Nói chuyện là một phu nhân ăn mặc rất đẹp đẽ, nếu xem cách ăn mặc thì thấy phu nhân này chỉ hai mươi, xem dáng người thì ba mươi, nếu nhìn vào gương mặt thì phải là bốn mươi. Nếu nói về tuổi thật của nàng, Hứa Gia Thịnh biết rất rõ, vì vị phu nhân này chính là vợ của đại ca của hắn là Hứa Gia Phú, cũng chính là chị dâu, là Vương Thục Di.
- Chị dâu, cũng đừng nói như vậy, em và Hiểu Đồng chạy đến Cảng Thành đón Hạ thần y đến xem bệnh cho cha, chuyện này các người đều biết, bây giờ lại vu khống em đi dạo phố, không thấy hơi quá đáng sao?
Hứa Gia Thịnh dùng giọng tức giận phản bác.
- Tam đệ, không phải ta đã nói rồi sao, đón bác sĩ thì đưa lái xe đến là được, nhưng cậu lại muốn tự mình đi, thậm chí còn đưa cả Hiểu Đồng theo, cậu không biết Hiểu Đồng đang có mang sao? Tôi nghe nói thành phố Cảng Thành bên kia trị an không được tốt, nếu Hiểu Đồng gặp vấn đề rắc rối hoặc gặp cướp, hoặc có va chạm gì đó làm bị thương, như vậy Hứa gia chúng ta cũng khó thể nói rõ ràng với trưởng tôn.
Lại một người phụ nữ lên tiếng, người phụ nữ này lại rất trẻ, tối đa cũng chỉ là ba mươi mà thôi, bộ dáng không tệ, tốt hơn rất nhiều so với một Vương Thục Di dáng người kém nhưng ăn mặc rất tốt. Nhưng nếu so sánh với Vệ Hiểu Đồng của Hứa Gia Thịnh thì người phụ nữ này vẫn còn kém rất xa.
Người phụ nữ này chính là Nhị tẩu của Hứa Gia Thịnh, Hoàng Gia Lệ, coi như có xuất thân khuê phòng đại gia, nhưng nhà mẹ đẻ bây giờ cũng khá sa sút.
Hứa Gia Thịnh nghe nói như vậy thì càng thêm tức giận:
- Nhị tẩu, vì sao tôi phải đích thân đi mời Hạ thần y, tại sao tôi phải đưa cả Hiểu Đồng đi, các người không biết rõ ràng sao? Nếu chị không biết rõ thì sao không hỏi Nhị ca và đại ca? Đây chính là vì bọn họ không muốn chúng tôi tự mình đi.
- Lão Tam, cậu nói gì vậy? Tôi cho cậu tự mình đi, cũng không nói sẽ cho Hiểu Đồng đi, nếu đứa con trong bụng của Hiểu Đồng có vấn đề, chúng ta sao có thể gánh vác được trách nhiệm này?
Một người đàn ông đón lời, người này hơn ba mươi, tướng mạo có chút giống như Hứa Gia Thịnh, hắn chính là Nhị ca của Hứa Gia Thịnh, chồng của Hoàng Gia Lệ, là Hứa Gia Hưng.
- Đúng vậy, bây giờ có người nào không biết đứa bé trong bụng Hiểu Đồng chính là bảo bối của Hứa gia chúng ta.
Hoàng Gia Lệ lập tức lên tiếng cùng chồng.
- Tam đệ, Nhị đệ nói không sai, nếu đứa bé có vấn đề thì cậu là người có tội với Hứa gia.
Lúc này mở miệng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, chính là Hứa Gia Phú.
- Tôi thấy tất cả các người đều ước gì đứa bé gặp chuyện không may mới đúng chứ?
Hứa Gia Thịnh cười lạnh một tiếng:
- Tất cả các người bụng dạ đều biết rõ, các người đừng giả vờ.
- Tam đệ, em nói vậy là sao?
- Hừ, có người nói với đại ca của mình như vậy sao?
- Đúng là kỳ cục... ....
- Hoàn toàn không xem chúng ta ra gì... ....
Trong phòng chợt lộn xộn, người này một câu người kia một câu, có vẻ khá hỗn loạn. Hạ Thiên và Ninh Khiết được Hứa Gia Thịnh mời đến lại căn bản không quan tâm đến điều này, cũng bị người khác vứt sang một bên.
Ninh Khiết nhíu mày, nàng tuy không biết nguyên nhân cụ thể nhưng cũng có thể đoán ra, đây chính là vở kịch tranh đoạt gia sản trong những mối ân oán của nhà giàu.
Những năm gần đây kẻ giàu có thường có thể làm bất cứ điều gì, anh em có thể đâm nhau, vì một con đàn bà mà anh em chia lìa. Nói chung là vì tiền, dù là anh em hay phụ nữ cũng đều trở mặt, dù là anh em ruột, là vợ chồng thì đứng trước lợi ích thường trở mặt thành thù.
- Này, tất cả im mồm cho tôi.
Hạ Thiên lúc này bất mãn nói một câu:
- Các người muốn cãi nhau thì chờ tôi đi thích làm gì cũng được, đừng làm mất thời gian của tôi.
Phòng khách vốn rất ồn ào chợt yên tĩnh trở lại, hơn mười cặp mắt nhìn về phía Hạ Thiên, giống như đến bây giờ bọn họ mới chú ý đến hắn.
Sau phút giây yên tĩnh ngắn ngủi thì lập tức có người mắng:
- Cậu nói gì vậy? Đây là Hứa gia nhà chúng tôi, còn chưa đến lượt một người ngoài như cậu vung tay múa chân.
Người mở miệng chính là Vương Thục Di, tất nhiên những người khác tuy không nói lời nào nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt cũng biết đang ủng hộ Vân Thanh. Bọn họ cảm thấy đây là nhà mình, cũng không đến lượt người ngoài mở mồm, người này dù là thầy thuốc được mời đến cũng không có tư cách như vậy.
- Đại tẩu, đây là Hạ thần y, là thầy thuốc đến chữa bệnh cho cha, tốt nhất chị nên khách khí một chút.
Hứa Gia Thịnh hừ lạnh một tiếng:
- Tôi biết chị muốn làm cho Hạ thần y nổi giận bỏ đi, để cha chết cho nhanh, nhưng chị dâu này, dù chị có ý đồ như vậy nhưng cũng đừng nên công khai thế chứ?
- Tam đệ, cậu đừng ngậm máu phun người, ai đợi bố chết? Tôi thấy cậu mới là kẻ tìm lang băm đến muốn bố chết sớm.
Vương Thục Di tỏ ra tức giận:
- Tôi chua bao giờ thấy một vị Trung y nào còn trẻ thế này, ai biết cậu có lấy một tên nào đó ra giải mạo người ta hay không? Dù sao chúng tôi cũng chưa từng gặp Hạ thần y kia, cũng không phải cậu thích làm gì thì làm. Cậu nói hắn là Hạ thần y sao? Chứng minh, chứng minh ở đâu?
- Đại tẩu, chị đang cố tình gây sự à?
Hứa Gia Thịnh bị chọc tức, đồng thời lại cảm thấy không biết nói gì, phải biết rằng hắn thật sự không thể nào chứng minh Hạ Thiên này là Hạ thần y, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn được gặp đối phương, cũng không rất rõ ràng về nhiều sự kiện về Hạ Thiên.
- Này, người quái dị, cô có bệnh cần phải chữa trị, đừng đứng đây nói bậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Vương Thục Di, đúng là tác oai tác quái, người phụ nữ này nói hắn là lang băm, còn nghi ngờ thân phận của hắn, hắn cảm thấy đánh nàng thì ô uế bàn tay, nếu không đã cho một tát từ lâu rồi.
- Cậu nói gì? Cậu nói ai là người quái dị.
Vương Thục Di cũng lập tức bị chọc giận, Hứa Gia Thịnh ở bên cạnh thì rất vui sướng, trước đó hắn cũng không có nhiều hảo cảm nhưng bây giờ lại thấy Hạ Thiên thuận mắt hơn.
- Nói cô chứ ai, lớp phấn trên mặt dày cả tấc.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Tôi đánh cô sợ dính vào phấn, nếu không đã sớm cho ăn đòn rồi.
Vương Thục Di đáng thương lập tức run run, sắp nổi điên đến nơi. Nhưng lúc này Hạ Thiên không quan tâm đến nàng, hắn quay đầu nhìn Hứa Gia Thịnh
- Này, anh đưa tôi đến tìm ông lão Hứa Thanh Sơn, tôi rất bận, không rãnh mất thời gian ở đây.
- Vâng, Hạ thần y, mời.
Hứa Gia Thịnh cũng tạm thời có quyết định không cãi nhau với đám người kia, chỉ cần trị hết bệnh cho cha thì đối với hắn sẽ là thắng lợi lớn, bây giờ điều hắn mong chờ nhất, chính là mong sao vị Hạ thần y này thật sự là thần y.
- Cút, mày cút ra ngoài cho tao, Hứa gia chúng tao không cần loại thầy thuốc bố láo như mày. Không, mày chắc chắn không phải là thầy thuốc, là một tên lừa gạt, ném ra ngoài cho tôi... ....
Vương Thục Di lúc này hổn hển hét lên.
- Bốp!
Một âm thanh vang đội vang lên, phòng khách ồn ào chợt yên tĩnh trở lại, đám người Hứa gia nhìn năm dấu ngón tay đỏ rực trên mặt Vương Thục Di, bọn họ ngây cả người. Vương Thục Di bị người ta cho một tát sao? Điều này, đúng là khó tưởng.
Càng làm đám người cảm thấy khó tưởng chính là bọn họ không biết ai ra tay, vì bọn họ căn bản không thể thấy được, chỉ khi nghe được âm thanh, sau đó lại thấy dấu bàn tay trên mặt Vương Thục Di, lúc đó bọn họ mới biết có người đánh nàng.
- Cô không đủ tư cách để nói chồng tôi cút đi, càng không có tư cách nói chồng tôi là kẻ lừa đảo. Cái tát này là bài học cho cô, làm người đừng ăn nói lung tung.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, Ninh Khiết mở miệng:
- Nếu chồng không muốn ô uế bàn tay của mình, tôi sẽ vì cậu ấy mà ra tay.
- Cô...Cô dám đánh tôi?
Vương Thục Di dùng ánh mắt khó tin nhìn Ninh Khiết, khoảnh khắc này nàng mới biết mình bị Ninh Khiết đánh. Nhưng ngay sau khoảnh khắc ngắn ngủi khó tin thì nàng chợt nổi điên:
- Con khốn nạn mày dám đánh tao? Mày có biết loại đàn bà đại lục khốn nạn mà ngàn vạn người cưỡi như mày cũng dám...Á... ....
Vương Thục Di kêu lên thảm thiết, cơ thể bay lên không, trực tiếp đập vào vách tường phòng khách, cơ thể đập lên một bức tranh, sau đó rơi xuống, không nói được lời nào mà trực tiếp hôn mê.
- Dám mắng vợ tôi, đúng là muốn chết.
Hạ Thiên lầm bầm, lần này cuối cùng hắn cũng ra tay, nếu nói cách nghiêm khắc thì hắn ra chân, trực tiếp đá bay Vương Thục Di.
Đám người Hứa gia chợt ngây cả ra, cặp đôi này quá dũng mãnh, Hứa Gia Thịnh và đám người đã từng bị Vương Thục Di chọc giận thì có chút hả hê, khi thấy Vương Thục Di bị đánh thì không khỏi vui sướng, tất nhiên bọn họ cũng không biểu hiện niềm vui ra ngoài mặt.
Chồng của Vương Thục Di, là đại ca của Hứa gia, lúc này hắn không kiềm được lửa giận:
- Buồn cười, đúng là buồn cười, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát cho ta.
- Đưa tôi đi tìm Hứa Thanh Sơn. - .
Hạ Thiên không quan tâm đến Hứa Gia Phú, hắn chỉ nói với Hứa Gia Thịnh.
- Được, Hạ thần y.
Trước đó Hứa Gia Thịnh cảm thấy Hạ Thiên có ý đồ bất lương với vợ mình, nhưng bây giờ hảo cảm của hắn với Hạ Thiên đã tăng lên gấp bội. Trước đó hắn chỉ cố gắng tỏ ra khách khí, nhưng bây giờ hắn thật sự khách khí với Hạ Thiên, thực tế hắn đã muốn đạp vài cái lên gương mặt nhăn dúm của Vương Thục Di.
Hứa Gia Thịnh đưa Hạ Thiên lên lầu, Ninh Khiết cũng đi theo Vệ Hiểu Đồng. Đám người Hứa Gia Phú tuy tức giận nhưng cũng không ngăn cản, bọn họ vừa cho người đưa Vương Thục Di đi bệnh viện vừa chờ cảnh sát đến.
Đi lên lầu hai, Hứa Gia Thịnh đẩy cửa một gian phòng, một mùi hương đông y từ bên trong bùng ra. Tuy đây là biệt thự hiện đại nhưng mọi thứ bên trong đều có hương vị cổ điển, giường lớn làm bằng gỗ lim, bên giường là một cô gái hơn hai mươi, trên giường là một ông lão xanh xao vàng vọt và khô héo.
- Em, cha đang ngủ sao?
Hứa Gia Thịnh đi đến rồi mở miệng dò hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...