Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Ai vậy?

Hạ Thiên mất kiên nhẫn tiếp điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói không phân biệt được nam nữ:

- Hạ Thiên, Triệu Vũ Cơ trong tay tôi, cậu muốn tìm cô ta thì mau đến trường thành.

- Thì ra là đám người ngu ngốc các người bắt vợ tôi.

Hạ Thiên lập tức nổi giận:

- Tôi nói cho mà biết, các người chết chắc rồi.

- Hạ Thiên, nếu muốn Triệu Vũ Cơ bình yên vô sự, tốt nhất đừng nói như vậy. Tôi biết rõ cậu rất lợi hại, nhưng tôi cho cậu biết, dù cậu có thể đơn giản giết chết tôi, nhưng tôi cũng có thể giết chết Triệu Vũ Cơ đơn giản như vậy.

Giọng điệu kia có chút trong trẻo mà lạnh lùng:

- Tôi chỉ muốn làm chút giao dịch, bây giờ cậu đến trường thành, chỗ cậu từng đưa công chúa Sama bay lượn trên trời, đến đó có thể thấy tôi và Triệu Vũ Cơ.

Người không biết là nam hay nữ kia chợt cúp điện thoại. Hạ Thiên thì nhảy dựng lên, sau đó bay về phía không trung, phóng về phía trường thành.

Hạ Thiên vừa phi hành vừa lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Công Tử:

- Anh không cần tìm, tôi biết chị ấy ở đâu, yên tâm, tôi sẽ đưa chị ấy về.

Hạ Thiên cũng không cho Triệu Công Tử cơ hội nói chuyện, hắn nói xong thì cúp điện thoại.

... ....

Trên trường thành, đây là đoạn trường thành cao nhất, có hơi u tối, nhưng cũng có thể thấy ba bóng người mơ hồ.


Nếu đứng gần có thể thấy ba người này là một nam ba nữ.

Trong đó có một cô gái mặc lễ phục màu đen rất đẹp đẽ quý phái, trên cổ là một sợi dây chuyền kim cương mơ hồ bừng sáng, nhưng nếu so sánh với dung mạo của nàng, dù là bộ lễ phục hay dây chuyền kim cương cũng ảm đạm thất sắc. Nếu trên trời có sao, gương mặt tuyệt mỹ của nàng có thể so sánh với những vì sao lấp lánh kia.

Hơn nữa dáng người và tư thái của nàng cũng cực kỳ mê người, điều duy nhất đáng tiếc chính là chỗ này thật sự không có bao nhiêu người thưởng thức được vẻ đẹp của nàng.

Lúc này vẻ mặt của cô gái rất mất tự nhiên, nhưng điều cũng khó trách nàng, thực tế nếu người khác rơi vào tình cảnh như vậy, chỉ sợ đã bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, thậm chí bắt đầu cầu xin tha thứ, vì trên chiếc cổ trắng nõn của nàng đang gác lên một thanh kiếm.

Cô gái này không phải là ai khác mà chính là Triệu Vũ Cơ vừa bị bắt cóc không lâu, là Thiên Hậu Hoa Ngữ nổi danh đỉnh đỉnh, là Đại Yêu Tinh trong bốn đóa hoa ở thủ đô.

Nàng đột nhiên bị bắt cóc đưa đến đây, trên cổ còn có một thanh trường kiếm, lại còn phải cố gắng giữ tỉnh táo, có thể nói tố chất tâm lý của nàng là rất xuất sắc.

Chủ nhân của cây trường kiếm cũng là một người phụ nữ, nếu so sánh với Triệu Vũ Cơ xinh đẹp quý phái thì nàng ăn mặc rất mộc mạc, nhưng trang phục của nàng rất kỳ dị, vì nàng mặc trang phục của một đạo cô. Áo xanh, tóc búi cao, giống như một nữ đạo sĩ thời cổ đại.

Nhưng dung mạo của vị đạo cô này cũng không vì vậy mà so ra kém với Triệu Vũ Cơ, gương mặt trái xoan đủ để khuynh quốc khuynh thành, áo bào xanh che phủ dáng người kiêu ngạo, nếu so sánh với Triệu Vũ Cơ thì còn có vẻ trưởng thành hơn.

Tuy trên mặt nàng có chút lạnh lùng mà không ngọt ngào quyến rũ như Triệu Vũ Cơ, nhưng lại có một hương vị khác thường. Nguồn: https://truyenfull.vn

Quan trọng là đạo cô này nhìn có vẻ là bình thường, nhưng trên người nàng vẫn bùng ra một khí chất cao quý rất tự nhiên, dù cách ăn mặc của nàng cách biệt một trời một vực so với Triệu Vũ Cơ, nhưng hai người bọn họ đứng cạnh nhau, khí chất cũng không thua kém.

Tất nhiên đạo cô kia tuổi lớn hơn Triệu Vũ Cơ, tuy không biết chính xác, nhưng cảm thấy ít nhất cũng hơn ba mươi.

Còn người đàn ông thì rất anh tuấn, tuổi có vẻ còn lớn hơn cả vị đạo cô kia, khoảng gần bốn mươi. Người này cũng ăn mặc như đạo sĩ, nhưng không biết có phải là đồng môn của vị đạo cô kia hay không.

Lúc này vị đạo sĩ đang nhìn về phương xa, đứng gần đó có hai người đẹp, nhưng hắn không có hứng thú, vì hắn đang quan tâm đến một vấn đề khác.

- Các người tìm Hạ Thiên muốn làm gì?

Triệu Vũ Cơ cuối cùng cũng mở miệng hỏi, nàng vừa thấy đạo cô kia điện thoại cho Hạ Thiên, vì vậy nàng biết mình bị bắt cóc không phải vì Triệu gia đắc tội với ai, mà là vì liên quan đến Hạ Thiên.


Lúc Triệu Vũ Cơ thấy vị đạo cô gọi điện thoại thì thật ra có chút quỷ dị, dù sao thì một vị đạo cô cổ lỗ thế này cầm điện thoại gọi đi cũng làm cho người ta cảm thấy quái lạ.

- Khi Hạ Thiên đến thì cô sẽ biết.

Giọng điệu của vị đạo cô kia có chút kỳ quái, âm thanh như trung tính, chỉ cần nghe thì khó biết được người nói là đàn ông hay phụ nữ.

- Nếu các người có việc gì cầu hắn, cuối cùng đừng nên dùng phương thức này, vì cậu ấy không thích bị uy hiếp.

Triệu Vũ Cơ nhìn đạo cô, lúc này nàng đã hoàn toàn trấn tĩnh.

- Triệu đại tiểu thư, cô nghĩ sai rồi, chúng tôi không có gì cầu hắn, chúng tôi chỉ giao dịch với hắn mà thôi.

Vẻ mặt vị đạo cô kia có chút ảm đạm:

- Mà cô chính là thứ để giao dịch.

- Hắn đến rồi.

Tên đạo sĩ nam kia mở miệng nói.

Vẻ mặt vị đạo cô có hơi biến đổi, lúc này Triệu Vũ Cơ cũng cảm giác được không khí chung quanh có hơi cô đọng, nàng có thể thấy dù là vị đạo cô hay đạo sĩ đều căng thẳng, như lâm đại địch.

- Vợ của tôi cũng không phải thứ để giao dịch.

Một âm thanh bất mãn từ phương xa truyền đến, khi âm tiết cuối cùng vang lên, Triệu Vũ Cơ cũng thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt mình mười mét.

- Đứng lại.

Vị đạo cô kia quát lên một tiếng lạnh lùng:


- Hạ Thiên, nếu ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ giết Triệu Vũ Cơ. Tuy ngươi lợi hại nhưng ta dám cam đoan, ngươi không thể nào cản được ta giết cô ta.

Vị đạo cô mở miệng, nàng vừa nắm chặt tay kiếm, bộ dạng có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên cuối cùng cũng đứng lại, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn vị đạo cô:

- Cô bắt cóc vợ tôi, còn uy hiếp tôi, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô thả vợ tôi ra, nếu không cô chết chắc.

- Hạ Thiên, muốn Triệu Vũ Cơ bình yên vô sự thì mau nói chuyện giao dịch, nếu không, dù ta chết trong tay ngươi, Triệu Vũ Cơ cũng chết trong tay ta.

Vị đạo cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, ánh mắt này làm cho Hạ Thiên không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Hạ Thiên đã gặp qua nhiều người đẹp lạnh lùng, xuống núi thì gặp Diệp Mộng Oánh, sau đó gặp Lãnh Băng Băng, còn có Mị Nhi. Trong mắt người thường thì bọn họ đều

là người đẹp băng lạnh, nhưng chỉ có Hạ Thiên mới biết, các nàng tuy lạnh lùng nhưng trong lòng là vẻ nhiệt tình che giấu, các nàng chẳng qua chỉ nhiệt tình với hắn mà thôi.

Còn người đẹp băng lạnh thật sự, thật ra phải nói đến Dạ Ngọc Mị, vì cái lạnh lùng của nàng hoàn toàn có thể làm cho người ta đóng băng, làm người ta không dám lại gần, nhưng khốn nổi nàng lại quá đẹp.

Dù là Lãnh Băng Băng, Mị Nhi hay Dạ Ngọc Mị thì Hạ Thiên đều cảm thấy có sự khác biệt với vị đạo cô trước mắt này. Dạ Ngọc Mị có lạnh nhưng dù thế nào cũng là một phụ nữ bình thường, nhưng vị đạo cô này lạnh lùng còn bao hàm hương vị tịch mịch.

Chính là vì hương vị tịch mịch này mới làm cho Hạ Thiên đứng đó mà không dám có hành động thiếu suy nghĩ, vì hắn thấy được vị đạo cô xinh đẹp này tuyệt đối không sợ chết, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể chọn phương án cùng chết với Triệu Vũ Cơ.

Điều càng làm cho Hạ Thiên không dám có hành động thiếu suy nghĩ chính là, hắn phát hiện vị đạo cô kia thực lực rất mạnh, tuy chưa là đối thủ của hắn nhưng trước khi bị giết thì nàng vẫn có đủ thời gian giết chết Triệu Vũ Cơ. Đến lúc này hắn chỉ có thể vì vợ Đại Yêu Tinh mà nhẫn nhịn một chút.

- Cô muốn giao dịch thế nào?

Hạ Thiên mở miệng hỏi.

- Đơn giản thôi, trả lại Thanh Phong Sơn cho chúng tôi, tôi trả lại Triệu Vũ Cơ.

Vị đạo cô nói ngắn gọn.

- Thanh Phong Sơn?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào vị đạo cô rồi chợt bừng tỉnh:

- Hèn gì giọng điệu quen thuộc thế này, thì ra là người hôm đó đánh lén vợ Mị Mị.


Hạ Thiên quay đầu nhìn vị đạo sĩ rồi tiếp tục:

- Xem ra anh chính là người hôm đó xuất hiện cứu Viên Thiên Chính, ôi, anh có thể nói cho tôi biết, Viên Thiên Chính bây giờ sống chết thế nào rồi.

- Hắn còn chưa chết, cũng cảm ơn lòng tốt của ngươi, hắn sống cũng không tốt lắm, nếu không được đưa đến Thanh Phong Sơn, chỉ sợ hắn cũng không sống được bao lâu nữa.

Vị đạo cô dùng ánh mắt vắng lặng nhìn Hạ Thiên:

- Thanh Phong Sơn vốn thuộc về Viên Thiên Chính, chúng ta bây giờ chỉ đòi lại cho hắn, chúng ta biết rõ thực lực của ngươi, cũng không muốn kết thù với ngươi. Nhưng

chúng ta muốn sinh tồn, vì vậy ngươi chỉ cần giao Thanh Phong Sơn ra, chúng ta sẽ đảm bảo Triệu Vũ Cơ không hao tổn gì cả, sau này chúng ta nước giếng không phạm

nước sông, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào vị đạo cô xinh đẹp một lúc lâu, sau đó hắn nhìn vào vị đạo sĩ, cuối cùng lại đưa mắt lên người vị đạo cô:

- Này, tôi hỏi cô một vấn đề, cô bao nhiêu tuổi rồi?

- Điều này có liên quan gì?

Vị đạo cô xinh đẹp dùng giọng lạnh lùng hỏi.

- Tôi cảm thấy hai người đã hơn trăm hai mươi tuổi rồi thì phải.

Hạ Thiên tiếp tục truy vấn.

Triệu Vũ Cơ nghe vậy thì ngây người, hơn một trăm hai mươi tuổi? Không phải hai lão yêu quái sao? Chỉ cần nhìn bộ dạng của vị đạo cô này, chẳng khác gì một phụ nữ hơn ba mươi mà thôi.

- À, chỉ cần nhìn bộ dạng của các người, tôi có lẽ phán đoán không sai, cũng hiểu các vị sao lại muốn đến Thanh Phong Sơn.

Hạ Thiên không đợi vị đạo cô xinh đẹp đáp lời, hắn nói ngay:

- Nhưng tôi có một tin tức không may xin được nói ra, đó chính là dù bây giờ các người đến Thanh Phong Sơn cũng khó thoát chết, nói cách khác, Thanh Phong Sơn căn bản vô dụng với các người.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui