- Đây không phải là bệnh.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Anh ta chỉ bị người ta dùng châm cứu động tay động chân mà thôi.
Trước đó Y Tiểu Âm còn chưa thật sự xác nhận người này bị Hạ Thiên động tay động chân, nhưng bây giờ nàng bắt mạch và lập tức hiểu ra, đây chính là Hạ Thiên ra tay.
- Y tiểu thư, vậy cô có biện pháp cứu tỉnh hắn không?
Phạm Tử Lương lại hỏi.
- Nói nhảm, tiểu thư nhà tôi y thuật cao minh, không có ai không cứu tỉnh được.
A Cửu dùng giọng không vui đón lời.
- A Cửu, cầm ngân châm ra.
Y Tiểu Âm căn bản không trả lời câu hỏi của Phạm Tử Lương, nàng chỉ nhàn nhạt phân phó.
- Vâng, tiểu thư!
A Cửu lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, nàng mở hộp ra, bên trong là đủ loại ngân châm, có dài có ngắn, sau đó nàng hỏi:
- Âm châm hay Dương châm?
- Dương châm số ba.
Y Tiểu Âm trả lời.
Phạm Tử Lương nghe vậy mà cảm thấy mơ hồ, nhưng A Cửu lập tức lấy ra một cây châm đưa cho Y Tiểu Âm.
- Dương châm là có ý gì?
Phạm Tử Lương cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Sao anh lại hỏi nhiều như vậy? Sao anh không đổi tên thành Phạm Thập Vạn?
A Cửu dùng ánh mắt mất vui nhìn Phạm Tử Lương:
- Anh có biết Thập Vạn là thứ gì không?
Phạm Tử Lương chợt nở nụ cười ngượng ngùng, cuối cùng cũng không nói gì nữa, vị Y Tiểu Âm này nhìn có vẻ điềm tĩnh, tiếng nói cũng khe khẽ nhưng hắn biết rất rõ, vị này tuyệt đối không dễ trêu, ngay cả Trần Tư Minh cũng bị hộ vệ của nàng đánh cho tơi tả.
Y Tiểu Âm cầm ngâm chân ghim lên người Lý Tư, sau khi đâm liên tục mười châm thì nàng thu hồi ngân châm đưa cho A Cửu, sau đó nàng nhìn Phạm Tử Lương:
- Những người khác đâu?
Phạm Tử Lương chợt sững sờ:
- Y tiểu thư, vậy là xong rồi sao?
- Một phút sau hắn sẽ tỉnh, nếu anh muốn những người khác cũng tỉnh lại thì đừng nói nhảm, mau dẫn đường.
Giọng điệu của Y Tiểu Âm có vẻ mất bình tĩnh, nhưng cũng vì giọng điệu như vậy mà Phạm Tử Lương cảm nhận được sự bất mãn của nàng.
Phạm Tử Lương cuối cùng cũng không tiếp tục nói nhảm, hắn thành thật đưa Y Tiểu Âm đi đến đám người hôn mê trong bệnh viện, mà lần này Y Tiểu Âm không trực tiếp bắt mạch mà thi châm ngay.
Toàn bộ quá trình chưa đến mười phút, Y Tiểu Âm thi châm xong thì lập tức đưa A Cửu bỏ đi, nhưng trước khi đi nàng cũng nói với Phạm Tử Lương một câu:
- Viện trưởng Phạm, tôi hy vọng lần tới nhận được điện thoại của anh, tôi có thể gặp được người muốn gặp mà chẳng phải là những nhân viên không liên quan hoặc những việc lặt vặt này nọ.
Năm phút sau khi Y Tiểu Âm rời khỏi bệnh viện thì Lý Tư là người tỉnh lại đầu tiên, lúc này Phạm Tử Lương cầm lấy điện thoại bấm cho một số máy:
- Ngũ ca, Lý Tư đã tỉnh, chuyện anh yêu cầu chúng tôi, chúng tôi đã làm được, bây giờ là lúc các anh làm việc.
- Không có vấn đề, nói cho Trần thiếu gia biết, chúng tôi sẽ đưa người anh ấy muốn sang ngay.
Bên kia cũng trả lời rất sảng khoái.
- Tôi sẽ đợi tin tốt của các anh.
Phạm Tử Lương nói xong thì cúp điện thoại, trong lòng có chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng lần này không gây ra chuyện gì lớn.
Y Tiểu Âm ngồi trong xe, nàng khẽ nhắm mắt, chuyện vừa rồi làm nàng không tự giác được phải nhớ đến buổi tối mà nàng vĩnh viễn không thể quên, vì vậy mà hai bàn tay phấn chợt xiết chặt. Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn cho tên đàn ông đáng hận kia một đấm chết tươi.
Nhưng Y Tiểu Âm không có năng lực như vậy, điều làm nàng ảo não chính là dù mình có năng lực như vậy thì sợ rằng cũng không thật sự giết được hắn, vì nếu hắn thật sự chết đi thì mục tiêu của nàng càng khó thực hiện. Nàng cần cải tiến Âm Môn châm pháp, mà đến bây giờ Hạ Thiên là người đầu tiên dám tuyên bố sẽ có thể cải tiến được Âm Môn châm pháp, thực tế nàng cũng hiểu, chỉ có Hạ Thiên mới có năng lực như vậy.
- Y tiểu thư, làm phiền các người buộc chặt dây an toàn.
Đúng lúc này một nữ đặc công của ám tổ ngồi bên cạnh tài xế nói.
- Sao vậy?
Y Tiểu Âm mở to mắt rồi mở miệng hỏi, thật ra đến bây giờ nàng vẫn chưa biết tên thật của nữ đặc công kia, chỉ biết danh hiệu mà thôi, là ám vệ số mười tám, tự xưng là Thập Bát muội, mà nữ lái xe là mười chín, tự xưng là Thập Cửu muội.
- Có xe theo dõi chúng ta, sợ rằng sẽ phát sinh va chạm, vì an toàn nên làm phiền Y tiểu thư thắt chặt dây an toàn.
Nữ đặc công Thập Bát muội trả lời.
- Người nào theo dõi chúng ta?
A Cửu chợt căng thẳng.
- Tôi đang tra biển số xe.
Thập Bát muội cầm một chiếc máy tính tinh xảo mà cứng chắc nói, nàng đang gõ phím, sau đó nói ngay:
- Đã tra được, chiếc xe của Bành Đại Quân, tên này là một thành viên của tổ chức hắc đạo Thất Huynh Đệ Hội lớn nhất Cảng Thành, tên này xếp thứ năm, vì tển mặt có vết đao nên gọi là Lão Ngũ vết đao, chị biết người này không?
- Không, tôi vừa đến đây không lâu, chưa từng nghe qua tên người này, cũng chưa từng gặp mặt.
Y Tiểu Âm lắc đầu, nàng thật sự không biết người này là ai, càng không biết đối phương vì sao phải theo dõi mình.
- Y tiểu thư không cần lo lắng, chỉ là loại người nhỏ nhặt mà thôi, chúng tôi có thể xử lý.
Thập Bát muội gấp máy tính, sau đó nàng tiếp tục nói:
- Căn cứ vào khoảng cách giữa hai xe thì bây giờ bọn họ chỉ theo dõi mà thôi, chưa ra tay, vì vậy tôi muốn đưa bọn họ ra gần biển sẽ giải quyết. Trên đường cũng nhiều xe và nhiều người, không tiện ra tay, cũng dễ làm người ta chú ý. - .
- Cứ như vậy đi, cô xem xét bọn họ cho chặt chẽ vào, nếu bọn họ sớm có dấu hiệu ra tay thì xử lý ngay.
Thập Cửu muội vừa lái xe vừa nói.
- Ừ, chỉ là vài tên côn đồ mà thôi, xử lý rất dễ dàng.
Thập Bát muội vừa nói vừa rút súng, xem ra có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc là Thập Bát muội không có cơ hội nổ súng, chiếc xe ở phía sau liên tục đi theo các nàng nhưng không có ý ra tay, mãi đến khi xe của các nàng chạy đến biệt thự ở bờ biển thì chiếc xe theo sau vẫn không ra tay.
- Các người về phòng trước, tôi sẽ đi chào hỏi những người kia.
Thập Bát muội xuống xe, sau đó đi về phía chiếc xe ở phía sau.
Thập Cửu muội vào nhà đầu tiên, sau đó Y Tiểu Âm và A Cửu cũng theo vào. Đùng đùng, đúng lúc này bên ngoài vang lên vài tiếng súng, một lát sau tiếng súng lại vang lên, một lát sau Thập Bát muội đã vào nhà.
- Cô giết chết bọn họ sao?
Khi thấy Thập Bát muội vào nhà thì Thập Cửu muội không khỏi hỏi một câu.
- Không, vì muốn lấy lời khai mà bắn bị thương vài tên mà thôi.
Thập Bát muội hời hợt nói:
- Loại côn đồ này không để cho bọn họ có vài tên bị thương thì rất cứng đầu, hơn nữa như vậy mới moi tin nhanh nhất, tôi đã biết bọn họ được ai phái đến.
- Ai phái đến?
A Cửu nhịn không được phải hỏi.
