Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Con bà nó, thằng này là Hạ Thiên sao, bộ dạng không ra gì...

- Đúng là cầm thú, cướp cả Triệu Vũ Cơ và An Khả Khả, còn có vị đạo cô xinh đẹp như vậy đi theo...

- Hàng này tuyệt đối là con nhà quan...

- Con nhà quan sợ rằng cũng không được như vậy...

- Hạ Thiên, thằng chó, dám cướp thần tượng của tao...

.... ....

Đám người liên tục nghị luận và chửi rủa, Hạ Thiên không quan tâm đến bọn họ, hắn chỉ nhìn bốn phía xung quanh, muốn xem tên khốn Vương Khải có mặt hay không, nhưng người nơi đây thật sự quá đông, muốn tìm tên Vương Khải cũng không phải dễ dàng như vậy.

- Thằng ngu kia còn chưa đến sao?

Hạ Thiên lầm bầm.

- Còn chưa đến hai giờ.

Mã Đình không nhịn được phải hỏi:

- Này, anh muốn đánh người sao? Bên kia có rất nhiều xe cảnh sát.

Hạ Thiên dứt khoát không trả lời vấn đề của Mã Đình, xe cảnh sát thì thế nào, hắn không sợ cảnh sát.

Hạ Thiên phát hiện còn vài phút nữa mới đến hai giờ, vì thế hắn cảm thấy rất nhàn chán, vì vậy quay sang Cố Hàm Sương:

- Sương nha đầu, chúng ta nên rèn luyện một chút chứ nhỉ?

Gương mặt tuyệt mỹ của Cố Hàm Sương có hơi đỏ hồng, nàng tất nhiên hiểu ý của Hạ Thiên, cái gì là rèn luyện? Nhưng nàng cũng không phản đối, mà nàng cũng không kịp phản đối, vì Hạ Thiên nói xong đã hôn nàng.


Mã Đình và Hứa Thiến Thiến ở bên cạnh trợn mắt há mồm, người này thật sự rất có tâm tình, rõ ràng chạy đến đây rèn luyện "khóa môi" với đạo cô.

Đám người bên cạnh cũng lớn tiếng mắng mỏ, hâm mộ ghen ghét hay hận thù đều có cả, có một số người hận không thể đá văng Hạ Thiên, sau đó thay thế vị trí, nhưng đó chỉ là ý nghĩ, thật sự không có ai dám làm như vậy.

Vì thế mà mọi người cứ mắng nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiên ôm hôn đạo cô xinh đẹp long trời lở đất, mà bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh xem và ảo tưởng mình là nhân vật chính, đáng tiếc là ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng, không thể nào thành sự thật.

Hạ Thiên hôn vài phút, đến khi buông Cố Hàm Sương ra, vẻ mặt nàng đã đỏ như gấc, cơ thể cũng mềm nhũn ngã vào lòng hắn, giống như bị hắn hôn đến mức không còn chút sức lực.

- Sương nha đầu, lần này có cầu tiến rồi đấy.

Hạ Thiên rất hài lòng, kỹ thuật của Cố Hàm Sương rõ ràng đã rất cầu tiến, điều này làm cho hắn cảm thấy rất vui. Chỉ cần không mất bao lâu thời gian nữa thì Sương nha đầu sẽ được xuất sư, khi đó hắn có thể tận tình hưởng thụ.

- Cám ơn thiếu gia khích lệ.

Cố Hàm Sương khẽ nói, nàng ngược lại đã khôi phục rất nhanh, rời khỏi lòng Hạ Thiên, nhưng gương mặt vẫn có chút hồng.

Mã Đình ở bên cạnh chợt tan vỡ, đây là nha hoàn từ nơi nào tìm ra vậy? Bị người ta chiếm tiện nghi mà còn phải cảm ơn?

Hạ Thiên lúc này tiếp tục lầm bầm:

- Đã qua hai giờ, tên Vương Khải ngu ngốc còn chưa tới sao?

- Thiếu gia, nếu không chúng ta đi tìm xem.

Cố Hàm Sương khẽ nói.

Hạ Thiên lúc này phát hiện bốn phía quảng trường đã rất đông người, nếu bây giờ muốn tìm người, dù là hắn cũng không phải là chuyện dễ. Thậm chí khi nhiều người thì càng có nhiều âm thanh, vì thính lực của hắn quá mạnh, vì vậy hắn nghe thấy khá rõ, mà ai cũng đang chửi rủa hắn.

- Này, tất cả im miệng.

Hạ Thiên cuối cùng cũng rống lên.

Quảng trường yên lặng sau một giây ngắn ngủi, sau đó càng ồn ào, càng nhiều người mắng chửi Hạ Thiên.


- Mày là thằng quái quỷ gì? Dựa vào cái gì để làm cho chúng tôi câm miệng?

- Thằng bố láo.

- Quá kiêu ngạo, có tiền thì ngon sao?

- Tự do ngôn luận, chúng tôi đang tự do ngôn luận.

- Bà không câm miệng, mày làm gì được bà?

...

Rõ ràng bây giờ Hạ Thiên chính là mũi tên cho mọi người xỉ vả, khi mọi người càng mắng thì càng cảm thấy tên này không dám làm gì mình, nhưng bọn họ đã nhanh chóng phát hiện mình sai, rất sai.

- Á...

- Ớ...

- Con bà nó, đau...

- Mẹ ơi, mông...

- Mẹ kiếp, ai đánh bố...

Những tiếng kêu thảm thiết và tức giận vang lên, có thể nói là vang lên liên tiếp, chỉ sau một thời gian ngắn đã có hơn trăm người ngã xuống, thậm chí còn có kẻ không đứng dậy được.

- Bảo các người câm miệng mà không chịu nghe, đánh cho biết tay.

Hạ Thiên bất mãn nói một câu, lúc này bốn phía đã yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.


Đám người Mã Đình và Hứa Thiến Thiến cũng trợn mắt há mồm, người này đúng là quá mạnh, mới đó mà đã đánh ngã cả trăm người.

Mã Đình và Hứa Thiến Thiến rất kinh ngạc nhưng thật sự không thể nào hiểu nổi, vì sao đám cảnh sát không đi ra? Xem ra đám cảnh sát càng ngày càng không đáng tin, nhiều người bị đánh như vậy mà vẫn không đứng ra.

Hạ Thiên lúc này lại hét lên:

- Này, thằng Vương Khải ngu ngốc, mau đi ra đây.

Nghe được Hạ Thiên hét lên như vậy thì đám người mới chuyển ánh mắt sang một hướng khác, sau đó mọi người đều thấy Vương Khải, còn có vợ và hai trợ lý, nhưng không có mặt hai tên vệ sĩ.

Vương Khải có lòng tin đi đến quảng trường Thục Đô, hắn không tin Hạ Thiên đám đánh mình. Khi đến gần quảng trường Thục Đô thì hắn thật sự càng có lòng tin, nhưng sau đó hắn phát hiện Hạ Thiên đánh ngã cả trăm người mà không có tên cảnh sát nào ra tay, đám cảnh sát không có phản ứng, điều này làm hắn muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Nhưng Vương Khải còn chưa kịp bỏ chạy thì đã bị Hạ Thiên nhìn vào chăm chăm, Hạ Thiên hô lên như vậy cũng làm cho mọi người nhìn chằm chằm vào Vương Khải, đến lúc này Vương Khải cũng chỉ còn biết đứng yên, không thể chạy đi đâu được.

- Hạ Thiên, tao đã đến, bây giờ vừa đúng hai giờ, tao đã ở đây, xem mày làm gì được tao?

Vương Khải vừa đi về phía Hạ Thiên vừa tỏ ra không biết sợ, nhưng sau đó hắn lại nói ra một câu:

- Cảnh sát ở chỗ này, mày nếu dám đánh người...Á...

Hạ Thiên căn bản không nói nhảm, hắn trực tiếp tát lên mặt Vương Khải, một âm thanh vang dội, không những làm cho đám người ngây cả ra, còn làm cho Vương Khải phát ra tiếng gào thê lương.

- Thằng Ngu, tao đã nói rồi, sẽ cho vợ mày không thể nhận ra.

Hạ Thiên vừa mắng vừa tát, chỉ trong vài phút mà Vương Khải đã bị đánh trăm cái tát, sau đó dù là vợ hắn cũng khó thể nhận ra.

Hạ Thiên lúc này đánh người nên không nhàn rỗi, mà đám người nhàn rỗi lại bắt đầu bận rộn, kẻ chụp hình quay phim, kẻ lên mạng gửi tin, kẻ nào cũng chửi măng Hạ Thiên, trách đám cảnh sát vô trách nhiệm. Thậm chí có kẻ nhanh chóng úp đoạn video Hạ Thiên đánh người lên mạng, vì vậy mà dẫn đến vô số kẻ đồng tình, đoàn người chỉ trích Hạ Thiên, yêu cầu nghiêm trị kẻ coi trời bằng vung này.

- Có ai không? Cứu mạng...Đám cảnh sát đâu, đám cảnh sát làm gì vậy?

Trần Huệ liên tục kêu gào, cuối cùng cũng có một tên cảnh sát chạy đến.

- Hạ tiên sinh...

Tên cảnh sát này đến trước mặt Hạ Thiên rồi dùng giọng khách khí nói.

Hạ Thiên quay đầu nhìn, thì ra đó là Đào Chí Trạch.


- Là anh sao? Có chuyện gì?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

Đào Chí Trạch không nói gì, người này biết rồi còn hỏi sao? Gây chuyện lớn còn hỏi nữa à?

Nhưng Đào Chí Trạch cũng không có biện pháp, hắn biết mình không thể bắt người này, thật sự là hắn còn phải cảm tạ Hạ Thiên, nhưng hắn thật sự không hiểu nổi, vì sao Hạ Thiên toàn làm ra những chuyện thế này?

- Hạ tiên sinh, chỗ này không an toàn, hay là anh về khách sạn đi thôi?

Đào Chí Trạch chần chừ một chút, cuối cùng cũng cẩn thận nói, âm thanh rất khẽ, sợ kẻ khác nghe được.

May mà khi đó thật sự không có mấy người nghe được, chỉ có Hạ Thiên và gần nhất là đám người Mã Đình có nghe thấy. Mã Đình và Hứa Thiến Thiến thiếu chút nữa thì tan vỡ, xem ra cảnh sát không phải đến bắt mà là bảo vệ Hạ Thiên? Thế đạo gì thế này?

Hạ Thiên đang định lên tiếng thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem.

- Chồng, Nhạc Chi Phong đã chết.

Mộc Hàm ở bên kia nói, giọng điệu kinh ngạc, có chút hưng phấn. Bạn đang đọc truyện được tại

- À, vợ, tôi biết rồi, hai ngày sau tôi sẽ quay lại.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại, nhấc chân đá Vương Khải bay ra rồi vỗ vỗ tay:

- Đánh xong, kết thúc công việc.

Hạ Thiên thuận tay ôm eo Cố Hàm Sương rồi xoay người bỏ đi:

- Sương nha đầu, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên đi rất nhanh, chỉ khoảnh khắc đã biến mất, đám người Mã Đình cũng không đi heo. Đào Chí Trạch thở phào nhẹ nhõm, việc này cuối cùng cũng xong, còn xử lý thế nào thì không phải là chuyện của hắn.

Hạ Thiên rõ ràng nổi tiếng như cồn, ít nhất cũng trong phạm vi cả nước. Sự hiện tối nay chính là Hạ Thiên làm ra, dù là sự kiện tam nữ tranh phu hay đánh Vương Khải ở quảng trường thục đô, tất cả đều biến Hạ Thiên thành đối tựng chửi rủa.

Nhưng thủ đô lại có một đại sự phát sinh, cũng không liên quan đến Hạ Thiên, vì trưa hôm đó một sự kiện kinh hồn đối với các gia tộc chợt phát sinh, Nhạc Chi Phong bị ám sát.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui