Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Ý nghĩ của Liễu Vân Mạn giống như có vẻ là xúc động nhất thời nhưng thực tế cũng không phải là như vậy, vì đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng lo nghĩ vài ngày qua.

Trước khi quen biết Hạ Thiên thì Liễu Vân Mạn chỉ có một mục tiêu là chữa căn bệnh di truyền cho Liễu gia, nhưng bây giờ mục tiêu của nàng đã được thực hiện, nàng không thể không bắt đầu suy xét những vấn đề khác.

Đặc biệt là trước đây không lâu Liễu Vân Mạn ý thức được mình không phải là người thường, nàng đã có được những năng lực mà người thường không thể có được, thậm chí nàng còn biết được một sự kiện, đó là mình sẽ giữ được tuổi xuân lâu dài, cũng sống lâu hơn rất nhiều so với người bình thường. Nói tóm lại thì nàng đã có năng lực như vậy, vì thế nàng muốn làm nhiều việc có ý nghĩa hơn. Bạn đang đọc truyện được tại

Bây giờ Liễu Vân Mạn đã phát hiện ra một chuyện rất có ý nghĩa, tuy đó chỉ là những ý tưởng sơ bộ nhưng nếu thật sự thành hiện thực thì có thể giúp được cho rất nhiều đứa trẻ. Mỗi lần nàng thấy những đứa trẻ bị vứt bỏ trong bệnh viện hay nghe được những tin tức cùng loại trên ti vi, nàng thường sinh ra cảm giác đồng tình, đồng thời cũng cảm thấy vô lực. Nàng đồng tình với những đứa bé kia nhưng lại rất bất đắc dĩ, vì nàng biết mình không có năng lực giúp đỡ bọn chúng, có lẽ nàng ngẫu nhiên giúp đỡ được vài thứ, nhưng căn bản không giải quyết được vấn đề căn bản.

Nhưng tình huống hôm nay đã khác, Liễu Vân Mạn phát hiện mình có năng lực giúp đỡ những đứa bé kia, hoặc có thể nói nàng và Hạ Thiên có thể làm được. Điều này làm nàng có chút kích động, thậm chí có chút hưng phấn, nhưng điều duy nhất làm nàng cảm thấy bất an chính là không biết Hạ Thiên có đồng ý hay không? Dù sao nếu muốn làm tốt vấn đề này thì hắn sẽ mất khá nhiều thời gian chữa bệnh cho đám trẻ kia.

- Được, Chị Vân Mạn, vậy thì cứ đi làm đi.

Hạ Thiên đồng ý.

- Thật sao?

Liễu Vân Mạn cực kỳ hưng phấn, nàng nhào lên người Hạ Thiên rồi ôm lấy cổ hắn:

- Hạ Thiên, cậu thật sự rất tốt.

- Chị Vân Mạn, chị cũng rất tốt.

Hạ Thiên thi thào nói, hai tay hắn bắt đầu lục lọi trên người Liễu Vân Mạn:

- Đặc biệt là cơ thể của chị, đã thật sự càng ngày càng tốt.

... ....

Ngày hôm sau Liễu Vân Mạn thức dậy rất sớm, dù tối qua hầu như không ngủ nhưng tinh thần của nàng lại khá tốt.

- Tôi phải đến bệnh viện, tôi trước tiên phải nghỉ làm ở bệnh viện, sau đó bắt đầu kế hoạch làm từ thiện, cậu cứ ngủ đi.

Liễu Vân Mạn mặc quần áo tử tế rồi dịu dàng nói một câu với Hạ Thiên, sau đó còn hôn lên môi hắn. Khi thấy hắn không phản đối thì nàng đứng lên rời khỏi phòng ngủ.

Hạ Thiên ngủ đến tận trưa mới thức dậy, mà hắn thức dậy chẳng qua vì nhận được điện thoại của Tôn Hinh Hinh, nàng đã quay về thành phố Giang Hải.

Nửa giờ sau Hạ Thiên xuất hiện ở khu dân cư Đế Cảnh Hào Viên, chỗ này không có gì xa lạ với hắn, trước kia hắn đã từng giúp cho em trai của Tôn Hinh Hinh cướp vợ bé của người ta từ trong này ra, nhưng lúc này tên khốn Mã Hùng Binh có còn ở đây hay không, Hạ Thiên cũng chẳng biết.


Hạ Thiên tất nhiên cũng không phải đến tìm Mã Hùng Binh, cũng không phải đến cướp vợ bé của người khác, hắn đến vì lúc này Tôn Hinh Hinh đang ở trong một căn biệt thự nơi đây

Trước kia Tôn Hinh Hinh luôn ở trong căn phòng nhỏ kia, nàng không muốn dời, nhưng lần đó gặp phải tên chủ nhà lòng dạ hiểm độc, cuối cùng nàng cũng thay đổi ý nghĩ, để Vương Kiệt giúp mình tìm một căn nhà.

Tôn Hinh Hinh vốn cũng chỉ muốn tùy tiện thuê một căn nhà nhỏ mà thôi, không cần xa hoa, nàng không phải có xuất thân phú quý, tuy bây giờ cuộc sống đã có tiền nhưng vẫn không thay đổi so với trước kia. Vấn đề là Vương Kiệt không dám làm chậm trễ với Tôn Hinh Hinh, cũng không dám tùy tiện tìm phòng, cuối cùng hắn tìm ra một căn biệt thự trong này cho Tôn Hinh Hinh.

Tòa biệt thự bảy mươi hai trong khu Đế Cảnh Hào Viên chính là nhà của Tôn Hinh Hinh, đây có thể coi là một căn biệt thự xa hoa, diện tích khá lớn, có ba tầng, bên ngoài còn có bể bơi, nếu dùng tiền mua thì ít nhất cũng phải vài chục triệu.

Hạ Thiên đi đến cổng, hắn nhấn chuông, ngay sau đó một cô gái xinh đẹp từ bên trong chạy ra.

- Thiên ca, anh về rồi à?

Cô gái khách khí chào hỏi Hạ Thiên.

- Là em sao, còn chị Hinh đâu?

Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, cô bé này không phải là Tôn Hinh Hinh, chính là Đinh Linh, cháu họ của Đinh Báo, trước kia từng làm người giúp việc cho Tôn Hinh Hinh, nhưng sau này đi học đại học, cũng không biết vì sao lại ở nơi này, có lẽ bây giờ trường còn chưa bắt đầu học lại.

- Thiên ca, chị Hinh đi mua thức ăn, em muốn đi giúp nhưng chị ấy không chịu, muốn tự mình đi mua.

Đinh Linh dùng giọng bất an nói.

Đinh Linh vừa nói thì sau lưng Hạ Thiên truyền đến tiếng xe hơi, đồng thời có giọng nói quen thuộc của Tôn Hinh Hinh:

- Hạ Thiên, cậu đến rồi à?

Hạ Thiên quay đầu và thấy được Tôn Hinh Hinh càng đẹp hơn trước kia, trên tay nàng là vài loại thực phẩm, nàng rất vui, gương mặt tươi như hoa.

- Chị Hinh, để em đi nấu nướng.

Đinh Linh đón chào, sau đó tiếp nhận những thực phẩm trên tay Tôn Hinh Hinh.

- Tiểu Linh, chị muốn đích thân xuống bếp, em đến phòng bếp giúp chị là được.

Tôn Hinh Hinh nhanh chóng nói, nàng dùng một tay ôm lấy tay Hạ Thiên:

- Vào thôi.


Vào phòng khách thì Tôn Hinh Hinh còn nói thêm:

- Cậu ngồi xuống một lát, tôi đi làm cơm.

Tôn Hinh Hinh vặn eo đi về phía phòng bếp, Hạ Thiên nhìn cặp mông đầy đặn của nàng mà một bộ phận nào đó bắt đầu bành trướng.

... ....

Trong một phòng chát trên truyenfull.vn, có vài người đang trò chuyện với nhau, điều kỳ quái là đám người này đều dùng nick là những con số.

- 113 đã làm phản, gần đây có vẻ rất căng, mọi người nên cẩn thận, trong thời gian ngắn nên cẩn thận.

Người gửi tin nhắn này chính là một nick nam đặt tên là 99.

- 114 sao lại làm phản?

108 tỏ ra tương đối khiếp sợ:

- Công tác của hắn rất xuất sắc cơ mà?

- 113 gần đây có vẻ không đúng, có vài lần muốn thử thân phận của ta

87 cũng phát tin.

99 tiếp tục tuyên bố:

- Tin tức 113 làm phản đã được xác nhận, sẽ có người nhanh chóng đi thanh lý hắn, thượng cấp để tôi thông báo với các người, bây giờ quan trọng nhất không phải là 113 làm phản, mà là một người khác.

- Người nào?

108 hỏi.

- Hạ Thiên.


99 nhanh chóng gửi tin:

- 113 sở dĩ làm phản vì rơi vào trong tay Hạ Thiên, tất cả tài chính và mạng lưới tình báo trong tay 113 đều rơi vào trong tay Hạ Thiên.

- Hạ Thiên, lại là thằng này sao?

87 cũng mắng lớn.

- Thượng cấp có chỉ thị mới, sắp tới chúng ta không nên động vào hạng mục lớn, phải giải quyết tên Hạ Thiên kia mới thôi.

99 nói.

- Giải quyết Hạ Thiên?

108 rất kinh ngạc:

- Trước đó không phải nói chúng ta cố gắng tránh xa tên này ra sao?

