn đã kiểm tra cơ thể của nàng nhưng không phát hiện ra bất thường. Nhưng khi đó hắn thật ra cũng không xem xét cẩn thận, khi đó trong người nàng ta có rất nhiều âm hỏa, mà có lẽ âm hỏa đã che giấu những thứ bất thường.

Trước đó Hạ Thiên thật ra không nghi ngờ vấn đề này nhưng sau khi phát hiện Mị Nhi luyện Băng Nguyệt tâm kinh mà không giống như một khối băng, hắn bắt đầu nghi ngờ Dạ Ngọc Mị lạnh như băng cũng không phải đơn thuần là tu luyện Băng Nguyệt tâm kinh, nói không chừng còn có nhân tố nào khác.

- Đến khi lấy nàng làm vợ, trước tiên ức hiếp cho đủ, sau đó mới chậm rãi nghiên cứu.

Hạ Thiên tự nói như vậy với chính mình, nhưng muốn lấy Dạ Ngọc Mị làm vợ là rất khó, bây giờ nàng còn không chịu nói chuyện với hắn, làm sao thành công?

Hạ Thiên rất muốn trực tiếp trói đối phương lên, mỗi ngày đánh ngàn lần vào mông, liên tục trong vòng mười ngày nửa tháng. Nếu nàng không chịu khuất phục, như vậy duy trì liên tục trong vòng một năm hay nửa năm, nếu không nghe lời thì cột lại cả đời.

Vừa có thể hưởng thụ dáng người ma quỷ của người phụ nữ này, lại có thể hả giận, điều này đối với Hạ Thiên thì thật sự là lựa chọn tốt nhất. Đáng tiếc là lựa chọn tốt nhất này lại bị thần tiên tỷ tỷ bác bỏ, nếu không thì hắn đã lấy việc hưởng thụ sự tra tấn Dạ Ngọc Mị làm niềm vui từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ Hạ Thiên không được hưởng thụ niềm vui, chỉ có thể tiếp nhận sự bức bối, hắn không trách thần tiên tỷ tỷ, chỉ đổ thừa cho người phụ nữ Dạ Ngọc Mị chết tiệt này làm mình khó chịu.

- Chờ tôi để chị làm vợ, tôi nhất định sẽ làm cho mỗi ngày chị khỏi xuống giường.


Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị, trong lòng thầm nói.

Hạ Thiên thật ra cũng không đói, ăn bánh bao chẳng qua muốn nghĩ đến thứ gì đó mà thôi. Hắn ngồi một lúc vẫn cảm thấy nhàm chán, vì vậy đứng lên:

- Này, bánh bao lớn, đi thôi.

Dạ Ngọc Mị cắn chặt răng, tên khốn kia dám cho nàng một biệt hiệu như vậy.

Hạ Thiên hồn nhiên không quan tâm, hắn nói một câu như vậy rồi tiếp tục đi về phía trước. Tất nhiên tốc độ của hắn là không nhanh, dựa theo lời của thần tiên tỷ tỷ thì mất hai ba tháng mới đến nơi cũng không phải là vấn đề. Chỗ kia thật sự cách chỗ này không xa, chỉ cách huyện Mộc Dương vài trăm kilomet mà thôi, dù là người thường đi bộ vài tháng cũng đến, mà với tốc độ của hắn, chỉ cần chưa đến một giờ đã đến, lúc này thật sự không có biện pháp, hắn chỉ có thể giảm tốc độ đến mức chậm nhất mà thôi.

- Đứng lại!

Đúng lúc này có một tên đàn ông bịt mặt, trên tay xách dao giết heo chợt nhảy xổ ra:

- Cướp đây, mau giao điện thoại và đồ trang sức ra đây.

Hạ Thiên không khỏi ngây người, nơi này cũng có cướp sao?

Hạ Thiên quét mắt nhìn bốn phía, sau đó mắng lớn:

- Thằng ngu, chạy đến đây cướp sao? Chỗ này là vùng núi, cả ngày không ai đi qua, cướp cái gì? Không phải muốn chết đói sao?

Tên cướp chợt ngẩn ngơ, rõ ràng không ngờ có người thấy hắn cầm dao giết heo nhảy xổ ra mà còn trấn tĩnh như vậy.

- Con bà mày, đám người thành phố chúng mày ngu như heo, đang ở nhà không ngon lại muốn chạy đến đây làm du lịch, ông muốn cướp đám ngu ngốc chúng mày. - https://truyenfull.vn

Tên cướp lên tiếng mắng chửi, sau đó tiến lên:

- Mau lên, đưa những thứ đáng giá ra, không thì ông xiên vài lỗ bây giờ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui