Hô Hấp Tai Hại FULL


EDITOR: VIÊN NGỌC THÁNG 1O (oct_opal)
Hạ Tồn nhân lúc lịch công tác trống tham giam rất nhiều buổi tọa đàm, cũng như được mời đến mấy cuộc giao lưu với sinh viên với các trường, mỗi lần đều có thu hoạch được một điều gì đó, y sẽ hoài niệm về những năm tháng còn đi học, trải qua rất vui vẻ, rất tự hào.

Thế nhưng sau khi những lần trao đổi học thuật kết thúc đều có tiệc tối, chỉ vây quanh ai việc chính là: bán bằng sáng chế hoặc lôi kéo quan hệ.

.

Truyện Ngôn Tình
Hạ Tồn hiếm khi tham gia buổi tiệc nào, mỗi lần đều lấy lý do từ chối là vội vàng về nhà làm cơm.

Một ít người biết rõ tình trạng của Hạ Tồn, biết cha mẹ của y đều đã qua đời, y cũng chưa kết hôn chỉ là viện đại lý do nhưng cũng không thể thiếu có nhiều người sau lưng bàn tán về phong cách sống của y.

Họ nói Hạ giáo sư tuy rằng về học thuật không ai bằng, nhưng phương diện sinh hoạt lại không đủ tiên tiến, sao y có thể đem nghĩa vụ làm cơm và thân phận Omega gò bó lẫn nhau..

Gần đây Lương Hoằng lại phải đi công tác mấy ngày, Hạ Tồn dự xong một buổi tọa đàm, có một giáo sư quen biết với y muốn mời y một buổi cơm chiều, lần này y còn có vấn đề thắc mắc muốn cùng thảo luận với vị giáo sư đó cho nên đồng ý.

Dưới ánh đèn sáng tỏ trong đại sảnh, trên tay Hạ Tồn cầm một ly champagne, đứng bên cạnh hai vị bạn học cũng là tiến sĩ, ba người tiếp tục đàm luận về nội dung chủ đề tọa đàm lúc nãy thì có người đi đến, kêu một tiếng: "Hạ Tồn"
Hạ Tồn nhận ra đối phương là anh họ của mình trên quan hệ pháp luật, sau khi người đó xác nhận y chính là Hạ Tồn liền mang theo chút tình cảm và quan tâm thiện ý nói với y: "Thật đúng là cậu, từ khi cô qua đời, anh không hề có chút tin tức gì của cậu cả, tang lễ cậu cũng không trở về."
Sau khi ba mẹ nuôi của y qua đời vì tai nạn xe cộ, ông bà nội nuôi của y đã gửi tin cho y nói, bọn họ đã lớn tuổi, sợ rằng nhìn thấy Hạ Tồn sẽ càng thêm thương tâm, còn nói y có lòng nhớ đến bọn họ là được, không cần xa như vậy quay về.

Hạ Tồn cũng giống như bao đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi khác, đều xuất thân từ trung tâm cứu trợ những 'sản phẩm' của các lần phát tình không báo trước của Omega.

Nói chung, trong số những đứa trẻ bị bỏ ở trung tâm cứu trợ, Beta là có tính cách ổn định nhất, dễ thân cận với các ba mẹ 'mới' hơn nên tỷ lệ nhận nuôi là cao nhất.

Bởi vì Alpha sau này khi trưởng thành, lực ảnh hưởng của tin tức tố sẽ càng lúc càng lớn, khả năng lãnh đạo cực kì cao, nhưng trong quá trình trưởng thành nếu có bất kì sơ ý nào thì sao này sẽ tạo thành chứng nóng nảy hoặc là chứng cực đoan rất khó chữa khỏi, cho nên tỉ lệ được nhận nuôi hơi thấp hơn một tí.

Cuối cùng là Omega, chỉ được vẻ bề ngoài còn năng lực tự vệ hầu như là không có.


Không khó để nhận ra rằng, với những lối suy nghĩ như thế thì việc nhận nuôi một đứa trẻ là Omega và việc thu dưỡng một con chó hay con mèo, về bản chất chẳng có gì khác nhau.

Đầu tiên là người nhận nuôi không thể quá khó chịu, thứ hai không thể quá bạo lực, đồng thời người đó cũng không được quá nhát gan hay rụt rè.

Nếu đáp ứng được cả ba yêu cầu đó thì người nhận nuôi sẽ có được một con thú cưng đồng hành rất hoản hảo.

Đáng tiếc, mẹ nuôi của Hạ Tồn không đáp ứng được cả ba yêu cầu trên.

Bà ấy là một nhà hoạt động nhân quyền kỳ cựu, người phụ trách trung tâm cứu trợ khi ấy dẫn bà tới để tỉ mỉ lựa chọn một đứa nhỏ trong số những đứa trẻ Beta chưa đầy năm tuổi, trên lý thuyết những đứa trẻ này rất dễ để bồi dưỡng tình cảm đồng thời cũng rất ngoan ngoãn không hay cáu kỉnh, nhưng cuối cùng bà lại quyết định hướng bàn tay về một đứa trẻ Omega Hạ Tồn lúc đó đã được mười hai tuổi.

Trước đó, Hạ gia là một thư hương môn đệ (*), gia phong nghiêm cẩn, tình cảm giữa bố mẹ nuôi của Hạ Tồn rất tốt, còn đối với Hạ Tồn, thay vì nói họ là cha mẹ thì có thể nói họ là những đồng bọn lớn tuổi hơn y, cả nhà ba người ở chung rất hòa hợp, rất hạnh phúc.

(*) Dòng dõi có học vấn, có địa vị.

Ở Hạ gia, sinh hoạt của Hạ Tồn rất bình yên và suôn sẻ, trí lực hay thể lực đều phát triển rất khỏe mạnh, trong quá trình trưởng thành cũng không có bóng dáng của nỗi sợ kết hôn hay sinh con nào, y cũng không bao giờ phải vật lộn để phân biệt ơn sinh thành hay ơn nuôi dưỡng, khi đi học thành tích vẫn luôn đứng đầu, không hề giao lưu với bạn bè xấu để ba mẹ phải phiền lòng, tuân thủ nghiêm túc các quy tắc trong gia đình, nhưng Hạ Tồn cũng sẽ có một số khát vọng của thiếu niên, chẳng hạn như thần tượng một ca sĩ hay một ban nhạc nào đó, cũng chẳng hạn như y muốn nuôi tóc dài.

Có một lần, Hạ Tồn và mẹ cùng nhau xem lại album lúc nhỏ, sau đó bà nói: "Cũng may là lúc trước con để tóc dài không lâu lắm liền cắt bỏ."
Điều phiền lòng duy nhất xuất hiện trong gia đình nhỏ của họ là thời kì phát tình đầu tiên của Hạ Tồn chậm chạp không tới.

Mỗi lần ba mẹ đưa Hạ Tồn đến bệnh viện kiểm tra thì báo cáo sức khỏe đều rất tốt, bác sĩ rất hài lòng về sự phát triển của y, tin tức tố mặc dù ổn định, nhưng cơ thể mỗi người mỗi khác, kì phát tình sẽ tới vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.

Trước ngày ba mẹ xảy ra tai nạn, Hạ Tồn có nói chuyện điện thoại với họ, họ nói có hỏi thăm được một vị bác sĩ rất nổi tiếng trong lĩnh vực này, còn bảo chờ Hạ Tồn về nước sẽ dẫn y đến đó xem.

Thế nhưng, vận mệnh trêu ngươi, ba mẹ vừa qua đời mười mấy ngày, Hạ Tồn liền say rượu phát tình, cũng không cần đi khám bác sĩ nữa, chỉ là ba mẹ y vẫn chưa kịp sửa lại di chúc trước khi nhận nuôi y, cho nên Hạ Tồn cơ hồ xem như là trẻ mồ côi, sinh hoạt cơ bản nhất vẫn khó có thể duy trì.

Khi Hạ Tồn chuyển đến ở cùng với Lương Hoằng, trường học vừa ra thông báo đóng học phí cho năm thứ hai không bao lâu thì y đã nhận được thông báo đóng học phí thành công.

Sau đó, Lương Hoằng gửi cho y xem một ảnh chụp màn hình tài khoản của hắn đã bị khấu trừ, Hạ Tồn tự nhận mình đã nghiêm túc tìm một nhãn dán cám ơn phi thường đáng yêu gửi đi, nhưng Lương Hoằng chưa từng trả lời.


Vì thế Hạ Tồn có thể tiếp tục đi học, một đường tốt nghiệp tiến sĩ sau đó đi làm, trong quãng thời gian đó y chưa từng liên lạc với người của Hạ gia.

Anh họ mặc âu phục đi giày da, khí thế hiên ngang, thỉnh thoảng tỏa ra tin tức tố của Alpha, Ở buổi tiệc này, cả ba giới chính trị - kinh doanh – học thuật đều có mặt, điều giống nhau duy nhất của tất cả mọi người có lẽ là ai cũng còn sống có lẽ không sai.

Hắn cụp mắt đánh giá Hạ Tồn, trong giọng nói mang theo chút thân thiết: "Trước đây còn tìm cậu nhưng không được, nhưng xem ra cậu cũng sống tốt, anh cũng an tâm."
Sau khi tiệc rượu tan, anh họ ngỏ lời muốn đưa y về nhà.

Từ khách sạn đến nhà cũng không xa, thời điểm Hạ Tồn đến đây còn muốn đi bộ về, sau đó thuận tiện sẽ ghé mua hai bao phân bón cho nên không có lái xe, bây giờ y lại có chút hối hận.

"Trước đó nghe thấy tên của cậu, anh còn nghĩ là trùng tên, không ngờ thật sự là cậu."
Sau khi lên xe, đối phương lại nói vài câu tương tự như thế, nhìn Hạ Tồn đang cầm điện thoại ngồi thẳng lưng, đột nhiên nói: "Hạ Tồn, cậu không nhớ tên của anh là gì sao?"
Hạ Tồn vốn không cảm thấy chính mình có vấn đề gì, dù sao khi còn nhỏ bọn họ rất ít khi lui tới, nhưng bây giờ bị đối phương hỏi như thế khó tránh khỏi có chút chột dạ.

"La Dự Trạch.

Khi còn bé cậu chỉ gọi anh là anh thôi."
"Xin lỗi." Hạ Tồn nói, "Trí nhớ của em không quá tốt."
"Lúc trước cậu được nhận giải Turing (*) có đúng không?", La Dự Trạch lấy điện thoại di động ra tìm kiếm gì đó, rồi xác nhận nói: "Lúc trao thưởng, anh nghe tên của cậu, nhưng khi nhìn đến thì người lên nhận thưởng lại trông nhỏ tuổi hơn cậu, chừng hai lăm thì phải? Cảm thấy người đó có hơi nhỏ nên mới tưởng là trùng tên."
(*) Giải thưởng Turing (A.

M.

Turing Award) là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính Association for Computing Machinery cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính, thường được coi như là giải Nobel cho lĩnh vực khoa học máy tính.

Sau khi vô tình nghe được cái tên này ở lễ trao giải năm đó, La Dự Trạch không còn bất cứ liên lạc nào với Hạ Tồn nữa.

Hạ Tồn còn muốn giải thích rằng người nhận giải và người ký tên nhận giải cũng không nhất thiết là một người, nhưng y không giỏi xã giao nên cũng không nói gì nữa.


La Dự Trạch tiếp tục lướt web xuống phía dưới, sau đó còn khen Hạ Tồn, nói y còn trẻ như vậy mà đã nhận được giải Turing, còn hỏi y lúc công ty của mình hỏi mua độc quyền bằng sáng chế của Hạ Tồn nhưng sao lại không đồng ý bán.

Hạ Tồn còn nhớ lúc đó Lương Hoằng hỏi y công ty đó ra giá bao nhiêu, biểu tình của Lương Hoằng sau khi nghe y nói một cái giá vẫn còn in trong đầu của Hạ Tồn, sau đó y chỉ nói một câu như không nói với La Dự Trạch: "Ừ, em không bán."
La Dự Trạch tựa như đã quen với cách đối nhân xử thế của Hạ Tồn, cũng không qua loa có lệ, cho nên rất hài lòng với phương thức giao tiếp giữa hai người.

Anh đưa Hạ Tồn về đến cửa nhà, nói: "Hôm nay anh còn bận việc, không vào nhà ngồi được, hẹn cậu lúc khác ăn cơm nhé."
Hạ Tồn vào nhà uống một ly nước, sau đó lại ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua hai túi phân bón, mấy chậu cây y mua bây giờ sinh trưởng rất tốt, người bán còn phát thệ rằng không ai có thể nuôi chết hoa lan Nam Phi cả.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Thời điểm Lương Hoằng về nhà sớm hơn hai ngày so với dự định, Hạ Tồn không hề biết trước.

Lúc hắn dẫn thêm mấy người nữa vào nhà, Hạ Tồn chỉ đơn giản mặc áo ngủ ngồi trên thảm lông ở ngoài phòng khách, trên sàn nhà rải đầy sách, trên đùi y còn có một chiếc laptop, miệng ngậm bút bi, y còn dùng một cọng dây để bó hoa để buộc lại mái tóc chưa kịp đi cắt, trước đó khi viết thuận toán mái tóc có hơi dài phủ xuống khiến y hơi mất tập trung nên y đã quyết định cột gọn nó lên như vậy.

Ngoại trừ Lương Hoằng đi lên phòng thì những người còn lại đều lộ ra biểu tình hóa đá, nam thư kí Đinh Mẫn trước đây còn tưởng y là khách hay đun nước pha trà mời y là nghiêm trọng nhất.

Hạ Tồn cẩn thận thu dọn những quyển sách bị vứt lung tung, sau đó chỉ bọn họ nhà vệ sinh ở đâu rồi đến phòng ngủ tìm Lương Hoằng.

Hắn đang thay quần áo, đang cởi áo khoác được một nửa nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Hạ Tồn nói: "Anh quay lại lấy ít đồ, sẽ lập tức ra ngoài, buổi tối chờ anh cùng ra ngoài ăn cơm."
Hạ Tồn 'ồ' một tiếng, đứng tại cửa một phút chốc, Lương Hoằng đã thay quần áo xong, đi đến trước mặt y, cúi đầu xoa xoa niết niết mặt y một chút.

Mặt của Hạ Tồn bị hắn xoa đến hơi đỏ lên, ấp a ấp úng nói: "Dẫn người về nhà sao không báo trước với em?"
"Anh xin lỗi." Lương Hoằng rất nhanh đã đáp lại.

"...", Hạ Tồn nói: "Cũng không cần phải xin lỗi."
Lương Hoằng nói: "Xin lỗi vì để cho người khác nhìn thấy em cột tóc."
Hạ Tồn nhắm mắt lại, bảo Lương Hoằng đi trước đi.

Lương Hoằng ra ngoài không lâu lắm, đồng hồ vừa qua sáu giờ thì Hạ Tồn đã nhận được điện thoại của hắn, nói rằng sẽ có người đến đón y.

Ngoài hai người họ thì còn có mấy người lúc chiều đến nhà cùng nhau ăn tối, lần thứ hai nhìn thấy Hạ Tồn, biểu tình bọn họ rất nghiêm túc, trông như đang tập trung giải quyết vấn đề..

Sau khi lần lượt gọi món, bọn họ đơn giản cùng nhau trò chuyện, chủ đề chính là các vấn đề cá nhân của Lương Hoằng, nhìn bọn họ nói chuyện tựa như đã có quá trình thảo luận chính thức, bây giờ tương đối thả lỏng để nói ít chuyện vặt vãnh.


Lương Hoằng cũng tình cờ nói hai, ba câu xem như phối hợp.

Trong đó có một người thoạt nhìn như nam sinh trẻ tuổi nói: "Kỳ thực bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, cử tri càng dễ đặt niềm tin vào những người ứng cử đã có hôn nhân ổn định hơn."
Lương Hoằng chỉ 'ừ' một tiếng.

Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, không có nhiều biến hóa lắm, còn Hạ Tồn nhìn ra được biểu tình khi hắn tiếp nhận điện thoại của ba mình gọi đến, lúc hắn trả lời 'Ừ' khi đối phương nói y không 'Không thích hợp' với tiếng 'ừ' lúc nãy không giống nhau lắm.

Dùng cơm không lâu lắm, lúc về Lương Hoằng tự lái xe của mình còn những người khác cũng giải tán tại chỗ.

Hai vị thư kí của Lương Hoằng song song đi cùng nhau một đoạn, nữ thư kí tên Đường Trăn dùng cả một buổi để hoài nghi nhân sinh, sau khi nghĩ được một chút tì nói lại một hồi chuyện cũ với vị đồng nghiệp bên cạnh.

"Anh có nhớ năm trước chúng ta cùng đi dự họp IEUO hay không, lúc đó anh còn thiếu chút nữa làm mất một cuốn sổ ghi chép?"
"Làm sao quên được." Đinh Mẫn nhớ lại thần sắc của Lương Hoằng lúc đó, "Đó không chỉ là mất một cuốn sổ ghi chép bình thường đâu, là mất việc đó, cuốn sổ mà mất là tiền đồ chính trị của tôi cũng mất theo luôn."
"Phải ha, cuối cùng là tôi tìm thấy cuốn sổ đó trong cái valy mà anh đổi trong lúc kiểm tra an ninh."
"Lúc đó thực sự cảm ơn cô."
"Vậy anh có biết trong cuốn sổ đó ghi cái gì không?"
"Không phải là mật mã hạt nhân, nhưng cũng gần giống như thế."
Thực chất, bên trong sổ ghi chép trống không, trong đó chỉ kẹp mấy tờ giấy mỏng, Đường Trăn lúc tìm được không cẩn thận làm rơi ra ngoài, nội dung trên mấy tờ giấy đó là:
Giấy nợ: Bây giờ tôi nợ Lương Hoằng số tiền học phí là $85,000 (Viết bằng chữ: tám mươi lăm nghìn đô la Mỹ).

Trải qua thảo luận từ cả hai phía, khoản tiền nợ này sẽ mau chóng được trả lại khi người nợ có đầy đủ năng lực kinh tế.

Nếu như quá hạn thì mỗi ngày chủ nợ sẽ thu thêm 10% trên tổng số tiền nợ làm phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Họ tên người nợ: Hạ Tồn.

Tương tự với giấy nợ còn có năm tờ khác, chiếu theo thời gian dài nhất thì có một năm số tiền nợ giảm xuống rất nhiều, điều này chứng tỏ người nợ rất có ý thức chống lại rủi ro và bắt đầu làm việc, cố gắng trả học phí một cách độc lập.

Thời gian ngắn nhất là ba tháng sau, Hạ Tồn mượn Lương Hoằng 648 tệ, lý do được viết là y mời Lương Hoằng đi ăn nhưng lại quên mang theo ví tiền.

Nét chữ trên tờ giấy này rõ ràng khác với những tờ giấy còn lại, đó là chữ viết của Lương Hoằng, tờ giấy cũng chỉ là giấy ăn của một nhà hàng Nhật, nhưng Hạ Tồn lại kí tên, đóng dấu tay vô cùng trịnh trọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui