- Cái gì?
Khi nghe được vấn đề của Lãnh Băng Băng thì Tiêu Đại Minh đang đợi kiểm tra tài liệu không khỏi sững sờ, hắn quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát Lãnh, ý của cô là... ....
- Tiêu tiên sinh, tôi thấy ở trên mạng có tin tức về ông.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
- Tôi mạo muội hỏi một câu, trước khi bị bán có phải con ông bị bệnh trong người hay không?
- Thì ra cảnh sát Lãnh đã đọc được bản tin.
Trên mặt Tiêu Đại Minh chợt có chút biểu cảm thoải mái, hắn thở dài rồi khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, lúc đó nó bị mắc một chứng bệnh kỳ quái, chúng tôi tìm danh y khắp nơi cũng không thể nào có cách chữa chị, đã từng có bác sĩ nói nó sẽ chẳng sống được quá nửa năm, vì vậy tôi liền... ....
Tiêu Đại Minh không tiếp tục nói hết lời, hắn lắc đầu, lại dùng giọng có chút bất đắc dĩ:
- Thật ra lần này tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hy vọng có chút kỳ tích mà thôi.
- Tiêu tiên sinh, tôi muốn biết trên người con ông có tiêu chí đặc thù nào không? Còn nữa, ngoài những tư liệu được đưa lên báo, ông còn tư liệu nào khác không?
Lãnh Băng Băng lại hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi thì những người khác dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Lãnh Băng Băng, vị cục trưởng hôm nay uống lộn thuốc rồi sao? Trước đây nàng nào có nhiệt tình như vậy.
Tiêu Đại Minh lắc đầu, hắn cười khổ nói:
- Trên người không có tiêu chí gì đặc thù, thật ra tôi cũng không còn tài liệu gì, năm xưa vốn có một tấm hình nhưng sau này cũng bị mất... ....
- Như vậy bây giờ dù Tiêu tiên sinh có được gặp con thì sợ rằng cũng không nhận ra được sao?
Lãnh Băng Băng nhíu mày nói.
- Đúng vậy, đã hơn mười sáu năm, năm đó nó mới hơn ba tuổi, rất thông minh, nhưng... ....
Tiêu Đại Minh lắc đầu:
- Thôi không nói nữa, nếu không chỉ thêm thương cảm mà thôi.
- Thật có lỗi, tôi hỏi hơi nhiều.
Lãnh Băng Băng không tiếp tục đặt ra nghi vấn, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, nếu Tiêu Đại Minh thật sự có tiêu chí gì đó thì nàng có thể xác định xem có liên quan đến Hạ Thiên hay không, vì trên người hắn căn bản không có tiêu chí gì cả.
Tiêu Đại Minh ở phân cục quận Đông đợi không bao lâu, tát nhiên hắn cũng không có thu hoạch gì ở đây, nghe xong báo cáo thì phải sang phân cục quận khác.
Tiêu Đại Minh rời khỏi phân cục của mình thì Lãnh Băng Băng cảm thấy tâm thần không yên, nàng suy nghĩ và cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Hạ Thiên.
Đáng tiếc là lần này Lãnh Băng Băng không thể gọi được, có lẽ vì Hạ Thiên đang gọi điện thoại với ai đó.
- Thôi khỏi, tối nay về nhà rồi nói.
Lãnh Băng Băng thầm nói một câu, nàng cũng lười điện thoại lại.
... ....
Tối qua Hạ Thiên tiến hành tiếp xúc "cùng bao bọc" với An Khả Khả, mãi đến sáng sớm mới đi ngủ, nhưng vừa ngủ được một lúc thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
- Này, ai đó?
Hạ Thiên bất mãn nhận điện thoại.
- Tiểu tử, là ta.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bất mãn.
- Nói nhảm, tôi không biết ông, mà ông là ai?
Hạ Thiên còn có chút mơ hồ, căn bản không nghe rõ âm thanh của đối phương.
- Tiểu tử chết tiệt, ta là Đại sư phụ của ngươi, Trương Minh Đà.
Âm thanh bên kia càng bất mãn.
- Đại sư phụ sao?
Hạ Thiên lập tức thanh tỉnh:
- Đại sư phụ, ngài vừa sang Thái sao?
- Tiểu tử, nói bậy bạ gì vậy? Ai sang Thái? Ta đây không thích gay!
Trương Minh Đà bất mãn nói.
- À, giọng của sư phụ có hơi lạ, giống như thay đổi giới tính, vì vậy con còn tưởng người vừa sang Thái.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Tiểu tử chết tiệt, có người nói chuyện với sư phụ như vậy sao?
Trương Minh Đà rõ ràng bị chọc tức:
- Giọng điệu của ta sao lại lạ được? Chỉ là chiếc điện thoại rách này làm âm thanh của ta biến đổi mà thôi.
- Biết rồi, thì ra sư phụ bị điện thoại làm cho biến tính.
Hạ Thiên lầm bầm một câu:
- Không thèm nghe sư phụ nói chuyện nữa, con muốn ngủ, đừng điện thoại đến nữa nhé?
Hạ Thiên nói và muốn tắt điện thoại, Trương Minh Đà vẫn cố gắng nói:
- Chờ chút, tiểu tử, có việc muốn tìm đây.
- Làm gì vậy? Có phải sư phụ tán gái không được và muốn con hỗ trợ không?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Nói bậy, ta tán gái còn cần con hỗ trợ sao?
Trương Minh Đà rất mất hứng:
- Đừng ngủ nữa, mau đứng lên, ta có việc muốn nói, rất quan trọng.
- Muốn gặp mặt sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Sư phụ đang ở thành phố Giang Hải à?
- Nói nhảm, tất nhiên là đang ở Giang Hải.
Trương Minh Đà tức giận nói:
- Nhanh lên, đừng lề mề, ta còn biết con đang chơi bời với con ngôi sao An Khả Khả ở khách sạn Đế Vương, mau xuống đây, ta đang ở đại sảnh chờ con.
- Ngài thật sự là Đại sư phụ sao? Sao con thấy ngài giống Tam sư phụ?
Hạ Thiên có chút mê hoặc.
- Tiểu tử chết tiệt, ngươi xuống không phải sẽ biết sao?
Trương Minh Đà giống như sắp tan vỡ, sao hắn lại có một đệ tử không nghe lời như vậy?
- Được rồi, con xuống là được.
Hạ Thiên ngáp một cái, hắn cúp điện thoại rồi mặc áo quần xuống giường.
- Chồng, anh cứ thức dậy trước, em còn muốn ngủ... ....
An Khả Khả mơ màng nói một câu, rõ ràng động tác của Hạ Thiên đã kinh động đến nàng.
Hạ Thiên nhanh chóng xuống lầu, sau đó hắn thấy một ông lão gầy tong teo dưới đại sảnh, đó chính là Đại sư phụ của hắn, Trương Minh Đà.
- Con nghe Tiểu Kiều nói các sư phụ đã đi chơi rồi mà, sao sư phụ còn ở lại Giang Hải?
Hạ Thiên đến trước mặt Trương Minh Đà rồi dùng giọng kỳ quái hỏi một câu.
- Ta vốn đã đi, nhưng ta theo dõi một người đến đây, chỉ đơn giản vậy thôi.
Trương Minh Đà tức giận nói:
- Còn nữa, tiểu tử này, ngươi rõ ràng được cuộc sống gia đình làm dịu, vừa xuống núi đã có hơn mười bà vợ.
- Đại sư phụ, thân là sư phụ mà suốt ngay ghen ghét với đệ tử của mình, ngài không thấy như vậy là rất dọa người sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Minh Đà.
- Tiểu tử ngươi nói gì, ai ghen ghét?
Trương Minh Đà thiếu chút nữa đã giơ chân lên:
- Chỉ là tiểu tử ngươi nghĩ xằng bậy, không sợ Nguyện tiên tử cho ăn đòn à?
- Thần tiên tỷ tỷ sẽ không đánh con.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Này, không phải sư phụ muốn tìm vì có chuyện quan trọng cần nói sao? Nói mau đi, con còn muốn về ngủ.
- Tiểu tử ngươi có lên mạng không?
Trương Minh Đà chợt hỏi một câu như vậy.
- Đại sư phụ, ngài thật đáng thương.
Hạ Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trương Minh Đà.
- Ta...Sao ta lại đáng thương? Sao? Ta mà đáng thương?
Trương Minh Đà rất muốn xử đẹp tên đệ tử của mình, trên đời này làm gì có đệ tử trời ơi như vậy?
- Chỉ là chuyện lên mạng nhỏ nhặt mà sư phụ còn nói là quan trọng, như vậy không đáng thương sao?
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Còn nữa, con rất ít lên mạng, con cảm thấy nó chẳng có gì thú vị. :
Trương Minh Đà liếc mắt:
- Hừ, không nói nhảm với tiểu tử ngươi nữa, ta nói thẳng, có người tìm ngươi.
- Con biết rồi, không phái sư phụ vừa tìm con sao?
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Trương Minh Đà tức giận đến tím tái, lão thật sự hối hận vì trước đó không dạy bảo hắn "cho ra ngô ra khoai".
Trương Minh Đà hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt lão rất nghiêm túc:
- Tiểu tử, cha mẹ đang tìm ngươi!
... ....
Hơn năm giờ chiều.
Ngã tư đường, Lãnh Băng Băng vừa mới tan tầm đang dừng đèn đỏ, nơi đây xem như là một ngã tư phồn hoa nhất thành phố Giang Hải, đèn đỏ rất lâu, khoảng chín mươi giây.
Trong khi chờ đèn đỏ thì Lãnh Băng Băng tùy ý nhìn ven đường, nhưng ngay sau đó nàng đã sững sốt, nàng thấy một người rất quen thuộc đứng ven đường.
Lãnh Băng Băng vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho một số máy, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Khi thấy đèn đỏ chuyển sang màu xanh, người phía sau bấm còi thì Lãnh Băng Băng dứt khoát mở cửa xe chạy về phía bên kia.
- Cậu làm sao vậy?
Lãnh Băng Băng vội vàng hỏi, mà đối tượng nàng đang hỏi chính là Hạ Thiên, nếu không phải là hắn thì sao nàng có thể quan tâm như vậy được.
Hạ Thiên lẳng lặng đứng đó, hắn không nói gì, mà vẻ mặt hắn càng làm cho nàng bất an. Sau khi quen biết nửa năm thì đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn có biểu cảm như vậy, trước đó hắn luôn cười hì hì, ngẫu nhiên cũng có lúc chuyên chú, nhưng đó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Tất nhiên cũng có lúc hắn phẫn nộ, nhưng với vẻ mặt vào lúc này thật sự chưa từng xuất hiện, rõ ràng là biểu cảm rất đau lòng.
"Đau lòng, là có chuyện gì, ai làm hắn đau lòng?"
- Chồng, cậu làm sao vậy? Sao cậu lại đứng đây? Tôi điện thoại cậu cũng không nhấc máy, cậu có chuyện gì, có thể nói với tôi.
Lãnh Băng Băng chợt cảm thấy đau lòng, nàng ôm lấy Hạ Thiên rồi dùng giọng dịu dàng thì thầm. Nàng không biết vì sao hắn đau lòng, nàng chỉ biết khi hắn đau lòng thì mình nên an ủi mà thôi.
- Băng Băng, tôi nhớ đến nhiều chuyện không vui.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nói, giọng điệu rõ ràng rất khó chịu:
- Tôi nghe nói người ta lớn lên thường quên đi những việc khi còn bé, tôi cũng cho rằng mình đã quên những thứ cần thiết, nhưng bây giờ tôi mới biết thần tiên tỷ tỷ nói đúng, người quá thông minh đôi khi cũng chẳng phải chuyện tốt.
- Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi.
Lãnh Băng Băng khẽ thở dài nói:
- Quá khứ của tôi cũng có nhiều chuyện không vui, nhưng tất cả đều đã là quá khứ, bây giờ chúng ta sống vui vẻ là được, tôi tin chúng ta sẽ có tương lai tốt đẹp, cậu nói có đúng không?
- Tôi biết rõ tương lai của mình sẽ rất vui vẻ, thật ra quá khứ của tôi cũng rất vui vẻ, luôn có thần tiên tỷ tỷ giúp đỡ, tương lai thần tiên tỷ tỷ và các chị sẽ ở cùng tôi, nhất định tôi sẽ rất vui.
Giọng nói của Hạ Thiên vẫn có chút cô đơn:
- Nhưng có một số việc, tôi vốn tưởng nó đã qua đi, nhưng bây giờ tất cả đã quay lại.
- Chồng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cậu nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, nàng thật ra cũng không biết Hạ Thiên có vấn đề gì, nhưng nàng biết mình thật sự muốn hắn vui vẻ.
Hạ Thiên trầm mặc một lúc, cuối cùng hắn khẽ hỏi:
- Băng Băng, chị biết chỗ tôi đang đứng có gì đặc biệt không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...