- Anh thật sự muốn đi đánh người sao?
Mã Đình có chút dở khóc dở cười:
- Tôi nói cho anh biết, nơi đó nhất định có rất nhiều người, tôi thấy anh đừng nên đến thì hơn.
- Tôi chỉ mong sao bọn họ đến đông vui một chút.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó kéo Cố Hàm Sương ra khỏi phòng.
Mã Đình và Hứa Thiến Thiến đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng lên tiếng:
- Chúng ta cũng đi theo chứ?
Kết quả là Mã Đình, Hứa Thiến Thiến và hai người bạn trai đi theo Hạ Thiên đến quảng trường Thục Đô, còn đám người Trương Minh Đà, dù sao bọn họ cũng lớn tuổi, cũng không có hứng thú. Mà cha mẹ Hứa Thiến Thiến cũng có chút lo lắng sẽ gây họa, vì vậy bọn họ nhanh chóng rời khỏi khách sạn về nhà.
Cùng thời gian đó, ở thủ đô.
Trong Phong Nhạc Hiên, Nhạc Chi Phong đang đánh cờ với chính mình.
- Anh Nhạc, đánh cờ chỉ là việc binh trên giấy mà thôi, anh cũng đừng nên đánh cờ làm gì nữa.
Một âm thanh tùy tiện vang lên từ ngoài cửa.
Vẻ mặt Nhạc Chi Phong chợt trở nên khó coi, anh Nhạc sao? Xưng hô như vậy là lần đầu tiên hắn nghe thấy được, càng làm hắn tức giận chính là giọng điệu của đối phương không chút khách khí.
Nhạc Chi Phong thả quân cờ trong tay ra, sau đó hắn quay đầu nhìn ra cửa, vẻ mặt khôi phục như thường, hắn cười nhạt một tiếng với người mới đến:
- Thì ra là Triệu Công Tử, công tử đến chơi sao?
Người đến chính là Triệu Công Tử gần đây danh tiếng lên cao ở thủ đô, là Triệu Hiểu Trác, hắn nghênh ngang đi vào phòng rồi đặt mông xuống ngồi đối diện với Nhạc Chi Phong:
- Anh Nhạc, tôi đến đây không liên quan gì đến đại ca của tôi, chính tôi muốn đến nói với anh vài lời mà thôi.
- Triệu Công Tử đã từng nhắc đến cậu với tôi, nói rằng cậu ấy có một người em trai rất xuất sắc, nhưng bây giờ lời nói của cậu ấy có vẻ vượt quá sự thật, hoặc là cậu ấy không dạy bảo cậu cho tốt, để cho cậu chẳng hiểu được chút lễ tiết cơ bản.
Nhạc Chi Phong trầm mặt, rõ ràng một câu "anh Nhạc" của Triệu Hiểu Trác làm hắn nổi giận.
Triệu Hiểu Trác lại tỏ ra không quan tâm:
- Này anh Nhạc, tôi gọi là anh Nhạc coi như nể mặt anh rồi, đại ca của tôi trước kia lễ phép với mọi người, nhưng tôi thì không. Triệu Công Tử tôi đây chưa từng ra vẻ, nếu ông của anh ở đây, tôi sẽ gọi ông ấy một tiếng lão gia Nhạc gia, vì ông ấy là một người đáng tôn kính, còn anh, tôi gọi anh là anh Nhạc đã nể mặt lắm rồi, nếu không tôi sẽ trực tiếp gọi là Nhạc Chi Phong.
Vẻ mặt Nhạc Chi Phong càng thêm âm trầm:
- Triệu Công Tử, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng xin được nói rõ, Phong Nhạc Hiên của tôi cũng không chào đón cậu, mời cậu ra ngoài, thuận tiện nhắn với anh cậu một câu, tôi rất thất vọng với cậu ta. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Anh thất vọng với đại ca của tôi?
Triệu Hiểu Trác cười:
- Anh Nhạc, thật ra đại ca của tôi cũng rất thất vọng với anh, trước đó anh ấy vẫn còn nghĩ rằng anh là một hảo hán thật sự. Đáng tiếc là anh ấy nghĩ lầm, bây giờ anh ấy cũng biết, anh chỉ là một người đàn ông bình thường không chú ý đến đại cục mà thôi.
Triệu Hiểu Trác dừng lại một chút rồi nói:
- Đúng rồi, anh Nhạc, thuận tiện nói cho anh biết một sự kiện, đại ca của tôi đã rời khỏi thủ đô. À, anh tôi cũng không phải đi du lịch hay công tác, mà đi một thời gian dài, ít nhất cũng ba năm năm sau mới quay về. Sau này thủ đô không còn Đại Triệu Công Tử, chỉ có Triệu công tử tôi mà thôi.
- Phải không?
Nhạc Chi Phong cười lạnh một tiếng:
- Đây là một tin tức lớn, nhưng đối với Triệu gia các người thì không có vấn đề gì, tôi thấy thế Triệu Công Tử biết được việc làm đầu tiên của cậu vào lúc này, sợ rằng sẽ rất hối hận khi đã bỏ đi.
- Anh Nhạc ơi là anh Nhạc, vấn đề lớn nhất của anh chính là đặt nặng bản thân mình.
Triệu Hiểu Trác lắc đầu:
- Anh cho rằng mỗi người ở thủ đô gặp mặt đều gọi là Nhạc tiên sinh, bọn họ thật sự nể mặt anh sao? Anh sai rồi, đó là bọn họ nể mặt lão gia Nhạc gia, đồng thời bọn họ nể mặt đại ca của tôi, vì người nào cũng biết đại ca của tôi thiếu nợ anh vài nhân tình, nếu anh gặp chuyện không may thì đại ca của tôi sẽ vung tay trợ giúp.
- Triệu công tử, cậu có thể đi được rồi.
Nhạc Chi Phong lạnh lùng nói.
- Anh Nhạc, có nên đi hay không là chuyện của Triệu công tử tôi đây, tôi nghĩ tạm thời cần đi ra thì sẽ đi ra, anh muốn đuổi tôi đi sao? Đó là điều không thể, không tin thì anh thử xem, kẻ nào nơi đây có gan đuổi tôi đi?
Triệu Hiểu Trác vẫn ngồi chỗ cũ rất cao ngạo, sau đó hắn lại dùng giọng an ủi nói:
- Nhưng anh Nhạc cứ yên tâm, tôi sẽ không ngồi đây lâu, đến khi tôi làm xong việc sẽ bỏ đi, địa phương này cũng không có gì cần ở lại cả. Tôi thấy ánh mắt thưởng thức của anh Nhạc rất kém.
Vẻ mặt Nhạc Chi Phong chợt tái nhợt, nhưng hắn không nói lời nào, vì hắn biết rõ Triệu Hiểu Trác nói dúng, dù là thân tín của mình cũng không dám ra tay đuổi Triệu Hiểu Trác.
- Anh Nhạc, là thế này, hôm nay tôi đến để cho anh biết hai sự kiện.
Triệu Hiểu Trác tỏ ra rất hài lòng:
- Thứ nhất chính là đại ca tôi không hề thiếu nợ nhân tình của anh, anh Nhạc, năm xưa anh rất thông minh, khi đó anh biết sớm muộn gì cũng không bằng đại ca tôi, vì vậy anh chủ động thối lui theo dòng nước, chủ động dâng vị trí cho đại ca của tôi, sau đó bám víu vào đó mà nhận được vài sự trợ giúp. Nhưng lúc này cũng không giống như xưa, i ca của tôi còn thiếu anh ba chuyện, điều này là thật, nhưng anh còn sống đến lúc này là nhờ công lao của đại ca tôi. À, thật ra quan trọng là công của chị gái tôi, Hạ Thiên đã lấy chị tôi làm vợ, vì vậy cũng đồng ý không giết anh, nếu không anh đã sớm chết từ lâu. Tóm lại một câu, bây giờ Triệu gia và Nhạc gia căn bản không còn gì nợ nhau.
- Triệu công tử, tôi có thể nói cho cậu biết, Triệu gia vẫn là Triệu gia, Nhạc Chi Phong tôi vẫn là Nhạc Chi Phong.
Nhạc Chi Phong lạnh lùng nói.
- À, còn chuyện thứ hai, chính là, anh Nhạc, anh tìm người dùng tên lửa muốn bắn chết anh rể của tôi, còn muốn giết chết em gái tôi, khoản nợ này anh nên tính thế nào?
Triệu Hiểu Trác lười biếng nói.
Vẻ mặt Nhạc Chi Phong vẫn không thay đổi, giọng điệu vẫn lạnh lùng:
- Triệu công tử, tôi không biết cậu đáng nói gì.
- Anh Nhạc, anh không nên có ý nghĩ như vậy, đàn ông dám làm mà không dám nhận thì còn ra gì? Những việc anh đã làm, anh tưởng không ai biết sao?
Triệu Hiểu Trác có chút mất hứng:
- Anh cho rằng mọi người sẽ thật sự tin tưởng được tình huống phi công đột nhiên làm phản, sau đó nổi điên bắn rơi máy bay dân dụng mà thật ra chính là chuyên cơ chở Hạ Thiên sao? Anh không hỏi xem, đến bây giờ có người nào không biết việc này do anh làm ra?
- Triệu công tử, những lời nói không có chứng cứ cũng đừng nên mở miệng.
Nhạc Chi Phong lạnh lùng nói.
- À, tôi biết rõ anh không thừa nhận, mà thật ra tôi cũng không trông cậy anh sẽ mở miệng, tôi chỉ muốn cho anh biết, bây giờ vì chuyện này mà phía quân đội chịu áp lực rất lớn. Đúng rồi, anh Nhạc, anh chẳng lẽ không biết vào thời này phi công trốn việc sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào với nhân dân không? An ra tay một lần cũng không có vấn đề, nhưng cho rằng sau này quân nhân sẽ còn nể mặt anh sao?
Triệu Hiểu Trác lắc đầu:
- Anh Nhạc ơi là anh Nhạc, anh đang đẩy đám người của mình ngày càng rời xa chính mình, tôi thấy thời gian mà chúng bạn rời xa anh cũng không còn quá lâu nữa rồi. À, tôi dám đinh ninh, nếu lão gia Nhạc gia mất đi, anh cũng sẽ xong đời, vì vậy anh nên trông mong lão gia Nhạc gia sống lâu thêm vài năm nữa.
Vẻ mặt Nhạc Chi Phong càng trở nên khó coi, nhưng Triệu Hiểu Trác vẫn không cho đối phương cơ hội lên tiếng, hắn tiếp tục:
- Này, anh Nhạc, tôi vừa định nhắc đến một sự kiện không may với anh, đó là lão gia Nhạc gia đã gần trăm tuổi, ông ấy còn sống được là vì một người, đúng rồi, đó là Y Tiểu Âm. Bây giờ Y Tiểu Âm là người của Hạ Thiên, cô ấy đã rời khỏi anh, anh thấy cô ấy sẽ còn giúp anh sao? Không có Y Tiểu Âm, ai còn có thể giúp được lão gia Nhạc gia? Thật ra chỉ còn một người là Hạ Thiên, thiếu chút nữa bị anh bắn tên lửa chết đi, tôi thấy anh đúng là không còn gì để nói.
Triệu Hiểu Trác lắc đầu rồi đi ra bên ngoài:
- Khong nói nữa, nếu không cũng chán, nếu anh thức thời thì tối nay nên rời khỏi thủ đô, như vậy sẽ có thể bình an qua nửa đời sau, còn không thì sẽ chẳng còn gì, anh hiểu chứ?
Triệu Hiểu Trác nhanh chóng biến mất trước cửa, vẻ mặt Nhạc Chi Phong càng thêm âm trầm, cuối cùng hắn nhấc chân đá vỡ bàn cờ.
Quảng trường Thục Đô chính là nơi nghỉ ngơi nỏi tiếng nhất ở thành phố Thục Đô, bình thường người đến đây rất đông, bây giờ thì người càng thêm đông. Cuộc đấu khẩu trên trang mạng xã hội đã kéo không ít người đến đây, bọn họ muốn đến xem Hạ Thiên có gan đến hay không.
Cũng không phải chỉ có người muốn xem náo nhiệt còn có cả truyền thông, vì đây là chuyện lớn, bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua. Ngoài ra cũng có nhiều nhân viên cảnh sát chạy đến, có nhiều xe cảnh sát xuất hiện bên ngoài, vì bọn họ lo lắng sẽ xảy ra tranh chấp.
- Đến rồi, Hạ Thiên đến rồi...
Hạ Thiên vào quảng trường Thục Đô thì đám người hưng phấn gào lên, dù bọn họ trước kia chỉ từng nhìn ảnh Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên có một tiêu chí là đạo cô xinh đẹp đi sát bên, vì thế ai cũng nhận ra hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...