Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Trương Minh Đà lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hạ Thiên:

- Ngươi muốn làm gì? Vợ đã nhiều như vậy rồi cũng đừng lăng nhăng, đừng gây tai họa cho cháu ta, nó chỉ xem như là sư muội của ngươi thôi.

- Đại sư phụ, tôi cũng không phải kém cỏi đến mức để ý đến cháu của ngài.

Hạ Thiên nói:

- Tôi chỉ có một tên khốn mắng tôi, tôi cũng muốn mắng ngược lại, vì thế mới cần cô ấy giúp đỡ một chút mà thôi. Bạn đang đọc truyện được tại

- Ngươi muốn đi mắng người?

Trương Minh Đà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên:

- Khi nào thì ngươi trở nên thanh bình thế này rồi?

- Vì hôm nay tôi đang rất nhàn chán.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Này, Đại sư phụ, rốt cuộc ngài có gọi cháu gái đến không?

- Để nó đến cũng không có vấn đề, nhưng bạn trai của nó và cô gái bạn học là Mã Đình cũng sẽ cùng đi, ta cũng ở chỗ này. Nếu ngươi cảm thấy có thể, ta sẽ điện thoại cho nó, để làm thủ tục xuất viện.

Trương Minh Đà trả lời.

- Không có vấn đề, dù sao phòng tổng thống cũng rất rộng, có thể chứa nhiều người.

Hạ Thiên đồng ý.

Trương Minh Đà thật sự tin tưởng Hạ Thiên sẽ không có ý với cháu gái của mình, vì vậy mới lấy điện thoại gọi đi.

- Cái gì? Đừng nóng vội, tôi sẽ đến.

Điện thoại vừa nối thông, khi nghe được câu nói của phía bên kia, Trương Minh Đà vội vàng lên tiếng đồng ý.

- Bệnh viện xảy ra chút chuyện, ta cần phải đi trước, ngươi ở đây chờ, ta sẽ đưa Thiến Thiến đến.

Trương Minh Đà nói một câu với Hạ Thiên, sau đó vội vàng chạy đi.

- Này, Đại sư phụ, tôi đi với ngài.

Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương chạy theo.

Đối với Hứa Thiến Thiến, sáng hôm nay khi nàng thức dậy và soi gương, cuối cùng không thấy vết sẹo, vì vậy mà nàng chợt sinh ra cảm giác như trong giấc mộng.


Nhưng nàng biết rõ đây là sự thật, phải nói là một sự thật thần tích, Hạ thần y kia đã làm cho nàng tỉnh thức khỏi ác mộng, lúc này tay hay trán của nàng cũng không còn có dấu vết bị tạt axit.

Tối qua bệnh viện đã làm kiểm tra toàn diện cho Hứa Thiến Thiến, sáng hôm nay bác sĩ đến nói cho nàng biết, đã kiểm tra tất cả, cơ thể nàng rất tốt, không có bất kỳ vấn đề gì, vì thế mà nàng mới đưa ra yêu cầu xuất viện.

Vì nghênh đón Hứa Thiến Thiến xuất viện, cả nhà đến bệnh viện, cha mẹ nàng, bà nội của nàng đều xuất hiện, mà bạn trai học đại học cũng có mặt, ngay cả Mã Đình cũng đưa bạn trai Phương Chí Hiên đến.

Khi làm thủ tục xuất viện, đám người Hứa Thiến Thiến đang chen chúc rời khỏi bệnh viện, nhưng đúng lúc này có một đám người xuất hiện và vây quanh.

- Đúng là loại không biết xấu hổ, dám vu oan cho Tân Kiệt nhà chúng tao, mày sẽ chết không yên thân...

Hứa Thiến Thiến đang rất vui vẻ, nhưng bị một người phụ nữ trung niên mắng cho ngây ngốc.

- Mau đến đây, mau đến đây, các người nhìn cho rõ, Tân Kiệt nhà tôi bị tố cáo tạt axit con ** này, các người đã thấy có người nào bị tạt axit mà thế này không? Mau, chụp ảnh lại, công bố lên báo, để cho mọi người biết rõ ràng...

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi lợi dụng lúc Hứa Thiến Thiến còn đang sững sờ mà phóng đến, nàng chụp lấy tay của Hứa Thiến Thiến rồi kéo áo lên, để cánh tay của Hứa Thiến Thiến lộ ra trước mặt mọi người.

- Click, click...

Những âm thanh chụp ảnh vang lên liên tiếp.

Đám người Hứa gia bị tình cảnh bất ngờ này làm cho ngây người, vô tình cũng không kịp phản ứng, người phản ứng đầu tiên là Mã Đình, có lẽ vì vài tháng trước đã phát sinh chuyện lớn, tình huống lúc này cũng không là gì với nàng.

- Này, các người làm gì vậy? Mau buông Hứa Thiến Thiến ra, nếu không tôi báo cảnh sát.

Mã Đình vừa đẩy người phụ nữ kia, vừa đưa Hứa Thiến Thiến ra sau lưng, sau đó mắng lớn:

- Có người không biết xấu hổ như bà sao? Con trai Diêu Tân Kiệt của bà tạt axit Hứa Thiến Thiến có rất nhiều người làm chứng, bà còn nói bị vu hãm sao?

- Cái gì là axít, đó là nước, Tân Kiệt nhà chúng ta chỉ muốn giội nước con này mà thôi.

Người phụ nữ trung niên cười lạnh:

- Cô báo cảnh sát sao? Đó, báo đi, báo cảnh sát đi, tôi cũng muốn cảnh sát đến để giám định rõ ràng, xem con quỷ cái kia có phải bị tạt axit không?

- Hứa Thiến Thiến chẳng qua chỉ được một vị thần y chữa khỏi mà thôi.

Mã Đình tức giận nói.

- Cô cảm thấy ai tin? Anh tin không? Chị tin không?

- Xin hỏi anh, anh tin không? Các vị đồng chí, các vị có tin một người bị tạt axit có thể được chữa trị khỏi hẳn hay không?

Người phụ nữ trung niên hét lên với bốn phía:


- Các người có ai tin không?

Vô tình mọi người đều nghị luận, bọn họ đều lắc đầu, tất nhiên bọn họ đều không tin.

- Tôi tin

Đúng lúc này một âm thanh vang lên áp chế tất cả âm thanh khác.

Mọi người đều không khỏi quay đầu lại nhìn, trước tiên bọn họ thấy trước mắt xuất hiện một vị đạo cô vô cùng xinh đẹp, điều càng làm cho mọi người ngạc nhiên là sau lưng nàng còn đeo một thanh trường kiếm. Vì vậy mà đám người kia không khỏi quay máy sang chụp vị đạo cô, tất nhiên cũng chụp luôn người thanh niên ở bên cạnh.

- Chụp nhiều vào!

Người thanh niên ở bên cạnh đạo cô cũng không quan tâm khi bị đám phóng viên chụp ảnh, hắn còn thuận tay ôm lấy vòng eo của đạo cô, còn hôn một cái lên mặt nàng. Đám người kia tuy không biết tên này rốt cuộc là ai, nhưng cũng không khách khí, liên tục bấm hình, chỉ cần vị đạo cô xinh đẹp kia là có tư cách lên báo rồi.

- Cô tin? Đúng là đầu óc có vấn đề.

Người phụ nữ trung niên mắng lớn.

- Bà mới có vấn đề.

Tên thanh niên là Hạ Thiên, hắn trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên:

- Hứa Thiến Thiến được tôi chữa trị, tôi chính là vị thần y kia, bà không tin sao, tôi sẽ biểu hiện cho mà xem.

- Mày là thần y? Đúng là chết cười, tao thấy mày là thần kinh thì đúng hơn.

Người phụ nữ trung niên cười ha hả:

- Muốn biểu hiện sao? Đó, mày biểu hiện bà xem, chỗ này có nhiều người làm chứng, bà cũng muốn xem mày biểu hiện thế nào.

- Này, các người cũng nghe thấy rõ ràng rồi nhé, người này muốn biểu hiện.

Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn quay sang hỏi Trương Minh Đà vừa chạy đến:

- Này, Đại sư phụ, đi tìm chút axit đi.

- Tiểu tử ngươi muốn làm gì?

Trương Minh Đà ngây người.

- Ngài đi lấy axit về sẽ biết.

Hạ Thiên thuận miệng nói.


- Được, ngươi chờ chút.

Trương Minh Đà trực tiếp chạy vào bệnh viện, đám quần chúng vây quanh xem ngày càng nhiều, ai cũng nhìn vào Hạ Thiên, rõ ràng đều muốn xem Hạ Thiên biểu hiện thế nào.

- Hứa Thiến Thiến, anh ta là Hạ Thiên, là một người rất mạnh, hôm qua anh ta đã chữa trị cho bạn.

Lúc này Mã Đình cũng nói với Hứa Thiến Thiến.

Ngày hôm qua Hạ Thiên chữa bệnh cho Hứa Thiến Thiến, lúc đó nàng đang ngủ, vì vậy nàng cũng không biết hắn có bộ dạng thế nào.

- Anh...Hạ Thiên, cám ơn anh đã chữa trị cho tôi.

Hứa Thiến Thiến lúc này cũng đi về phía Hạ Thiên.

- Cô giỏi máy tính không?

Hạ Thiên nói một câu như vậy.

- Sao?

Hứa Thiến Thiến chợt sững sờ, vấn đề gì thế này?

- Tôi hỏi cô có biết làm việc không, chút nữa giúp tôi vài vấn đề.

Hạ Thiên hỏi một câu.

- À, Hạ Thiên, anh...Anh nói đến máy tính sao?

Mã Đình không nhẫn nại được phải hỏi một câu.

- Nói nhảm, tất nhiên là nó.

Hạ Thiên nhìn Mã Đình, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này quá ngốc.

- Biết, tất nhiên là biết.

Hứa Thiến Thiến lúc này mới trả lời.

- Biết là được, chút nũa tôi đi mua máy tính, cô giúp tôi đi mắng người.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Mã Đình tiếp một câu:

- Thật ra cũng không cần máy tính, dùng điện thoại là được.

- À, thiếu chút nữa thì quên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra đưa cho Hứa Thiến Thiến:

- Bây giờ cô giúp tôi, có một thằng ngu mắng tôi, tôi muốn mắng ngược lại, cô biết cách rồi chứ?


- Điều này rất đơn giản, anh có tài khoản chưa?

Hứa Thiến Thiến hỏi.

- Chưa.

Hạ Thiên lắc đầu.

- Trước tiên phải đăng ký tài khoản đã.

Hứa Thiến Thiến cầm lấy điện thoại của Hạ Thiên, sau đó nàng bắt đầu giúp hắn đăng ký:

- Anh muốn lấy tên là gì?

- Không sao, gì cũng được, chỉ cần có thể mắng chửi là được, sau này hơn phân nửa là không dùng.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Mã Đình chợt hỏi một câu:

- Hạ Thiên, anh muốn mắng ai, là tên Vương Khải kia sao? Tôi cũng mắng nữa.

- Đúng vậy, là thằng ngu kia.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, nhưng đúng lúc Trương Minh Đà ra khỏi bệnh viện, trong tay cầm một lọ chất lỏng.

- Tiểu tử, axit đây.

Trương Minh Đà nhanh chóng đến đưa bình chất lỏng cho Hạ Thiên.

- Ít thế này à?

Hạ Thiên có chút thất vọng.

- Tiểu tử, ngươi muốn nhiều thế nào nữa? Muốn làm gì?

Trương Minh Đà đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ Hạ Thiên muốn làm gì.

Hạ Thiên nhận bình axit, sau đó hắn nói:

- Này, tôi sẽ cho mọi người biết vì sao tôi gọi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, dù bị tạt axit thì tôi cũng có thể chữa trị được.

Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người hạ thiên, dù ngoài đám người Hứa gia thì người khác không tin, nhưng Hạ Thiên nói như vậy cũng đủ làm cho bọn họ nghi ngờ, chẳng lẽ tên này làm được?

- Đừng nói nhảm, không phải muốn biểu hiện sao? Bà cũng muốn biết mày biểu hiện thế nào...

Người phụ nữ trung niên liên tục cười lạnh, rõ ràng không tin vào Hạ Thiên, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì đã gào lên kinh thiên động địa:

- Á...Á...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui