- Các người muốn cướp sao?
Ninh Khiết chợt sinh ra cảm giác buồn cười, thật ra trước kia nàng thuê phòng ở thủ đô đều rất cẩn thận, cũng sẽ không chạy đến một chỗ xa lạ để xem phòng. Nhưng lúc này nàng không suy xét đến vấn đề đó mà lập tức đến đây, không phải chỉ vì nàng vội vã tìm phòng, càng vì nàng cảm thấy người bình thường không làm gì được mình. Vì vậy bây giờ nàng rất bức bối, không phải bức bối vì bị cướp, chẳng qua chỉ vì không tìm thuê được phòng mà thôi. Còn đám người này muốn cướp của nàng, điều này làm nàng cảm thấy buồn cười, vài mạng như vậy muốn cướp nàng được sao?
Phải biết rằng Ninh Khiết cũng không phải người phụ nữ xui xẻo xấu xí như trước, đừng nói là Cảng Thành, dù là cả nước cũng không có vài người đánh bại nàng.
- Nói nhảm, mau đưa tiền ra đây, chúng ta chỉ cướp tài mà không cướp sắc...
Một tên đàn ông dùng giọng mất kiên nhẫn quát lên, nhưng hắn nói đến đây thì chợt ngừng lại, lúc này hắn đã nhìn rõ tướng mạo của Ninh Khiết, cũng thấy rõ tư thái xinh đẹp của nàng, vì vậy hắn sửa lời:
- Không đúng, lần này ông phải cướp sắc.
- Đúng vậy, tài không có cũng chả sao, lần này nhất định phải sắc, ông đã nhịn vài ngày rồi, khi thấy con hàng này thì khí nóng lại bùng lên.
Một tên đàn ông khác lại dùng ánh mắt tràn đầy dâm tục nhìn Ninh Khiết, sau đó hắn quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Này, tiểu tử, chú nếu không muốn chết thì đứng sang bên cạnh đừng nhúc nhích, đợi khi anh và đám bạn làm thịt bạn gái của chú xong, chú cũng sẽ được hưởng xái, trước nay anh thường rất nghĩa khí, hay áp dụng câu nói "có phúc cùng hưởng".
- Các anh thật sự nghĩ khí sao?
Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi một câu.
- Đúng vậy, tiểu tử, có muốn theo các anh không? Có tiền có gái, cái gì cũng sướng.
Tên đàn ông lúc đầu mở cửa đã nói, hắn cũng là tên có vóc dáng cao nhất trong số ba người:
- Nhưng muốn theo các anh phải cho ra chút lợi ích, trước tiên chú phải đưa bạn gái cho các anh chơi đùa, sau đó các anh sẽ đưa cho chú một "con hàng" khác.
- Như vậy bây giờ các anh là anh em tốt sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Tất nhiên rồi cu, các anh là anh em tốt, cùng kiếm tiền cùng chơi gái.
Tên đàn ông cao nhất tiếp tục nói.
- À, vậy thì tốt.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, bộ dạng giống như suy nghĩ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Tiểu tử, nghĩ gì vậy?
Tên đàn ông cao có chút mất vui:
- Không muốn theo các anh sao? Vậy thì xin lỗi, ba các anh sẽ chơi con ghẹ của chú, chú cứ đứng bên cạnh mà xem.
- Các anh không biết tôi có biệt hiệu gì sao?
Ninh Khiết lúc này lại nói:
- Tôi nghĩ các anh không biết, tôi là quỷ keo kiệt.
- Người đẹp, keo kiệt cũng không tốt, loại người đẹp như em, chỉ cần hào phóng một chút sẽ tha hồ có tiền, chẳng phải có câu "nằm ngửa nằm nghiêng cũng có tiền" sao?
Trong mát tên đàn ông bùng lên ý dâm:
- Nhưng xem ra cũng đáng tiếc, đợi đến khi các anh hưởng dụng em xong, chỉ sợ em chỉ có thể đến kiếm tiền ở chỗ lão Diêm Vương, nếu em may mắn có thể làm vợ bé của Diêm Vương.
- Đại ca, đừng nói nhiều làm gì, để em lên trước.
Tên đàn ông lùn nhất trong nhóm ba người đã nhịn không được, xem ra gần đây hắn rất nhẫn nhịn, bây giờ lại thấy Ninh Khiết quá đẹp, vì thế lửa nóng bùng lên dữ dội.
- Tôi cũng không muốn nói nhảm với các người, tôi chỉ muốn nói cho các người một vấn đề, sau này tôi sẽ thật sự là quỷ keo kiệt, ngoài chồng ra, người khác đừng hòng chiếm tiện nghi. Vì vậy đám cặn bã không biết sống chết các người đều đi chết hết đi.
Ninh Khiết nói mang theo ý lạnh, nàng nói xong thì ra tay, bàn tay trắng nõn vỗ ra ba lượt, ba tiếng kêu đau đớn vang lên, ba tên đàn ông hầu như cùng văng ra một lúc.
Ninh Khiết ra tay rất nặng, ba tên đàn ông ngã xuống đát mà không tự giác được phải giãy dụa, cả đám không thể nào đứng lên. Lúc này bọn họ cũng hiểu vì sao hai người kia gặp cướp mà không sợ hãi, hơn nữa còn bình tĩnh nói chuyện với mình.
Nhưng Ninh Khiết còn khôn có suy nghĩ sẽ buông tha cho đám người này, nàng lóe người lên, chuẩn bị đánh ba tên kia một trận nhớ đời. Ba tên này muốn cướp của nàng, hơn nữa còn nói lời ô uế, muốn làm nhục nàng, đúng là khó tha thứ.
- Vợ quỷ keo kiệt, đừng đánh chết bọn họ.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Ninh Khiết chợt sững sờ, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, cậu muốn sao?
Ninh Khiết tuyệt đối sẽ không cho rằng Hạ Thiên sẽ cầu tình cho đám người này, nàng chỉ không biết hắn nghĩ gì mà thôi.
- À, đám ngu ngốc kia vừa nói bọn họ là anh em tốt, vì vậy tôi định thành toàn cho bọn họ, để bọn họ là anh em tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Ninh Khiết vẫn chưa hiểu, nàng hỏi:
- Chồng, rốt cuộc cậu có ý gì?
- À, tôi thấy đám ngu ngốc này thật đáng thương, bọn họ đã lâu không có phụ nữ, vì vậy bây giờ bọn họ cảm thấy rất thiếu.
Hạ Thiên trả lời.
Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ, người này không thể nói ra cho rõ ràng sao? Tất nhiên nàng biết đám này thiếu phụ nữ, nhưng điều này có liên quan gì đến chuyện bọn họ là anh em tốt?
Cũng may cuối cùng Hạ Thiên đã giải thích, hắn nói:
- Tôi nghe nói anh em tốt thật sự, thì khi anh em cần đàn bà, huynh đệ phải làm đàn bà của anh em. Nếu bọn họ là anh em tốt, hơn nữa lại thiếu phụ nữ, vậy để cho bọn họ là phụ nữ của nhau.
Ninh Khiết chợt sững sờ, nàng lập tức không biết nên khóc hay cười, nàng giống như đã từng nghe câu nói này trên mạng, lúc đó nàng cảm thấy nó rất ác tâm. Xem ra lúc này chồng cổ quái của nàng muốn để cho cái ác như vậy thành sự thật.
Khi Ninh Khiết còn đang sững sờ thì Hạ Thiên đã cầm ngân châm ra tay, hắn phóng đến bên cạnh ba tên đàn ông, đâm vài châm lên người đối phương. Sau đó lại lượn qua một vòng lấy bóp của cả ba, đáng tiếc là ba tên này thật sự quá nghèo, cả ba chỉ có hai ngàn đồng.
- Cướp gì mà nghèo thế này? Không bằng chết đi cho rồi.
Hạ Thiên thầm khinh bỉ ba tên cướp, sau đó hắn đá cho mỗi tên hai cái ròi nói với Ninh Khiết:
- Vợ, chúng ta đi thôi, tuy tôi cảm thấy bọn họ là anh em tốt, nhưng chuyện kia rất ghê tởm, chúng ta không nên nhìn, sợ rằng sẽ gặp ác mộng.
Ninh Khiết tuy không thấy đám người này làm gì nhưng có thể tưởng tượng ra tình cảnh kế tiếp, nàng rất tán thành lời nói của Hạ Thiên, tình cảnh kia sẽ rất ghê tởm, vì vậy nàng đồng ý rời đi. Ninh Khiết rời khỏi phòng nhưng Hạ Thiên không đi ngay, hắn đập vỡ điện thoại của ba tên, sau đó tìm được một ổ khóa, hắn kéo cửa và khóa lại.
Đến lúc này bê tên kia đã không còn gọi điện thoại cầu cứu cho bất kỳ ai, điều bọn họ cần làm duy nhất là trở thành phụ nữ cho anh em, tất nhiên bọn họ cũng không muốn, chẳng qua chỉ vì bị Hạ Thiên đâm châm kích thích mà thôi.
...
Hạ Thiên và Ninh Khiết nhanh chóng đi xuống lầu, ba người trong phòng kia sẽ có kết quả gì, Ninh Khiết không quan tâm, nàng cũng không đồng tình với bọn họ, vì nếu nàng là một cô gái bình thường, kết quả lúc này sẽ rất thảm.
Nhưng muốn thuê phòng và có sự việc như vậy phát sinh làm Ninh Khiết không còn tâm tình tiếp tục tìm kiếm và điện thoại, nàng nhìn giờ, đã hơn bốn giờ chiều, dù tìm được phòng thì hôm nay cũng không thể ở được nữa. Vì vậy nàng quyết định lúc này không đi thuê phòng, trước tiên qua đêm ở khách sạn, ngày mai tính sau.
- Chồng, trước tiên chúng ta đi dạo chơi gần đây để làm quen hoàn cảnh, lát nữa sẽ về dùng cơm, sau đó quay về khách sạn nghỉ ngơi, được không?
Ninh Khiết khẽ hỏi ý Hạ Thiên.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý, khoảng thời gian này cũng nhàm chán chẳng có gì làm.
Ninh Khiết ôm cánh tay Hạ Thiên, hai người chậm rãi đi dạo ở vùng lân cận coi như làm quen hoàn cảnh. Khi đi dạo thì Ninh Khiết phát hiện nơi này tuy có hơi lộn xộn nhưng các vấn đề như ăn mặc đi ở đều rất thuận tiện, có nhà hàng nhỏ, có siêu thị, cà phê, phòng tập thể hình, ngay cả bệnh viện cũng không thiếu, có vài bệnh viện tư nhân tương đối nhỏ, nhà thuốc thì rất nhiều.
- Chờ chút, tôi tiến vào mua cái này đã.
Hạ Thiên khi đến nhà thuốc thì đột nhiên dừng lại.
- Mua cái gì?
Ninh Khiết chợt có chút kỳ quái, Hạ Thiên là thần y, vào nhà thuốc mua cái gì?
Ninh Khiết ngẩng đầu nhìn nhà thuốc, tên là nhà thuốc Trung Y Hoàng Lão, nhưng rõ ràng đây không phải nơi chuyên bán thuốc đông y, vì cửa ra vào có biển quảng cáo, trên đó ghi giảm giá "Vạn Ngải Khả".
- Không phải cậu ấy đi mua cái này đấy chứ?
Ninh Khiết thầm nói, gương mặt đỏ hồng hồng, vì nàng biết Vạn Ngải Khả chính là Viagra.
Nhưng Ninh Khiết lập tức cảm thấy điều đó là không thể, chồng nàng sẽ không cần thuốc này, tuy nàng không đủ kinh nghiệm với vấn đề "yêu", nhưng nàng cũng biết một Hạ Thiên giằng co lâu như vậy sẽ không cần Viagra.
Đúng lúc Ninh Khiết còn đang suy nghĩ miên man thì Hạ Thiên đã có đáp án:
- Tôi muốn mua một ít ngân châm.
Hạ Thiên bây giờ chỉ có hai cây ngân châm, tuy hai cây là quá đủ nhưng hắn đã có một trình tự hấp thu âm hỏa, muốn sử dụng phương pháp này, nếu chỉ cần hai cây ngân châm sẽ không đủ, vì vậy hắn phải mua hàng dự bị.
Hạ Thiên sở dĩ chọn tiệm thuốc này vì thấy hai chữ Trung y, hắn cảm thấy tiệm thuốc Trung y sẽ có bán ngân châm.
Ninh Khiết cuối cùng cũng khẽ thở ra, may mà hắn không mua Viagra, nếu không đêm nay nàng sẽ không chịu được. Tuy nàng thể chất tốt nhưng cũng bị Hạ Thiên làm cho chết khiếp, nến hắn còn xài "thuốc", như vậy còn gì là "em nó"?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...