Bùm...
Một tiếng nổ lớn vang vọng làm cho mọi người giật mình. Khói đen đang bốc lên cuồn cuộn cả một bầu trời, đó là một tòa nhà chung cư đang cháy.
Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng kêu cứu, tiếng chó sủa,... làm cho khung cảnh càng thêm hoảng loạn.
- Mọi người lùi lại!
- Mau dập lửa, đội cứu hộ vào cứu người.
Lúc này đoàn xe cứu hỏa, xe cảnh sát đang tận lực cứu hỏa và sơ tán người dân.
Khoảng mười phút sau đó...
- Báo cáo chỉ huy, đã sơ tán và cứu người rồi ạ.
- Ừm, tốt.
Một giọng nói nữ từ trong chiếc xe bọc thép được bảo vệ bởi những chiếc xe cảnh sát cất lên. Nhưng cô vừa lên tiếng thì một lính cứu hỏa đã xông tới.
- Báo cáo, cơn cháy tạm thời được khống chế nhưng phát hiện dưới tầng hầm có chứa bom khối lượng lớn ta lại không có nhân viên kĩ thuật ở đây.
Đôi lông mày đẹp khẽ nhấc, trầm ngâm một lúc cô lên tiếng.
- Sơ tán tất cả người dân trong bán kính 1km ngay lập tức, báo cáo về tổng chỉ huy điều tra ra kẻ đứng sau.
- Vâng.
Mười phút sau nơi đây ngoài chiếc xe bọc thép đang đứng, tất cả người dân kể cả lính cứu hỏa, cảnh sát đều rời khỏi nơi này. Chiếc xe bọc thép vừa khởi động thì một người phụ nữ trung niên chạy tới lấy thân mình chặn chiếc xe.
- Làm ơn con tôi còn ở trong đó cứu nó, làm ơn cứu nó.
Tiếng nức nở khiến người ta đau lòng vang lên trong hoàn cảnh im lặng này phá lệ nổi bật.
[phần cách tuyến]
- Cha...
Tiếng gọi của đứa bé gái vang vọng trong căn nhà tràn ngập bởi lửa. Đôi mắt long lanh ngập nước của cô bé nhìn người đàn ông trung niên tráng kiệt trước mặt mình. Chỉ thấy lúc này người đàn ông bị những mảnh gỗ của trần nhà đè lên, đôi tay nhỏ bé của cô dùng sức nâng những khúc gỗ nhưng cô chỉ là một đứa bé làm sao đủ sức nâng được những khúc gỗ nặng gấp mười lần mình chứ?
- Con gái chạy đi hãy sống thật tốt.
Ông nở nụ cười hiền từ với đứa con gái mình yêu nhất. Đúng, là đang cười. Ông cười vì đứa con gái bé bỏng của mình được sống. Tiếng nức nở tiếp tục vang lên và cô bé không có ý định rời đi.
- Cha, sao lại cứu con?
Đối với câu hỏi ngốc nghếch của con gái mình ông ấy chỉ đưa cánh tay bị bỏng gần hết của mình xoa đầu đứa bé và cười nói.
- Từ khi mẹ con mất con là cả một thế giới là nguồn sống của cha. Cha nhìn con lớn lên từ khi còn mặc tã nhìn con sống tốt dù có lấy cái mạng này cha cũng bằng lòng.
- Cha... cha.
- Đi đi con gái sống vì cha nhé.
- Cha...
- Đi mau!
Xoay lưng lại cô chạy thẳng đến cánh cửa để lại người cha phía sau vì cô biết cô ở lại chỉ làm hao phí sự sống mà cha đã dùng tính mạng để đổi lấy cho mình.
Nhìn tấm lưng nhỏ nhắn dần xa người đàn ông nhắm mắt lại, một giọt nước mặt khẻ chảy từ khuôn mặt cương nghị.
- Linh Linh, anh đến với em đây, cùng nhau phù hộ cho con gái chúng ta nhé.
ẦM... ầm... ầm
Căn biệt thự bằng gỗ hoàn toàn sụp đổ. Khi cảnh sát cùng lính cứu hỏa đến nơi thì chỗ này chỉ còn một đống hoang tàn mà trước đống hoang tàn ấy một thân thể bé nhỏ lặng lẽ quỳ không một tiếng động.
[ hết cách tuyến]
- Được.
Cô gái nước xuống xe đứng trước người phụ nữ. Người phụ nữ như gặp được đấng cứu sinh không ngừng cúi đầu cảm ơn.
- Ngẩng đầu lên đi, tôi hứa sẽ cứu con cô.
Người phụ nữ lúc này mới ngẩng đầu, ấn tượng đầu tiên người phụ nữ đối với vị chỉ nữ chỉ huy trẻ tuổi này là đẹp, đúng rất đẹp nếu so sánh với những diễn viên và hoa hậu chỉ có hơn chứ không kém.
Ào.
Lấy một xô nước gần đó cô đổ lên người mình rồi chạy thẳng vào tòa nhà.
- Chỉ huy.
- Đứng dưới đó khởi động xe chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Cô quay lại và nói với An Cương - cấp dưới trung thành nhất sau đó tiếp tục lao về phía tòa nhà.
Khụ khụ...
Tiếng ho khan của cô liên tục vang lên. Theo như người phụ nữ nói con của bà ở lầu năm phòng số bảy, nhớ những thông tin mình nhận được cô chạy như điên lên cầu thang lúc này mà đi thang máy thì thật ngu ngốc.
- Oa...oa...oa...
Đang lúc phân vân vì khói cản đường thì tiếng khóc vang lên. Nhắm chặt mắt mình cô chạy theo nơi phát ra tiếng khóc, khi đụng phải cánh cửa cô lấy chìa khóa mà mình nhận được mở cửa phòng. Trong phòng cực kì gọn gàng khói không vô trong vì một phần có hệ thống thông gió một phần vì đóng cửa kĩ nên đứa trẻ không bị ngạt thở.
Khi ôm đứa bé lên tay thì nó lập tức im bặt nắm lấy ngón tay cô mà mút. Cô cười, đây là lần đầu tiên cô cười sau cái chết của cha. Nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà trung cư đến cửa chính cô thấy nó đã bị lấp kín.
- Bình tĩnh.
Cô tự nhủ. Đúng rồi, nếu cô nhớ không lầm thì dưới tầng hầm có cửa thông với bên ngoài. Nghĩ ra cô không dám chậm trễ mà chạy xuống tầng hầm, liếc mắt cô thấy ba trái bom sắp bị lửa bén tới.
Chết tiệt, nếu ba trái này cùng nổ thì khó mà chạy kịp.
Cắn răng cô nhanh chóng chạy khỏi tòa nhà đến bên cạnh chiếc xe bọc thép đã sẵn sàng. Đưa đứa bé đang nằm ngủ trong tay mình cho bà mẹ cô nhìn thấy những giọt nước mặt của bà chảy xuống. Sau đó không chút chần chờ cô chạy về phía tòa nhà.
- Chỉ huy, đừng.
- Đi mau, đưa họ ra khỏi đây nếu không không có ai có thể sống sót.
An Cương cắn răng nhìn chỉ huy của mình vọt vào trong tòa nhà. Anh biết một khi chỉ huy đã quyết định thì khó mà thay đổi, anh muốn đi theo chỉ huy nhưng ở đây còn hai sinh mệnh anh không thể để chỉ huy hi sinh vô ích. Chiếc xe dần xa dần xa để lại người con gái lẻ loi, cô đơn.
Nhìn ba quả bom cô không biết phải làm sao, mấy quả này nặng ít nhất mấy tấn không biết làm sao bọn chúng có thể vận chuyển vào được đây, chắc chắn người có thế lực đứng sau lưng mới có thể qua kiểm soát.
Cô không biết phá bom, đây không phải sở trường của cô nhưng cô từng học qua một lớp cơ bản. Lấy dụng cụ sửa xe gần đó cô mở nắp ba chiếc bom ra.
Không hay trong đây chỉ có một quả cô biết phá hai quả còn lại cô không chắc. Phá quả đầu tiên cô lập tức chuyển qua quả thứ hai. Đôi tay run run, nhịp tim đập nhanh, cô lập tức không chần chờ cắt sợi dây màu đỏ.
Năm giây sau...
- Không nổ, may quá còn một quả.
Nhìn quả cuối cùng lúc này cô cực kì khó xử.
Năm sợi làm sao phá được chỉ cần cắt nhầm là nổ ngay. Nhắm mắt cô cắt sợi giây gần nhất. Nhiệt độ tăng lên, cô có thể cảm thấy rõ ràng.
- Không xong.
Cô nhắm đôi mắt xinh đẹp của mình lại.
Cha con dùng sinh mạng của mình để cứu người, như cha đã từng làm.
Bùm...
Tiếng nổ làm rung động một vùng trời tất cả đã hóa thành tro kể cả người con gái đó.
Chỉ huy tài năng Bạch Lăng Tuyết,
Số phận trớ trêu phải mồ côi,
Nay dùng tấm thân để cứu người,
Liệu ai có nhớ đến nàng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...