Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Chào chị, Ninh tiểu thư có phải không?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu có chút quen thuộc với Ninh Khiết:

- Tôi là Tô Cầm, bạn gái của Lục Huy, chị còn nhớ tôi không? Chính là người mà các người trả một trăm ngàn... ....

Giọng điệu của Tô Cầm có chút bối rối, rõ ràng có chuyện xảy ra, Ninh Khiết tuy có chút kinh ngạc, nhưng Tô Cầm điện thoại đến và nàng lập tức đón lời:

- Tô tiểu thư, tôi nhớ ra rồi, có chuyện gì không?

- Ninh tiểu thư, chị có thể đến cục cảnh sát làm chứng giúp Lục Huy được không? Lục Huy bị cảnh sát bắt.

Trong giọng nói của Tô Cầm có chút mơ hồ.

- Làm chứng sao?

Ninh Khiết khẽ nhíu mày, nàng có chút mê hoặc:

- Tô tiểu thư, làm phiền cô nói rõ một chút, làm chứng cái gì? Lục tiên sinh bị bắt, có liên quan gì đến chúng tôi?

- Ninh tiểu thư, có người vu cáo Lục Huy, nói hắn bán đứng những bí mật của công ty, nói có ảnh giao dịch, mà quan trọng là trong tài khoản của Lục Huy chợt có thêm một trăm ngàn đồng. Chúng tôi tuy giải thích một trăm ngàn kia từ đâu đến nhưng bọn họ không tin, vì bọn họ cảm thấy không có người nào cho mượn mười đồng mà cho lại một trăm ngàn. Bây giờ tôi thật sự không có biện pháp, vì vậy chỉ có thể yêu cầu Ninh tiểu thư giúp đỡ, làm chứng dùm.

Tô Cầm bắt đầu khóc lên:

- Bây giờ Lục Huy không những sẽ mất công việc, còn có thể bị ngồi tù, chị nhất định phải giúp chúng tôi, tôi van cậu.

- Ai vu cáo anh ta?

Ninh Khiết có chút ngạc nhiên, sao lại bị vu cáo và đưa vào cục cảnh sát?

- Cũng không biết, cảnh sát nói cái gì là bảo vệ nhân chứng, chưa nói tên, nhưng tôi đoán có thể là tên đồng sự kia của Lục Huy, chính là tên Vương Lôi bị đánh hôm vừa rồi. Điện thoại của hắn bị đập vỡ, có lẽ chính hắn đã vu cáo Lục Huy, tôi nghe nói trước nay tên Vương Lôi kia luôn tìm cách gây khó cho Lục Huy.

Tô Cầm nhanh chóng nói, cuối cùng nàng bắt đầu năn nỉ:


- Ninh tiểu thư, tôi van chị, chị nhất định phải đến giúp tôi, chúng tôi dù sao cũng chưa quen thuộc cuộc sống ở đây, nếu Lục Huy thật sự ngồi tù, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

- Tô tiểu thư, cô đừng vội, nếu tôi mang đến phiền toái cho các người, tất nhiên tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Thế này đi, cô chờ chút, tôi có bạn ở cục cảnh sát, trước tiên tôi hỏi tình huống cái đã.

Ninh Khiết không phải rất muốn đến cục cảnh sát làm chứng, hơn nữa bây giờ tâm tình của Hạ Thiên không được tốt lắm, nhưng nàng cảm thấy những vụ án bị người hãm hại thế này, chỉ cần có người quen ở cục cảnh sát làm xong viẹc, vì vậy nàng nghĩ ngay đến Sử Kình Tùng. Tuy Sử Kình Tùng không phải là thành phần cao tầng ở cục cảnh sát, nhưng hắn cũng phải có độ nặng của mình, một vụ án như vậy để hắn đi xử lý cũng không khó.

- Vâng, cảm ơn Ninh tiểu thư, tôi sẽ chờ tin tứ của chị.

Tô Cầm nghe nói Ninh Khiết sẽ giúp đỡ thì yên ổn hơn một chút, dù Ninh Khiết thật sự chưa nói đi làm chứng nhưng Tô Cầm thấy người có tiền chỉ cần chịu hỗ trợ, như vậy không cần làm chứng cũng chẳng sao.

Không thể nghi ngờ Tô Cầm suy đoán rất chính xác, Ninh Khiết nhanh chóng điện thoại cho Sử Kình Tùng, để hắn đi xem xét sự việc kia, mà mười phút sau Sử Kình Tùng đã điện thoại lại.

Năng lực làm việc của Sử Kình Tùng cũng làm cho Ninh Khiết tương đối thỏa mãn, vì vậy mà không lâu sau hắn không những phóng thích Lục Huy, còn nói cho Ninh Khiết biết tên vu cáo kia chính là Vương Lôi, thậm chí hắn còn phái ra hai thủ hạ bắt Vương Lôi vào cục cảnh sát, quyết định truy cứu tội vu cáo hãm hại.

- Làm rất tốt, loại người như Vương Lôi cần phải dạy cho một bài học.

Ninh Khiết tán thưởng Sử Kình Tùng một câu trong điện thoại, sau đó nàng cúp máy. Bây giờ nàng coi như đã hiểu rõ, nàng đứng lên với tư thái càng cao thì Sử Kình Tùng càng khách khí, vì vậy bây giờ nàng căn bản không khách sáo với Sử Kình Tùng.

Điện thoại của Ninh Khiết vang lên, Tô Cầm điện thoại đến, tất nhiên nàng sẽ nói những lời cảm ơn với Ninh Khiết, nhưng Ninh Khiết cũng không muốn nhiều lời mà nhanh chóng cúp điện thoại. Lúc này nàng và Hạ Thiên cũng đi đến cách cổng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết không xa.

- Đùng!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên hấp dẫn sự chú ý của Ninh Khiết và Hạ Thiên, nhưng lần này không phải một vụ nổ bom, chẳng qua hai chiếc xe tông vào nhau.

Ninh Khiết gần đây đang suy nghĩ nên đi học lái xe, sau đó dự định nên mua xe gì sau khi học xong, vì thế gần đây hay lên mạng xem nhãn hiệu xe, cũng có chút kiến thức về xe hơi. Căn cứ vào kiến thức của nàng thì hai chiếc xe kia cũng không tệ, chiếc phía trước là BMW màu trắng, chiếc phía sau cũng có màu trắng, nhưng lại là xe Cayenne.

Tài xế chiếc BMW là một tên đàn ông trẻ tuổi, hắn tức giận hét lên với tên chạy xe phía sau:

- Chạy xe kiểu gì vậy mày? Đường xá thế này cũng hôn đít tao sao? Mày không thấy phía trước có xe à?

- Đệch, ai bảo mày chạy chậm như vậy? Con bà nó chạy chậm còn hay chơi trò thắng gấp, không biết chạy xe thì ở nhà, ra đường làm mẹ gì?

Tên tài xế chiếc xe phía sau cũng xuống xe, đây là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khi hắn hùng hổ đi xuống thì trên xe cũng có ba thiếu niên bước xuống, kẻ nào cũng mười bảy mười tám tuổi. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc thì biết đây là con nhà giàu, giày dép quần áo đều là hàng hiệu, trên tay còn đeo đồng hồ loại xa xỉ.

- Các anh em, xử nó đê.


Một tên thanh niên nói, sau đó bốn tên cùng xông lên vây quanh tên tài xế chiếc BMW, ngay sau đó là đấm đá liên tục, bắt đầu tấn công tên tài xế kia.

Tên tài xế chiếc BMW tuy có vẻ cao lớn, cũng trẻ tuổi nhưng hai đấm không thể lại tám đấm, lúc đầu còn phản ứng được đôi chút, nhưng sau đó đã bị bốn tên thanh niên đánh ngã.

- Các người làm gì? Mau dừng tay, có ai không, cứu!

Trong chiếc xe BMW còn có một người phụ nữ, ăn mặc rất hợp thời trang, nàng thấy tên tài xế bị đánh thì lên tiếng kêu cứu.

- Đánh đê, đánh chết cùng lắm thì bồi thường chút tiền.

- Hừ, chạy xe bố láo, bố đánh chết mày.

- Này, con bà nó, thằng nào dám xen vào chuyện của bố? Bố đánh chết hết bây giờ.

- Đánh chết nó đi, cha tao có rất nhiều nhà, chỉ cần ném ra một căn nhà cũng đủ mua vài mạng rồi.

Đám thiếu niên cũng không dừng tay, vừa đánh vừa kêu la, mà vên đường cũng có nhiều người đứng xem náo nhiệt, cũng không ai chạy lên ngăn cản.

Sau khi thấy không ai đến hỗ trợ thì người phụ nữ trong xe lấy điện thoại báo cảnh sát:

- Alo, 110 sao? Mau cứu mạng, tôi ở... ....

- Con bà nó, dám báo cảnh sát.

Một tên thiếu niên vọt đến vung một tát, sau đó thuận tay chụp lấy điện thoại.

- Con này dáng người rất tốt?