- Một người tên là Trần Tư Minh, nghe nói tên này vừa ý Y tiểu thư nên thông qua Phạm Tử Lương để liên lạc, trước tiên tôi điều tra về tên Trần Tư Minh kia rồi nói sau.
Thập Bát muội lại lấu máy tính ra tiếp tục điều tra.
- Thì ra là tên khốn kia.
A Cửu lập tức nổi giận:
- Tiểu thư, em thấy chúng ta không cần nói chuyện hợp tác với bọn họ, tên khốn Phạm Tử Lương kia, chúng ta vừa giúp hắn chữa bệnh, bây giờ lại sai người ám toán chúng ta, đúng là buồn cười.
- Ủa, tên Trần Tư Minh này lại có địa vị không nhỏ.
Âm thanh kinh ngạc của Thập Bát muội chợt vang lên:
- Lại có chút quan hệ với quân đội.
Thập Bát muội nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Y Tiểu Âm:
- Y tiểu thư, có cần Ám tổ chúng tôi ra mặt giải quyết không? Chúng tôi chỉ là người phụ trách an toàn cho cô, vì vậy trừ khi cô có yêu cầu đặc biệt, nếu không chúng tôi sẽ chẳng ra tay giúp các người những chuyện như trả thù.
- Không cần, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết.
Y Tiểu Âm lắc đầu, sau đó nàng quay đầu nhìn A Cửu:
- Chúng ta lên lầu.
- Vâng, tiểu thư.
A Cửu khẽ gật đầu.
Hai người nhanh chóng lên lầu, đi vào phòng ngủ của Y Tiểu Âm. Lúc này A Cửu lại mở miệng hỏi:
- Tiểu thư, chị tính thế nào? Em thấy vị Dịch tiên sinh kia căn bản không có thành ý hợp tác.
- Nếu đã không có thành ý hợp tác thì chúng ta cũng không cần hợp tác.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
- Nhưng, tiểu thư, chúng ta đến đây không phải vì vài bệnh viện trong tay hắn sao?
A Cửu có chút mê hoặc.
- Chị chưa nói không cần những bệnh viện này.
Y Tiểu Âm nở nụ cười không màng danh lợi:
- A Cửu, chị cảm thấy cứu người kiếm được nhiều tiền hơn hại người, vì vậy hy vọng sau này Âm Y môn sẽ dựa vào những bệnh viện này mà tìm được thu nhập ổn định. Chỉ cần khống chế được những bệnh viện kia và cải tiến Âm Môn châm pháp, như vậy mục tiêu của chị có thể thành hiện thực. Nếu Dịch Tri Ngôn kia chịu hợp tác, như vậy chị sẽ cho hắn một phần cổ phần, để hắn vừa có tiền vừa có lợi nhuận, nhưng bây giờ hắn không chịu hợp tác, thủ hạ còn có mưu đồ làm loạn, đừng trách chị.
Y Tiểu Âm khẽ thở dài một hơi nói:
- Chị sẽ không tiếp tục đàm phán với bọn họ, sẽ trực tiếp nắm lấy các bệnh viện.
- Vâng, tiểu thư, chúng ta phải làm sao?
A Cửu vẫn có chút mê hoặc:
- Nơi này là Cảng Thành, không phải là thủ đô, tiểu thư dù có quan hệ ở thủ đô cũng không thể vươn tay đến đây.
- A Cửu, có người ở thủ đô là đủ.
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng:
- Có câu nói núi cao xa hoàng đế, thật ra không phải hoàng đế không quan tâm, chỉ vì không thích quan tâm mà thôi. Chị sẽ nhanh chóng cho Dịch Tri Ngôn kia biết rõ, đắc tội với Y Tiểu Âm , sẽ không có quả ngọt.
A Cửu không nói gì, nàng biết, Y Tiểu Âm đã nghĩ kỹ.
... ....
Khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, Hạ Thiên đang ngồi trên ghế sa lông chờ Ninh Khiết về nhà, vừa rồi Ninh Khiết nhận được điện thoại của Sử Kình Tùng và đi ra vài phút, bây giờ còn chưa quay lại.
Hạ Thiên đang xem phim hoạt hình sói và cừu, Ninh Khiết đẩy cửa tiến vào, ánh mắt hình như có chút ngưng trọng.
- Vợ quỷ keo kiệt, sao vậy?
Hạ Thiên không khỏi hỏi:
- Sử Kình Tùng kia chọc giận chị sao? Để tôi bắt hắn.
- Chồng, không phải.
Ninh Khiết lắc đầu:
- Bây giờ Sử Kình Tùng rất nghe lời, nhưng hắn vừa nói cho tôi biết, thân phận thật sự của cậu đã bại lộ, bây giờ số người biết cậu là Hạ Thiên đã không ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...