York là một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng, hắn thật ra rất anh tuấn, nhưng lúc này gương mặt anh tuấn của hắn vì quá đau đớn mà có vẻ vặn vẹo, hai cây phi đao xuyên qua cổ tay làm hắn không thể nào dùng lực, đồng thời cũng làm hắn cảm thấy rất đau đớn.
- Ngải Vi Nhi, căn bản chẳng có gì là nội gian, chẳng qua chúng tôi chỉ không muốn để cho mẹ con các người giao tổ chức cho một người ngoài.
York nhìn Ngải Vi Nhi, hắn không tự giác được phải nuốt nước miếng, dù dưới hoàn cảnh này nhưng cảm nhận được tư thái cực kỳ xinh đẹp của Ngải Vi Nhi thì hắn vẫn cảm thấy rục rịch. Sau đó trong lòng hắn càng thêm tức giận, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà không thuộc về hắn, lại để cho người ngoài hái được.
- Các người, các người là những người nào?
Ngải Vi Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Sao tôi lại giao tổ chức cho người ngoài? Đó là đàn ông của tôi, đàn ông của tôi là người ngoài sao? Hơn nữa Ám Ảnh Đoàn là một tổ chức mà trước nay luôn mời những cao thủ tham gia, cũng vì thế mà Ám Ảnh Đoàn luôn cường thịnh không suy, để cho Hạ Thiên gia nhập Ám Ảnh Đoàn là quyết định của tổ chức.
- Ngải Vi Nhi, tổ chức chỉ cho cô mời Hạ Thiên gia nhập, cũng không nói sẽ cho hắn đảm nhiệm chức vụ đoàn trưởng.
York tức giận nhìn chằm chằm vào Ngải Vi Nhi, vài tháng trước người phụ nữ này còn chưa trưởng thành gợi cảm như bây giờ, nhưng lúc này đã giống như trở thành một vưu vật điên đảo chúng sinh, điều này rõ ràng là công lao của tên đàn ông trong miệng nàng. Khoảnh khắc này hắn không những hai tay đổ máu, trong lòng cũng nhỏ máu.
- York, bây giờ ta không nói những lời nhảm nhí thế này với ngươi, ngươi nói ra ngay, tên phú hào treo giá năm trăm triệu đô để giết ta là ai? Việc này chẳng lẽ là ngươi làm ra sao?
Ngải Vi Nhi có vẻ rất căm tức, nàng bây giờ còn chưa hiểu, vì sao tên phú hào kia lại ra giá cao như vậy.
- Ha ha ha, đúng vậy, chính là ta làm, Ngải Vi Nhi, cô chắc khó thể tưởng, ban đầu ở trên du thuyền, người mà các ngươi đã ra tay cũng không phải như những gì các ngươi được biết.
York có chút đắc ý:
- Các ngươi càng không thể tưởng được, thật ra nhiệm vụ kia chỉ là ta sắp xếp mà thôi, nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết phú hào kia là ai. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một vấn đề, đó chính là tên phú hào mà các ngươi ra tay sát hại chính là con một của viên phú hào kia, mà tài sản của tên phú hào kia phải lên đến cả tỷ đô la... ....
York đang đắc ý chợt kêu lên thảm thiết, đúng lúc này Ngải Vi Nhi phóng ra hai cây phi đao đâm vào hai đùi hắn, phi đao xuyên qua đùi, sau đó quay lại trong tay nàng. Rõ ràng chỉ cần tính phần kỹ xảo trong chiêu thức đó cũng quá mức tuyệt vời.
- York, chỉ chút mưu kế như vậy của ngươi mà không muốn cho người ngoài gia nhập Ám Ảnh Đoàn, căn bản đúng là ngu ngốc. Trước đó khi ở trên du thuyền thì ta căn bản chưa từng nói sẽ cho Hạ Thiên gia nhập Ám Ảnh Đoàn, càng không nói sẽ cho hắn làm đoàn trưởng.
Ngải Vi Nhi cười lạnh một tiếng, sau đó nàng khẽ kêu:
- Nói mau, rốt cuộc các ngươi có ý gì? Trong tổ chức còn có ai đồng lõa?
- Được rồi, ta nói cho ngươi biết, đồng lõa của ta trong tổ chức chính là Shirley...Á... ....
York vừa nói ra một cái tên thì đã hét lên thảm thiết, lúc này ngải vi nhi trực tiếp phóng ra bốn cây phi đao, trên đùi York lại có tám lỗ máu.
- York, chúng ta đều là người Ám Ảnh Đoàn, làm thế nào cho người ta mở miệng, ngươi biết rất rõ ràng, đừng để ta thật sự cắt bỏ hết thịt trên người ngươi.
Trong mắt Ngải Vi Nhi chợt bùng lên hàn quang lạnh băng:
- Nói, rốt cuộc là ai đồng lõa? Đừng nói hươu nói vượn.
Ngải Vi Nhi sở dĩ không tin York vì Shirley chính là tên của mẹ nàng.
- Ngải Vi Nhi, chúng ta giao dịch nhé?
York cắn răng, lúc này hắn đã không thể nào đứng vững, chỉ có thể ngồi xuống đất, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo trên người.
- Ngươi có tư cách gì mà giao dịch với ta?
Ngải Vi Nhi cười lạnh một tiếng.
- Ta sẽ cho ngươi biết ai là đồng lõa trong tổ chức, chắc ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng ta hiểu một sự kiện, ngươi nhất định rất muốn biết.
York thở hổn hển:
- Thạt ra ngươi đến Trung Quốc để tìm Hạ Thiên có phải không? Đáng tiếc là ngươi không tìm được hắn, ta nói có đúng không?
- Đúng thì thế nào?
Ngải Vi Nhi cũng không phủ nhận, nàng hừ lạnh một tiếng:
- York, chẳng lẽ ngươi muốn nói, ngươi biết hắn ở đâu sao?
- Đúng vậy, ta biết hắn ở đâu.
York thật sự gật đầu:
- Nếu ngươi đồng ý thả ta ra, ta sẽ nói tung tích của hắn.
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?
Ngải Vi Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Ngya cả ta cũng không biết hắn ở đâu, ngươi biết được sao?
- Ngải Vi Nhi, có tin hay không là tùy ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, hắn bây giờ ở Cảng Thành nhưng ngươi không tìm thấy, lý do vì hắn mai danh ẩn tích nhưng lại ở cùng một chỗ với một người phụ nữ khác. Ha ha ha, người phụ nữ đó xinh đẹp như ngươi, có lẽ ta thấy hắn đã chơi chán ngươi, vì vậy cố ý tách khỏi ngươi, nếu ngươi không phục thì cứ đi tìm hắn mà hỏi... ....
Không biết vì ghen ghét hay nguyên nhân nào khác mà York nói đến điều này còn cố gắng kích thích Ngải Vi Nhi. - .
Một âm thanh kinh ngạc chợt vang lên sau lưng Ngải Vi Nhi:
- Mày nói chồng nhỏ của tao đang ở Cảng Thành? Cậu ấy ở đâu?
Ngải Vi Nhi không cần quay đầu lại cũng biết người đến là Isabella, bên này nổ súng, tất nhiên sẽ kinh động Isabella, mà Isabella sẽ lo lắng cho sự an toàn của Ngải Vi Nhi, vì vậy mới chạy đến nơi này.
- Hừ, hai người các ngươi đều tiện nghi cho thằng chó kia, con bà nó!
York đột nhiên tức giận mắng một câu, sau đó hộc ra một ngụm máu.
- Huấn luyện viên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi dây, nếu không cứ mang hắn theo, chúng ta tìm địa phương an toàn rồi chậm rãi thẩm vấn.
Isabella đã nghe được tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, nàng không khỏi mở miệng nói.
- Được.
Ngải Vi Nhi khẽ gật đầu, nàng lóe lên đến trước mặt York, sau đó nàng đá vào gáy hắn, tên này lập tức hôn mê bất tỉnh.
- Huấn luyện viên, chúng ta đi.
Isabella dùng một tay xách York rồi trực tiếp nhảy xuống, Ngải Vi Nhi cũng nhảy xuống, cả hai nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
... ....
Hạ Thiên nghe lời đề nghị của Ninh Khiết, khoảng thời gian này hắn thật sự không ra khỏi nhà, mỗi ngày đều cố gắng dùng phần lớn thời gian để hấp thu âm hỏa, thậm chí còn không xem xét vẻ đẹp bên trong của Ninh Khiết. Đối với hắ thì cuộc sống ở Cảng Thành có vẻ không tệ nhưng lại cũng rất dày vò, hắn hy vọng có thể nhanh chóng vượt qua khoảng thời gian này.
Nhưng sau vài ngày thì Hạ Thiên thật sự phát hiện có vài chuyện có gấp cũng không được, ví dụ như hấp thu âm hỏa, dù vài ngày qua hắn bỏ ra nhiều thời gian nhưng chỉ hấp thu được một chút mà thôi, như vậy nếu cứ tiếp tục bỏ ra nhiều thời gian hấp thu âm hỏa thì vẫn không thực tế.
Hạ Thiên hấp thu âm hỏa vài ngày cũng cảm thấy rất buồn chán, vì vậy sau khi phát hiện tốc độ hấp thu không nhanh hơn bao nhiêu thì hôm nay hắn dừng lại ngủ một giấc đến giữa trưa mới thức dậy, sau đó một giọng ca hấp dẫn thu hút lực chú ý của hắn.
- ...Trong tuyết trắng tán loạn...Tuyết Cơ đã mê say... ....
Tiếng ca duyên dáng mang theo chút ưu thương.
Hạ Thiên đã nghe thấy âm thanh này từ dưới lầu vang lên, vì vậy hắn chạy ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu và nhanh chóng tìm được nơi phát ra âm thanh. Nhưng điều làm hắn thất vọng chính là Triệu Vũ Cơ không có ở nơi này, tiếng ca từ máy vi tính truyền ra, đó là chiếc laptop mà Ninh Khiết mua vài ngày trước, nàng đang nghe nhạc.
- Cậu tỉnh rồi à?
Ninh Khiết nhanh chóng cảm giác được sự xuất hiện của hạ thiên, nàng lập tức tắt nhạc.
- Đừng tắt nhạc, tôi muốn nghe.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Được!
Ninh Khiết chợt cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn mở bài hát vừa rồi, lần này nàng chợt phát hiện Hạ Thiên cũng thích nghe nhạc.
Sau khi nghe xong ca khúc thì Hạ Thiên chợt sững sờ, Ninh Khiết nhịn không được phải hỏi:
- Cậu cũng thích tiếng ca của Triệu Vũ Cơ sao?
Hạ Thiên trả lời một câu:
- Vợ Đại Yêu Tinh nhớ tôi.
- Vợ Đại Yêu Tinh sao?
Ninh Khiết chợt ngây người, nàng không hiểu vấn đề.
- Vợ Đại Yêu Tinh hát bài này chính là những gì mà tôi và chị ấy từng trải qua, có lẽ bây giờ chị ấy rất nhớ tôi.
Hạ Thiên có chút mất vui, vì hắn nghe thấy niềm ưu sầu của Triệu Vũ Cơ, điều này làm hắn có chút xúc động, nhưng hắn lại không thể đi.
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ, lúc này cuối cùng nàng đã hiểu, vợ Đại Yêu Tinh trong miệng Hạ Thiên chính là Triệu Vũ Cơ. Lúc này nàng cũng tin hắn thật sự không nói dối, ca từ Tuyết Cơ của Triệu Vũ Cơ thật sự được lấy từ những kỷ niệm của hai người bọn họ. Lúc trước nàng không biết người đàn ông trong bài ca của Hạ Thiên là ai, thì ra người này chính là Hạ Thiên.
- Đừng mất vui, cậu sẽ nhanh chóng thấy được cô ấy thôi.
Ninh Khiết nhịn không được phải an ủi Hạ Thiên, nàng có thể thấy được sự bức bối của Hạ Thiên, điều này làm nàng hiểu, tuy người này rất thích lên giường làm bậy nhưng hắn thật sự yêu phụ nữ của mình, thật sự yêu Triệu Vũ Cơ.
- Ừ, tôi sẽ nhanh chóng đi tìm chị ấy thôi, sẽ không để cho vợ buồn.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Tất cả đều do người phụ nữ Tống Ngọc Mị kia.
Khi Ninh Khiết đang an ủi Hạ Thiên thì trong thủ đô cũng có người đang an ủi Triệu Vũ Cơ.
- Tiểu Vũ, em không cần lo, Hạ Thiên sẽ không sao.
Người nói chính là Triệu Công Tử, hắn nhìn gương mặt tiều tụy của em gái mà có chút đau lòng, trong lòng cũng nhói đau. Tiểu tử Hạ Thiên kia không biết có ma lực gì, sao có thể làm cho em gái hắn như vậy?
- Đại ca, không phải anh cố ý an ủi em đấy chứ?
Triệu Vũ Cơ cũng không vui sướng như tưởng tượng, mà nàng có chút không tin.
- Tiểu Vũ, đại ca đã lừa gạt em sao?
Triệu Công Tử hỏi một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...