An Khả Khả và Tôn Hinh Hinh đi dạo thật ra là thuần túy đi dạo, bọn họ đi một giờ liền, không mua gì, không phải không mua nổi, cũng không phải không thích món gì cả, nhưng các nàng không muốn mua, chỉ hưởng thụ vui thú đi dạo, không muốn mua sắm.
- Ôi, chị Hinh, đã có hàng trang phục hè rồi kìa.
Khi vào trong một trung tâm thương mại, hai mắt An Khả Khả chợt tỏa sáng. Thật ra lúc này mới tháng ba, vẫn còn chưa đến hè, lúc này thời tiết cao nhất ban ngày cũng đã là hai mươi độ, mặc trang phục hè cũng không có vấn đề, bây giờ có thể ngẫu nhiên gặp vài cô gái mặc váy ngắn và mỏng.
- Chiếc váy kia rất đẹp.
Tôn Hinh Hinh cũng có chút động tâm, sau đó hai người đẹp chợt vứt chồng mà chạy về phía quầy váy áo.
Đó là một chiếc váy ngắn, cả hai đều nhìn trúng, cũng nhìn trúng kiểu dáng và màu sắc.
Nhưng khi mặc vào thì Tôn Hinh Hinh có dáng người đầy đặn, An Khả Khả thì nhỏ nhắn xinh xắn, mà một chiếc váy cũng không thỏa mãn yêu cầu của hai nàng.
Trong đây không chỉ có một chiếc váy, có đủ loại lớn nhỏ, hai người thay nhiều kiểu, thử cho Hạ Thiên xem nhiều bộ, mãi đến khi hắn nhìn hoa cả mắt.
- Chồng, đẹp không?
- Hạ Thiên, đẹp không?
Hai người lại từ phòng thử đồ đi ra đứng trước mặt Hạ Thiên.
- Đẹp, nhưng không phân biệt rõ ràng lắm.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Sao?
Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả chợt hô lên, sau đó cả hai nói:
- Chúng ta sẽ đổi lại.
Mười phút sau.
Hai nàng lại xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
- Chồng, phân biệt rõ rồi chứ?
- Hạ Thiên, cậu xem bây giờ còn giống không?
Hạ Thiên ngẩng đầu phát hiện áo váy của hai người không còn giống nhau, kiểu dáng còn giống nhưng phối hợp đen trắng lại khác. An Khả Khả mặc áo trắng váy đen, Tôn Hinh Hinh lại mặc áo đen váy trắng, tuy lúc này cũng là đen trắng nhưng phân biệt rõ ràng, dễ nhìn hơn.
- Không còn như trước.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, thật ra dù các nàng mặc cùng một bộ váy thì hắn vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Dù sao hai nàng lớn lên cũng không hoàn toàn giống nhau, dáng người cũng khác, thực tế nhắm mắt lại cũng có thể phân biệt rõ ràng, vì mùi hương của các nàng khác nhau, vừa rồi hắn chỉ nói chơi mà thôi, cả hai lại tưởng thật.
- Hì hì, chúng ta mua bộ váy này.
An Khả Khả cười vui vẻ.
- Ừ, mua bộ này.
Tôn Hinh Hinh khẽ gật đầu.
Cuối cùng đến trưa, cả ba đi dạo hơn hai giờ, Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả mỗi người mua một bộ váy, cuối cùng cũng coi như không về tay không.
Nhưng Hạ Thiên không ngờ chính là Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả mua váy, hơn nữa còn thay luôn lên người. Kết quả là vài phút sau, khi cả ba ra khỏi trung tâm thương mại, bọn họ được nhiều người chú ý hơn, vì nhìn qua Hạ Thiên giống như khoe khoang một cặp hắc bạch song kiều.
- Chúng ta bây giờ đi dùng cơm chứ?
Tôn Hinh Hinh đề nghị.
- Được, em vừa lúc có hơi đói.
An Khả Khả lập tức gật đầu.
Vì vậy mà Hạ Thiên không lên tiếng, cùng theo Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả đi vào một nhà hàng Tây.
- Tôn Hinh Hinh, trùng hợp vậy à?
Mới vào nhà hàng thì Tôn Hinh Hinh đã gạp ư người quen, không phải ai khác, chính là Khổng Mính.
- Hạ Thiên, cậu và Tôn Hinh Hinh đi dạo phố sao?
Khổng Mính thấy Hạ Thiên thì tiếp tục hỏi, cuối cùng nàng nhìn sang An Khả Khả:
- Ủa, ôi chao, cô là An Khả Khả, đúng không, tôi là fan của cô.
- Đừng tin cô ấy, nói dối đấy.
Tôn Hinh Hinh khẽ cười:
- Cô ấy chỉ thích ngôi sao nam.
Khổng Mính chợt mất hứng:
- Này, Tôn Hinh Hinh, bạn cũng không nghĩa khí rồi, sao bạn lại nói trắng ra như vậy?
- Khổng Mính, bạn cũng đi dạo phố sao?
Tôn Hinh Hinh không tiếp tục dây dưa vấn đề nghĩa khí với Khổng Mính, nhưng nhìn đám người ngồi cùng với Khổng Mính và hỏi một câu.
Ngồi cùng với Khổng Mính có ba người, hai nam một nữ, một trong số đó là người quen của Tôn Hinh Hinh, chính là bạn trai Lam Trạch của Khổng Mính. Cặp nam nữ còn lại thì Tôn Hinh Hinh chưa từng gặp mặt, nữ còn trẻ, vừa mới hai mươi, nam cũng khá lớn tuổi, có lẽ hơn ba mươi. Nữ thì khá xinh đẹp, nói thật lòng thì được hơn Khổng Mính, cũng có dáng điệu tốt hơn, nhưng người đàn ông thì có tướng mạo bình thường, có hơi lùn.
Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc thì biết hai người kia đều có tiền, nữ deo dây chuyền kim cương, trên tay cũng là nhẫn kim cương. Còn người đàn ông, riêng chiếc đồng hồ trên tay cũng có giá hơn một trăm ngàn.
- À, đúng, Tôn Hinh Hinh, giới thiệu với bạn, đây là em gái họ của mình, là Khổng Kiều, đây là bạn trai của cô ấy, là Lương tiên sinh.
Khổng Mính cuối cùng cũng nhớ mình đang đãi khách:
- A Kiều, đây là bạn học của chị, cũng là bà chủ của công ty, Tôn Hinh Hinh. Đây là bạn trai của Tôn Hinh Hinh, còn đây, có lẽ các người cũng từng nghe nói, là ngôi sao An Khả Khả. :
- An tiểu thư, chào cô, tôi là Lương Thần.
Lương tiên sinh chợt đứng lên chào hỏi An Khả Khả, còn Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh thì bị hắn bỏ qua.
- An Khả Khả, tôi nghe nói cô là ngôi sao lớn ở nội địa, nhưng tôi ở Hongkong, cũng không quá quen thuộc các ngôi sao ở nội địa.
Cô gái Khổng Kiều chợt dùng giọng quái dị nói:
- Tôi khá quen với Hoa Tử Ca, chị họ, em đã nói rồi, ngôi sao ở đây không coi là ngôi sao lớn, ngôi sao Hongkong mới thật sự là ngôi sao lớn.
- Khụ, khụ...
Khổng Mính ho khan hai tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ, sau đó nàng ngượng ngùng nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Điều này, các người cứ đi dùng cơm trước, tôi sẽ không quấy rầy ba người ước hội.
- Ba vị, mời sang bên này.
Lúc này nhân viên phục vụ cũng đi đến, hắn mời ba người Hạ Thiên sang một chiếc bàn cách đó không xa.
- Người gì mà kỳ lạ, rõ ràng là người nội địa mà tỏ ra giống như người Hongkong, còn học bộ dạng của người Hongkong nữa chứ.
An Khả Khả bĩu môi, rõ ràng nàng có chút bất mãn với Khổng Kiều:
- Nếu chẳng phải không muốn so đo với loại người này, em thậm chí còn muốn đánh đối phương.
- Khả Khả, thôi bỏ, đừng quan tâm đến loại người kia.
Tôn Hinh Hinh khuyên bảo An Khả Khả một câu.
An Khả Khả khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, chỉ là bàn kia khá lớn, lại cách khá gần bàn Khổng Mính, vì vậy lời nói của các nàng vẫn rơi vào trong tai của đối phương.
Khổng Kiều kia đang nói khoác với Khổng Mính:
- Chị họ, em đã nói rồi, nước ngoài và nội địa rất khác biệt, diễn viên Hongkong còn lợi hại hơn nhiều so với diễn viên nội địa, mà thứ gì ở Hongkong cũng tốt hơn ở nội địa...
- A Kiều, Hongkong không phải nước ngoài.
Khổng Mính không nhịn được phải phản bác.
- Không phải nước ngoài sao? Vậy chị đi Hongkong có cần dùng hộ chiếu không? Có phải không? Chị muốn ở lại lâu dài ở Hongkong được không? Tất nhiên là không. Em nói cho chị biết, Hongkong thực tế là nước ngoài, chị đừng nói em sính ngoại, em đã sống ở nội địa, cũng đã sống ở Hongkong, em thấy Hongkong tốt hơn hẳn so với nội địa. Đúng rồi, chị cũng đã mở công ty, đã có tiền, nghe lời em đi, chị di dân sang Hongkong, tuyệt đối sẽ sống tốt hơn nơi đây...
Khổng Kiều dùng giọng đầy lý lẽ nói, mà Khổng Mính thì không phản bác, tuy lời nói của Khổng Kiều có chút khó nghe nhưng lại rất xác thực, Hongkong thật sự giống như nước ngoài.
Lương Thần kia lại không nhịn được phải khuyên Khổng Kiều:
- A Kiều, đừng nói như vậy, nội địa thật ra vẫn còn nhiều nơi tốt hơn Hongkong, mà Hongkong cũng không phải của nước ngoài, bọn họ đều là người Trung Quốc, em nói như vậy là không hay.
- Sợ cái gì, em nói đúng sự thật, em cũng không tin có người làm gì được mình.
Khổng Kiều không quan tâm, sau đó nàng lại nhìn Khổng Mính:
- Đúng rồi, chị, lần này em mang cho chị một lễ vật, đây là nước hoa Summer, là loại nước hoa nhập khẩu tốt nhất. Em nói này, đây là loại nước hoa hai chục ngàn đô la Hongkong một chai, tất nhiên hai chục ngàn không phải là nhiều, nhưng thứ này không được bán ở nội địa. Chị xem, đây là một trong những điểm khác nhau giữa Hongkong và nội địa, Hongkong cái gì cũng mua được, nội địa thì cái gì cũng không mua được.
- Phì...
Tiếng cười khó ức chế cắt ngang lời của Khổng Kiều, mọi người nhìn lại, thì ra là An Khả Khả đang cười nghiêng ngã, cuối cùng còn dựa lên người Hạ Thiên.
- Khả Khả, sao lại vui vẻ như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Hì hì, chồng, tức cười chết người, cái kia...Khổng Kiều kia đúng là mắc cười, còn là nước hoa nhập khẩu, trong nước không mua được, khanh khách, quá thú vị...
An Khả Khả vừa cười vừa nói, giống như gặp được một sự việc rất buồn cười.
- Cô cười cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?
Khổng Kiều dùng ánh mắt có chút tức giận nhìn An Khả Khả.
- Khi cô mua nước hoa thì không nhìn cho rõ sao? Hay là tiếng Anh của cô quá kém? Hì hì, tôi cảm thấy cô không hiểu tiếng Anh cũng nên nhìn rõ vài chữ Made in China đấy chứ?
An Khả Khả vỗ ngực cố gắng nín cười:
- Cô không biết, cái gọi là nước hoa nhập khẩu chính là trong nước sản xuất sao? À, đúng rồi, cô là người Hongkong, vậy theo lời cô, Hongkong nhập hàng từ Trung Quốc sao?
- Nói bậy, đây là nước hoa Pháp sản xuất.
Khổng Kiều tức giận nói.
- Còn nước Pháp sản xuất, hì hì, nếu không bây giờ tôi đưa cô đến nhà xưởng sản xuất nước hoa nhé?
An Khả Khả cười lớn:
- Tôi nói cho cô biết, nước hoa này được sản xuất ở thành phố Giang Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...