- Tình huống bây giờ đã thay đổi.

99 trả lời:

- Trước đó thượng cấp muốn chúng ta không can thiệp vào, nhưng bây giờ tiểu tử kia đã uy hiếp đến căn cơ của chúng ta, hắn căn bản muốn hủy diệt chúng ta, tất nhiên chúng ta cũng không ngồi chờ chết. Tóm lại nếu hắn không chết thì chúng ta vong, vì vậy chúng ta phải xử lý hắn.

- Không dễ dàng động vào tiểu tử kia.

87 nói:

- Tiểu tử kia rất mạnh.

- Điều này chúng ta không cần lo, sẽ có những người khác đi làm chuyện này.

99 mở miệng nói:

- Tóm lại các người nên cố gắng chú ý, không nên dẫm vào vết xe đổ của 113.

... ....

Tôn Hinh Hinh dùng một giờ mới làm tốt bữa cơm trưa, tất nhiên bữa trưa hôm nay sẽ rất phong phú, nhưng đối với Hạ Thiên thì dù bữa cơm có phong phú thế nào cũng không là vấn đề, hắn sẽ ăn sạch ngay mà thôi.

Sau khi dùng cơm xong thì Đinh Linh lấy cớ đến trường để rời khỏi biệt thự, thật ra trường của Đinh Linh đã đi học, những ngày qua nàng đến giúp đỡ Tôn Hinh Hinh quét dọn nhà cửa, bình thường nàng cũng đến đây giúp Tôn Hinh Hinh quét dọn. Hiện nay nàng giống như coi mình là người hầu của Tôn Hinh Hinh.

Trong nhà không còn ai, Tôn Hinh Hinh tất nhiên sẽ không còn gì cố kỵ, nàng bắt đầu lấy lòng Hạ Thiên. Dù nàng không còn là Tây Thi bán hoa trước cổng trường đại học Giang Hải, nhưng lúc này nàng vẫn là một đóa hoa kiều diễm sáng chói, trước mặt người ngoài nàng sẽ là một đóa hồng đầy gai, mà trước mặt Hạ Thiên thì tất cả gai đều biến mất.


Lúc này nàng là một đóa hồng không gai và cực kỳ dịu dàng, tất nhiên cũng chỉ chờ Hạ Thiên ngắt lấy mà thôi. Chiều nay coi như bông hoa hồng đã nở bừng lên, hương thơm tỏa khắp biệt thự.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã đến tối, đoán hồng nằm trong lòng người đàn ông của mình, trên mặt đầy vẻ vui sướng, ngay cả âm thanh cũng lười biếng mất hết sức lực:

- Cậu đói bụng chưa? Nếu đói thì tôi đi làm cơm?

- Chị Hinh, tôi đã ăn no rồi.

Hạ Thiên cười hì hì trả lời.

Tôn Hinh Hinh rất mệt mỏi, nàng cũng không muốn rời khỏi giường, nàng cũng không hỏi đến chuyện có nấu cơm hay không, nàng hỏi đến một vấn đề rất đáng quan tâm:

- Đúng rồi, chúng ta đã xây xong nhà trên đảo chưa? Sau này cậu còn đi đâu nữa không?

- Nhà còn chưa làm xong.

Hạ Thiên lắc đầu;

- Nhưng năm nay nhất định sẽ làm xong, thời gian sau tôi sẽ đến thủ đô, đợi đến khi nhà xây xong thì tôi sẽ rất ít khi rời khỏi đây.

Tôn Hinh Hinh đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên, nàng nghe điện thoại.

- À, con đã đến Giang Hải, con nói là không có vấn đề gì...Cậu ấy đang ở cùng với Con...Con biết rồi, cậu ấy vẫn còn nhỏ tuổi, phải đợi vài năm nữa, các người đừng quan tâm, con biết mà...Được rồi, con cúp máy đây.

Tôn Hinh Hinh nói vài phút thì cúp điện thoại.

- Chị Hinh, là bố chị điện thoại đến sao?

Hạ Thiên hỏi.

- Dúng vậy, trước đó tôi định đến tết nguyên tiêu mới về quê một lần nữa, tôi nói cạu đang chờ, vì vậy mới nhanh chóng về Giang Hải.

Tôn Hinh Hinh lại nói:

- Thật ra tôi đã sớm nói rồi, cậu không biết đâu, cha mẹ ở nhà thúc kết hôn, tôi nói cậu vẫn chưa đến hai mươi, không thể làm giấy kết hôn, bọn họ cũng không chịu, đính hôn cũng được... ....

- Chị Hinh, chị cũng muốn có giấy hôn thú sao?

Hạ Thiên đón lời:

- Nếu chị muốn thì tôi sẽ đi làm một cái, rất dễ dàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui