Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Điều này, chồng, em chỉ quá sùng bái anh mà thôi.

Tiểu Yêu Tinh ở đầu dây bên kia trầm mặc mười giây, sau đó nàng mới nói ra một câu như vậy:

- Em cúp điện thoại trước, em buồn ngủ lắm rồi.

Tiểu Yêu Tinh nói xong thì cúp điện thoại, Hạ Thiên dù có chút bất mãn nhưng nể mặt vợ Tiểu Yêu Tinh vừa mới nói sùng bái mình, hắn quyết định không so đo.

Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn chính là Hạ Thiên chuẩn bị gọi điện thoại cho vợ Đại Yêu Tinh, vì vậy hắn lập tức bấm số của Triệu Vũ Cơ.

- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được... ....

Trong điện thoại vang lên một âm thanh ngọt ngào làm cho Hạ Thiên buồn bực, vợ Đại Yêu Tinh này sao lại tắt máy đi?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nhớ mình còn chưa điện thoại cho Mị Nhi, vì vậy hắn điện thoại đến cho Mị Nhi.

Mị Nhi nhanh chóng nhận điện thoại, nhưng nàng lại nói một câu làm hắn buồn bực, chỉ nghe Mị Nhi nhanh chóng nói:

- Tôi biết cậu còn sống, cũng biết cậu đang rãnh rổi, bây giờ tôi đang rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với cậu, tôi cúp máy đây.

Giọng điệu của Mị Nhi rất dễ nghe nhưng cũng rất lạnh lùng, hơn nữa nàng nói mà thực hiện ngay, không cho Hạ Thiên cơ hội nói chuyện, nàng cúp điện thoại ngay.

Hạ Thiên cảm thấy rất bức bối, hắn lại điện thoại đến, lần này Mị Nhi không bắt máy.

Một lát sau Hạ Thiên cũng không tiếp điện thoại cho Mị Nhi, nhưng hắn bức bối lầm bầm:

- Những cô vợ ở thủ đô này càng ngày càng không nghe lời, xem ra sau này về thủ đô cần phải trừng phạt mới được, nếu không các nàng ta sẽ không thèm quan tâm đến một người chồng như mình.

Hạ Thiên dù lầm bầm nhưng âm thanh cũng không tính là nhỏ, vì vậy mà Hứa Gia Thịnh và Vệ Hiểu Đồng đều nghe thấy rõ ràng. Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Hạ thần y này thật sự quá hùng mạnh, chỉ cần nghe lời nói của hắn thì ít nhất cũng có hai bà vợ ở thủ đô.

Vô tình Hứa Gia Thịnh thậm chí sinh ra xúc động muốn hỏi xem Hạ Thiên có bao nhiêu vợ, tất nhiên thật ra hắn cũng rất muốn biết những cô vợ kia của đối phương có đẹp hay không?

- Nếu những bà vợ khác của người này cũng xinh đẹp như Ninh Khiết, như vậy rõ ràng tên này là kẻ trời đánh.

Hứa Gia Thịnh thầm nghĩ.

Bàn ăn khá lớn, Vệ Hiểu Đồng và Ninh Khiết ngồi khá gần nhau, Hạ Thiên và Ninh Khiết ngồi có hơi cách xa, tất nhiên Hứa Gia Thịnh cũng ngồi xa Vệ Hiểu Đồng nhưng lại gần Hạ Thiên.


Vừa rồi khi ở trong Hứa gia thì Hứa Gia Thịnh phát hiện Hạ Thiên rất quan tâm đến Ninh Khiết, chỉ cần Ninh Khiết nói một câu đói bụng thì Hạ Thiên quyết định đi dùng cơm. Vì vậy trước đó Hứa Gia Thịnh đã lén nói với Vệ Hiểu Đồng, để nàng tìm cơ hội tâm sự với Ninh Khiết, như vậy gọi là phu nhân ngoại giao, chính hắn chỉ cần nói vài câu chuyện phiếm với Hạ Thiên, vì vậy mới phải sắp xếp cách ngồi như vậy.

Nhưng Hứa Gia Thịnh phát hiện Hạ Thiên không muốn nói chuyện với mình, vì vậy hắn cũng rất sáng suốt là không đáp lời, ngược lại Vệ Hiểu Đồng và Ninh Khiết bắt đầu hàn huyên.

- Ninh tiểu thư, chị cũng là người thủ đô sao?

Vệ Hiểu Đồng khẽ hỏi.

- Không phải, tôi chỉ học đại học ở thủ đô và công tác vài tháng mà thôi.

Ninh Khiết dù biết Vệ Hiểu Đồng đang lôi kéo làm quen nhưng cũng sẽ mở lời tâm sự.

- Chị và Hạ thần y quen biết nhau đã lâu chưa?

Vệ Hiểu Đồng lại hỏi.

Ninh Khiết lắc đầu, nàng cười nhạt một tiếng:

- Không tính là quá lâu, cũng chỉ là vài tháng mà thôi. :

Hạ Thiên nghe Vệ Hiểu Đồng hỏi chuyện của mình thì không khỏi liếc mắt nhìn, nhưng hắn cũng không xen vào câu chuyện giữa hai nàng, hắn suy nghĩ rồi gọi một cuộc điện thoại, gọi cho Tống Ngọc Mị.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng bên kia cũng nhận điện thoại, sau đó là một âm thanh mà Hạ Thiên vẫn khá quen thuộc:

- Alo!

- Vợ Mị Mị, là tôi đây.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Chị nhớ tôi không?

Hứa Gia Thịnh ở bên cạnh nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa muốn nện ly rượu lên đầu Hạ Thiên, đúng là không có thiên lý, người này còn một cô vợ nữa, điều này...Rõ ràng là mười mấy vợ.

Vệ Hiểu Đồng cuối cùng cũng không nhịn được, nàng khẽ hỏi:


- Ninh tiểu thư, chị...Chị biết Hạ thần y đang điện thoại cho ai sao?

Thật ra Vệ Hiểu Đồng hỏi như vậy cũng không thích hợp, nhưng nàng thật sự không nhịn được, điều này thật sự không có đạo lý, sao Ninh tiểu thư này lại không có phản ứng gì thế này?

- Vệ tiểu thư, tôi hiểu ý chị, cũng cảm tạ chị đã quan tâm, nhưng chồng không bao giờ gạt tôi, vì vậy tôi cũng không quan tâm cậu ấy điện thoại cho ai.

Ninh Khiết thản nhiên nói, nàng nói không quan tâm nhưng trong lòng cũng thầm mắng Hạ Thiên, chồng thật là, không thể giảm bớt những tình huống anh anh em em với các bà vợ khác trước mặt người ngoài sao? Nếu như vậy mà người ngoài không cảm thấy quái dị mới là lạ.

- À, xấu hổ quá, tôi thật sự chỉ có chút hiếu kỳ, không có ý gì khác.

Vệ Hiểu Đồng nở nụ cười xấu hổ, sau đó nàng tranh thủ thời gian di chuyển chủ đề:

- Ninh tiểu thư, xin mạo muội hỏi một câu, chị làm công tác gì vậy?

- Trước kia tôi làm thiết kế thời trang, nhưng gần đây xem như bỏ việc, trước mắt còn chưa tìm được công tác.

Ninh Khiết cũng không che giấu.

- À, thì ra Ninh tiểu thư là nhà thiết kế.

Vệ Hiểu Đồng lập tức có chút hưng phấn, nàng có dáng người mẫu và tất nhiên cũng có hứng thú với trang phục, lần này xem như hai nàng có chung một chủ đề.

Kết quả là Vệ Hiểu Đồng và Ninh Khiết trò chuyện về trang phục, cũng chậm rãi nói về vài vấn đề khác. Mà Vệ Hiểu Đồng thì rất thức thời, không hỏi về chuyện của Hạ Thiên, cũng không hỏi quan hệ cụ thể giữa Hạ Thiên và Ninh Khiết, vì vậy hai người trò chuyện có vẻ rất hợp gu.

Ninh Khiết và Vệ Hiểu Đồng ở bên kia buôn chuyện, Hạ Thiên ở bên này cũng buôn chuyện, nhưng đối tượng của hắn lại là Tống Ngọc Mị.

Nghe được âm thanh của Hạ Thiên thì Tống Ngọc Mị thật sự có chút kinh ngạc, với thính lực siêu cường của Hạ Thiên cũng có thể nghe thấy trống ngực của nàng nhanh hơn một chút. Nhưng ngay sau đó nhịp tim của nàng đã trở lại như thường, lúc này hắn cũng được nghe giọng nói êm ái của Tống Ngọc Mị:

- Cậu có khỏe không?

- Tất nhiên tôi rất khỏe, nhưng nếu vợ Mị Mị đến tìm thì tôi sẽ còn khỏe hơn.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Cậu thật sự muốn tôi đến tìm sao?


Tống Ngọc Mị khẽ nói.

- Tất nhiên là thật, tôi chưa bao giờ lừa vợ.

Hạ Thiên trả lời không chút do dự.

- Được rồi, tôi đi tìm cậu.

Tống Ngọc Mị trả lời:

- Cậu ở đâu?

- Vợ Mị Mị, chị thật sự muốn đến tìm tôi sao?

Hạ Thiên ngây người, hắn thật sự có chút bất ngờ, hắn chỉ nói mà thôi, không nghĩ rằng Tống Ngọc Mị sẽ thật sự đến tìm.

- Tất nhiên là thật, tôi cũng không muốn gạt cậu.

Giọng điệu của Tống Ngọc Mị có chút dịu dàng, nhưng ngay sau đó lại không vui hỏi:

- Sao vậy, có phải cậu không muốn tôi đến tìm?

- Vợ Mị Mị muốn đến tìm, tất nhiên tôi sẽ rất vui, nhưng bây giờ tôi còn ở Hongkong, lát nữa dùng cơm xong sẽ quay về Cảng Thành, trước tết lại phải quay về Giang Hải. Nếu hôm nay vợ Mị Mị muốn đến thì nên sang Cảng Thành, đến nơi thì điện thoại cho tôi.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, vợ Mị Mị muốn đưa đến cửa, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến rất nhanh, nhanh nhất là hôm nay và muộn nhất là ngày mai tôi sẽ đến Cảng Thành, đến nơi tôi sẽ điện thoại cho cậu.

Tống Ngọc Mị đồng ý, rõ ràng nàng cũng không nói giỡn mà thật sự muốn tìm Hạ Thiên.

Tống Ngọc Mị dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Tôi còn phải để người khác sắp xếp, trước tiên cứ như vậy, tôi cúp điện thoại, đợi sau khi gặp mặt sẽ trò chuyện sau.

- Được rồi, vợ Mị Mị, khi đó gặp lại.

Hạ Thiên đồng ý.

Tống Ngọc Mị không nói gì nữa, nàng cúp điện thoại. Khi thấy Hạ Thiên thu điện thoại thì Hứa Gia Thịnh cũng vội vàng mở miệng:

- Hạ thần y, Ninh tiểu thư, thức ăn đã được đưa lên, chúng ta vừa ăn vừa nói. Hạ thần y, tôi mời cậu một ly.


Hứa Gia Thịnh nâng ly lên muốn mời rượu Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên lại khoát tay:

- Hôm nay tôi không uống rượu.

Hạ Thiên cũng không quan tâm Hứa Gia Thịnh đang nâng ly rượu lên, hắn trực tiếp cầm đũa ăn cơm, hắn muốn đánh nhanh rút gọn.

Hứa Gia Thịnh có chút bất đắc dĩ, đành phải không nói gì. Một lúc sau hắn thật sự buồn bực, vì hắn thấy Hạ Thiên ăn như sói như hổ, tuy có vẻ không có phong độ nhưng Hứa Gia Thịnh thấy ít ra đối phương cũng hài lòng vì các món ăn, hôm nay coi như hắn đã chiêu đãi tốt.

Điều càng làm cho Hứa Gia Thịnh cảm thấy an ủi chính là mình không thu được tin tức gì nhưng vợ lại rất có thu hoạch, Vệ Hiểu Đồng và Ninh Khiết nói chuyện rất rôm rả, còn thành công trao đổi phương thức liên lạc với Ninh Khiết, phu nhân ngoại giao rõ ràng lấy được thành công lớn.

Nửa giờ sau khi đám người Hạ Thiên ra khỏi quán ăn thì đám nhân viên phục vụ tiến vào thu dọn cảm thấy sợ hãi và liên tục than vãn, bọn họ làm nhân viên phục vụ ở đây được vài năm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy những kẻ có tiên đến ăn sạch sẽ như vậy, xem ra đây là hàng kiếm.

- Tam thiếu gia, trước tiên chúng tôi đưa anh về nhà hay là... ....

Lúc này Hứa Cương mở miệng, hắn và Hứa Cường luôn chờ bên ngoài.

- Anh Cương, không được.

Hứa Gia Thịnh cắt đứt lời Hứa Cương:

- Tất nhiên là đưa Hạ thần y và Ninh tiểu thư về trước.

Hứa Gia Thịnh dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Tôi và Hiểu Đồng sẽ cùng lên xe đưa Hạ thần y và Ninh tiểu thư về Cảng Thành, sau đó mọi người cùng về.

- Vâng, Tam thiếu gia.

Hứa Cương khẽ gật đầu, sau đó hắn mở cửa xe:

- Tam thiếu gia, mời lên xe.

- Hạ thần y, Ninh tiểu thư, mời lên xe.

Hứa Gia Thịnh mở cửa xe rồi nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên chuẩn bị lên xe, hắn đột nhiên cảm nhận được một điều gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó là một người đàn ông mặc áo khoác thùng thình và đeo kính râm. Khoảnh khắc khi Hạ Thiên quay sang nhìn thì tên đàn ông kia rút súng trong ngực ra nhắm về phía bên này và bóp cò.

- Đùng.

Tiếng súng vang lên, những tiếng thét cũng vang lên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui