Màn đêm buông xuống, trong phòng khách biệt thự 118 ở khu Hồ Hương Tuyết, cặp chân dài của Ninh Khiết bắt đầu biểu diễn nhiều thế múa khác biệt. Khi những tư thế liên tục thay đổi thì tiếng nhạc cũng vang lên, dù đó không phải là lời ca của ca sĩ, nhưng dù sao đó cũng là tiếng nhạc cực kỳ dụ hoặc phát ra từ miệng nàng, đồng thời ghế sa lông cũng liên tục vang lên những âm thanh cọt kẹt như đệm nhạc cho nàng.
Thời gian trôi qua khá nhanh, vô tình đã vài giờ trôi qua, lúc này đã đến chương nhạc cuối, tất cả dần trở nên yên tĩnh, chỉ mơ hồ vang lên tiếng thở dốc mà thôi.
Ninh Khiết lẳng lặng ghé lên người Hạ Thiên, nàng cảm nhận được khí tức trên người hắn nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực, dù bây giờ nàng có thể chất rất tốt nhưng cũng khó thể chống lại thế công của người đàn ông này.
Nhưng Ninh Khiết cũngg nhanh chóng được hưởng thụ cảm giác vô lực, vì nàng phát hiện mình thật sự rất thích cảm giác mất hết sức lực và ghé lên người Hạ Thiên, không cần nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng khong cần phải làm bất cứ điều gì, cảm giác rất buông lỏng. Thậm chí nàng còn ngạc nhiên phát hiện, đối với nàng thì sự việc vốn tiêu hao thể lực này lại giống như một lần vận động và được nghỉ ngơi vậy.
Đáng tiếc là cảm giác thoải mái của Ninh Khiết đã nhanh chóng bị một chiếc điện thoại phá vỡ, nàng cầm lấy điện thoại, nàng vô tình phát hiện bây giờ đã hơn mười giờ, mà người điện thoại đến chính là Sử Kình Tùng.
- Tổ trưởng Sử, sự việc đã xong chưa?
Ninh Khiết mở miệng hỏi, trong lòng cảm thấy không đúng, làm một việc nhỏ như vậy cũng không cần lâu như thế chứ?
Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút xấu hổ của Sử Kình Tùng:
- Thật xin lỗi, Ninh tiểu thư, có chút phiền toái, chúng tôi bị đám bảo vệ ở câu lạc bộ Thiên Vương chống lại, tạm thời hai bên đang giằng co, chúng tôi yêu cầu trợ giúp nhưng người đến lại là Lý Tư, tên này đứng về phía câu lạc bộ Thiên Vương, yêu cầu chúng ta quay về cục. Cục trưởng cũng không có biện pháp, nói người bên trên tạo áp lực, điều này...Ninh tiểu thư, cô xem có nên để Tống thần y ra mặt gọi điện thoại hay gì đó không... ....
Sử Kình Tùng đã nói quá rõ, hậu trường của câu lạc bộ Thiên Vương quá cứng, hắn cũng không làm gì được, cần phải để Hạ Thiên ra mặt thu phục hậu trường của câu lạc bộ Thiên Vương.
- Vậy anh chờ chút, tôi sẽ điện thoại lại.
Ninh Khiết có chút mất vui, lúc này nàng cũng cảm thấy đám cảnh sát vô dụng, về phương diện khác lại cảm thấy nơi này quá ghê gớm, bảo vệ hộp đêm mà dám chống lại cả cảnh sát.
Ninh Khiết cúp điện thoại và khẽ hỏi Hạ Thiên:
- Chồng, cậu có cần điện thoại cho ai để giải quyết chuyện này không?
- Thôi khỏi, để tôi tự ra tay, đám cảnh sát kia chẳng làm gì ra hồn.
Hạ Thiên có chút buồn bực, việc này cuối cùng chính hắn cũng phải ra tay.
- Chồng, tôi đi với cậu không?
Ninh Khiết thật ra cũng không phải muốn đi, vì bây giờ nàng còn muốn được hưởng cảm giác tra tấn, cảm giác toàn thân mất hết sức lực.
- Không cần, chị cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi đi thu phục và sẽ quay lại.
Hạ Thiên lắc đầu, tất nhiên hắn có thể thấy Ninh Khiết cần nghỉ ngơi, mà chuyện này cũng không cần để Ninh Khiết phải đi theo, hắn có thể thu phục được.
Mười giờ tối thật sự là khoảng thời gian phồn hoa nhất của câu lạc bộ Thiên Vương, đây là câu lạc bộ xa hoa nhất thành phố Cảng Thành, nơi đây đêm nào cũng náo nhiệt, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Ngày thường thì đứng ở con đường trước cổng câu lạc bộ sẽ là những mỹ nữ mặc sườn xám, nhưng hôm nay lại là một đám bảo vệ cầm vũ khí trong tay và một đám cảnh sát cầm súng, đám bảo vệ bị súng chĩa vào người nhưng không hề sợ hãi, vì bọn họ tin đám cảnh sát sẽ không dám nổ súng.
Rõ ràng đám bảo vệ này tự tin cũng chẳng phải không có lý do, thực tế đám cảnh sát mà Sử Kình Tùng đưa đến dù không nhượng bộ nhưng thật sự không dám nổ súng. Lúc này hắn thật sự có chút hối hận, không nên đưa cảnh sát đến đây, nhưng việc đã đến nước này thì hắn không còn đường lui, hắn chỉ có thể đánh cuộc một lần và tiếp tục cứng nhắc. Nếu hắn rút lui thì tương lai sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, nếu không lùi thì vẫn có thể hy vọng vào vị Hạ Thiên thần y thần bí kia.
- Sử Kình Tùng, anh làm gì vậy? Chủ tịch Lam đã nói rồi, lập tức cho người rút đi.
Lý Tư cực kỳ tức tối, vì hắn nếu không ép đám cảnh sát này đi thì thật sự không biết nói sao cho phải. Hắn là người của Thất Huynh Đệ Hội, tất nhiên sẽ làm việc vì Thất Huynh Đệ Hội, dù thế nào cũng không cho đám cảnh sát này tiến vào câu lạc bộ Thiên Vương. Bên trong câu lạc bộ có rất nhiều kẻ với thân phận không thể bộc lộ, vì vậy mà đám bảo vệ mới cứng rắn dùng vũ khí chống trả.
Nếu đám người bên trong không bị khui ra, câu lạc bộ dù chống lại cảnh sát cũng không có vấn đề, nhưng nếu bọn họ bị phát hiện, câu lạc bộ sợ rằng sẽ tan tành, mà Thất Huynh Đệ Hội sợ rằng cũng sẽ bị liên quan.
Nếu câu lạc bộ Thiên Vương không còn đường lui thì Lý Tư chắc chắc sẽ chẳng còn đường lui, vì vậy mà cục diện mới giằng co.
- Lý Tư, khi tôi làm cảnh sát thì cậu còn đang chơi đất, tôi không cần cậu chỉ dạy, tôi không nhận được điện thoại của chủ tịch Lam, tôi chỉ vâng lệnh cục trưởng đến đây tra án.
Sử Kình Tùng thật sự không yếu thế, hắn cũng thật sự không nhận được điện thoại của chủ tịch Lam, nguyên nhân rất đơn giản, khi chủ tịch Lam điện thoại thì hắn quyết định không nghe máy. Bây giờ hắn lại nói ra Tạ Chính Khôn, nguyên nhân rất đơn giản, muốn Tạ Chính Khôn giúp mình chia sẽ chút hỏa lực.
Tất nhiên Sử Kình Tùng cũng biết rất rõ, Tạ Chính Khôn đã sớm tắt điện thoại, cố ý giả vờ chẳng biết gì.
- Anh ít nhất cũng hiểu rõ hậu quả.
Lý Tư dùng ánh mắt căm tức nhìn Sử Kình Tùng, gần đây một cảnh sát ngôi sao như hắn không được như ý, đầu tiên là thiếu chút nữa bị người ta giết chết, sau đó quay lại cục cảnh sát thì thấy sự việc càng ngày càng không thích hợp, Sử Kình Tùng càng ngày càng tỏ ra trâu chó, không coi hắn ra gì.
- Nếu tôi không biết rõ hậu quả thì đã chẳng đến nơi này.
Sử Kình Tùng tỏ ra không chút yếu thế, hắn bây giờ dù bất cứ giá nào cũng phải trụ vững, tất nhiên hắn đã báo cho Ninh Khiết, hắn tin không bao lâu nữa mình sẽ chiếm thượng phong. Bạn đang đọc truyện được tại
- Tiểu Uy, tình huống không quá tốt, có nên tính lại không?
Đàm Học Vũ đứng cách đó không xa cũng khẽ khuyên Đàm Uy:
- Hậu trường của câu lạc bộ này quá cứng, ngay cả cục trưởng cục công an thành phố cũng không thể vào, con có thể được như thế này là may lắm rồi, nếu cứ tiếp tục thì bố sợ rằng sẽ không tốt. Không bằng chúng ta nhanh chóng quay về huyện Mộc Dương, tại đó không ai dám trêu chọc Đàm gia chúng ta.
- Cha, Chu Lam đã bị liên lụy vì con, vì vậy mới gặp kết cục này, con không thể để mặc cô ấy được.
Giọng điệu của Đàm Uy rất kiên quyết:
- Đừng lo, anh rể sẽ đến giúp chúng ta, tên cảnh sát kia là người của anh rể, nếu hắn không làm được thì nhất định sẽ tìm anh rể, con vừa thấy anh ta gọi điện thoại.
- Tiểu Uy, Chu Lam bị đưa đến đây, sợ rằng đã trải qua nhiều chuyện không tốt, con cần chuẩn bị tâm lý.
Đàm Học Vũ có chút chần chừ rồi nói.
- Bố, con biết rõ, những ngày này con làm tên ăn mày, con đã thấy nhiều chuyện, dù cô ấy có phát sinh vấn đề gì thì vẫn là bạn gái của con, là con hại cô ấy phải như vậy, con sẽ phụ trách.
Đàm Uy biết rõ bạn gái rơi vào địa phương này thì tất nhiên sẽ có nhiều chuyện không tốt phát sinh, nhưng bây giờ hắn không ngại, hắn chỉ hy vọng bạn gái còn sống mà thôi.
- Con có thể suy nghĩ như vậy là tốt!
Đàm Học Vũ khẽ gật đầu.
Mà bên kia Lý Tư và Sử Kình Tùng còn đang khắc khẩu.
- Sử Kình Tùng, tôi lặp lại lần cuối, anh lập tức đưa người cút đi ngay.
Lý Tư đã bắt đầu thở hổn hển.
- Lý Tư, muốn cút thì ngươi cút đi.
Sử Kình Tùng lại có vẻ rất trấn định.
- Anh đừng ép tôi ra tay.
Lý Tư tức giận đến mức sắp rút súng.
- Nếu ra tay thì cậu còn chưa phải là đối thủ của tôi.
Sử Kình Tùng tỏ ra khinh thường.
- Được, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại... ...
Lý Tư đã gần như nổi điên, hắn tiến lên một bước, muốn ra tay, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì đã có người ra tay trước. Lúc này bụng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, Lý Tư không khỏi hét lên thảm thiết:
- Á!
- Lại là thằng ngu này.
Một âm thanh bất mãn truyền vào trong tai Lý Tư.
Lý Tư dùng một tay bụm lấy bụng, khi nghe được âm thanh này thì hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó đã cực kỳ tức giận:
- Là mày.
- Nói nhảm, tất nhiên là tao.
Người đến đúng là Hạ Thiên, hắn rõ ràng không có ý muốn tiếp tục nói nhảm với Lý Tư, một đá được phóng ra, Lý Tư bay ngược ra phía sau, sau đó tên này đập đầu xuống đất, ngất xỉu.
- Dừng tay.
- Mày làm gì vậy?
... ....
Vài tiếng gầm vang lên cùng lúc, là đám cảnh sát mà Lý Tư mang đến, trong đó có vài tên định rút súng, nhưng động tác của bọn họ không nhanh bằng Hạ Thiên. Chỉ thấy bóng người lóe lên, đám người này ngã xuống đất không tiếng động.
Sử Kình Tùng lại trợn mắt há mồm, đám người xung quanh thì thật sự rung động, người này quả nhiên rất khủng bố.
- Anh rể.
Đàm Uy rất mừng rỡ, hắn vội vàng chạy đến.
- Tống thần y... ....
Sử Kình Tùng nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
- Gọi tôi là Hạ thần y, tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sử Kình Tùng.
- Hạ thần y.
Sử Kình Tùng vội vàng đổi giọng, hắn đã hiểu, Hạ Thiên không muốn tiếp tục mai danh ẩn tính.
- Các người canh cửa, đừng cho bọn họ ra ngoài, tôi vào bên trong xử lý.
Hạ Thiên nói một câu với Sử Kình Tùng rồi nhìn Đàm Uy:
- Vào thôi, vào tìm bạn gái của chú.
- Vâng, anh rể.
- Vâng, Hạ thần y.
Sử Kình Tùng và Đàm Uy hầu như đồng thời lên tiếng, cùng lúc này Hạ Thiên nhấc chân bước vào bên trong.
Đám bảo vệ câu lạc bộ như gặp đại địch, nhưng bọn họ vẫn ngăn cản không lui. Một giây sau Sử Kình Tùng và đám cảnh sát được đưa đến đã nghe thấy những tiếng gào thét đau đớn và âm thanh hỗn loạn, ngay sau đó bọn họ phát hiện đám bảo vệ ngã hết xuống đất, không ai đứng lên.
- Ầm.
- Ầm!
Hạ Thiên đi vào câu lạc bộ, hắn liên tục đập phá, sau đó hô lên:
- Này, thằng ngu nào là ông chủ ở đây, lăn ra cho tao.
Câu lạc bộ vốn rất ồn ào chợt yên tĩnh trở lại, tất cả âm thanh bị tắt đi, ôột phút sau mới có một đám người từ trên lầu đi xuống.
- Tôi là ông chủ ở đây, xin hỏi vị huynh đệ này là ai?
Đi đầu là một tên đàn ông có vết đao trên mặt, giọng điệu của hắn có vẻ rất hòa khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...