Một tên thiếu niên có ý kiến:

- Anh em, chúng ta chơi chút kích thích nhé?


- Có gì mà chơi?

Tên thiếu niên thứ ba hỏi ngay. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Tìm một chỗ, cho nàng đi xe lửa.

Tên thiếu niên vừa muốn chơi kích thích nói.

- Đúng vậy, chúng ta thay ca.

Cặp mắt tên thiếu niên lái xe chợt phát sáng, sau đó hắn chạy đến kéo người phụ nữ kia về chiếc xe Cayenne.

- Thả tôi ra, thả tôi ra, cứu mạng, cứu mạng, bọn họ muốn cưỡng hiếp tôi.

Người phụ nữ trẻ tuổi chợt kinh hoàng, nàng không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà có kẻ coi trời bằng vung, trước mặt công chúng mà muốn kéo nàng vào xe cưỡng hiếp.

- Một đám súc sinh.

Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được, nàng vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng bây giờ nàng thấy đám thiếu niên kia kéo người phụ nữ ra khỏi xe, nàng không nhịn được nữa. Nàng lao đến nhanh chóng đánh ngã bốn tên thiếu niên kia xuống đất.

- Hừ, đứa nào dám đánh ông...Á... ....

- Hừ, ông phải cưỡng mày một trăm lần...Á... ....

- Á... ....

- Á... ....

Những tiếng kêu đau đớn vang lên, ngay sau đó là tiếng xương gãy. Lần này là Hạ Thiên ra tay, hắn không làm thì thôi, đã làm phải cho ra lẽ. Kết quả là trên đời có thêm bốn tên thái giám, vì Hạ Thiên giẫm mạnh một cước lên đũng quần từng tên, bốn tên biến thành thái giám và nhanh chóng ngất đi.

- Cám ơn, cám ơn các anh!

Người phụ nữ trẻ còn có vẻ chưa tỉnh táo trở lại, nàng cảm tạ Hạ Thiên và Ninh Khiết, sau đó chạy đến bên tên tài xế, cố gắng đỡ hắn lên:

- A Uy, anh làm sao vậy? Anh có bị thương không? Tôi đưa anh đến bệnh viện.

- Không có gì, có chút đau nhức...Á... ....

Tên tài xế chiếc BMW cuối cùng cũng đứng lên nhưng đau đến mức méo miệng, vì vậy mà không nhịn được phải mắng:


- Đúng là gặp quỷ, không biết vì sao lại đụng phải bọn khốn này... ....

- Đừng nói nữa, mau cám ơn người ta, nếu không phải bọn họ cứu chúng ta thì không biết kết quả thế nào, đám người kia quá kiêu ngạo, coi trời bằng vung.

Người phụ nữ trẻ đỡ lấy A Uy, nàng muốn đến cảm tạ Ninh Khiết và Hạ Thiên, nhưng lúc này nàng chợt phát hiện có bóng người lóe lên, Hạ Thiên đã đến trước mặt bọn họ.

- Anh...Anh là... ....

Khi thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt A Uy chợt kinh ngạc.

Hạ Thiên nhanh chóng vỗ vài cái lên người A Uy, sau đó hắn lấy ra ngân châm đâm vài cái lên người đối phương, cuối cùng trừng mắt nói:

- Đừng hỏi tôi là ai, nếu không tôi sẽ xử lý anh, còn nữa, không cần đến bệnh viện.

Hạ Thiên nói xong thì kéo Ninh Khiết xoay người bỏ đi, khoảnh khắc sau đã biến mất trong tầm mắt A Uy.

- A Uy, anh biết hắn sao?

Người phụ nữ trẻ không nhịn được phải hỏi.

- Không quá xác định, thôi, mặc kệ.

A Uy lắc đầu:

- Chúng ta đi thôi, nếu không sẽ có phiền toái, bốn tên khốn kia quá kiêu ngạo, chắc chắn có hậu trường.

- Ừ, chúng ta đi thôi.

Người phụ nữ trẻ gật đầu, bây giờ nàng vẫn còn có chút sợ hãi.

Chiếc BMW tuy bị tông phải nhưng không quá hao tổn, vì vậy hai người nhanh chóng bỏ đi.

Lúc này Hạ Thiên đi về đến cổng nhà, Ninh Khiết hỏi:

- Người kia là ai, cậu biết hắn sao?

Với những gì Ninh Khiết biết về Hạ Thiên, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ giúp người ta chữa thương, trước nay hắn chưa từng có lòng tốt như vậy, hơn nữa chỉ cần nghe đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ thì hình như có quen biết.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui