Hồ Giá

Đêm trừ tịch đón giao thừa, vừa qua khỏi giờ Tý, Thập Bát đã cảm giác mệt mỏi đến không chống đỡ được, bèn cùng Ngao Kiệt quay về hậu viện nghỉ ngơi trước.

Thập Bát nằm trên giường ngủ cũng không được an ổn, thắt lưng lẫn sống lưng đều đau nhức khó chịu, mê man ngủ ước chừng được khoảng hai canh giờ, lại cảm giác bụng trước đau đến lợi hại, muốn đi vệ sinh.

Thập Bát mở mắt ra thờ một hơi, cùng lúc đó Ngao Kiệt cũng tỉnh lại hỏi hắn làm sao vậy. Thập Bát lắc đầu bảo không có gì, muốn đi mao xí một chút, ngươi cứ tiếp tục ngủ đi…

Thập Bát vừa nói vừa cử động thân mình nghĩ muốn xuống giường, ai ngờ chân vừa mới chạm đất, trong bụng một trận đau kịch liệt đột ngột đánh úp tới, cơn đau không hề báo trước làm cho trước mắt hắn hóa thành một màn đen thẳm, không cách nào đứng dậy nổi, một đường té nhào ngã xuống.

May là lúc đó Ngao Kiệt thấy Thập Bát muốn ngồi dậy cho nên cũng theo sát ngồi dậy cùng, mới kịp thời từ phía sau đỡ lấy Thập Bát.

Thập Bát tựa vào ngực Ngao Kiệt, hai chân đều run rẩy, nếu không phải Ngao Kiệt đỡ lấy mình, chắc hiện tại cũng đã sớm té úp xuống mặt đất rồi. Bên tai nghe thanh âm lo lắng của Ngao Kiệt gọi mình, nhưng Thập Bát căn bản là không có sức lực để đáp lại, cổ họng chỉ có thể phát ra thanh âm rên rĩ hư thoát.

Bụng đau đớn kịch liệt, giống như từ bên trong xé rách ra vậy, một cổ nhiệt lưu từ giữa hai chân trào ra, ướt tiết khố. Thập Bát rõ ràng có thể cảm giác được thai nhi trong bụng đang từng chút từng chút mà tuột thấp dần.

Đỡ lấy bụng, thoáng hít vài hơi khí, đợi đến cơn đau hoãn một chút, mới run rẩy níu Ngao Kiệt la lên “Nhanh đi… tìm nương ta… Ta sợ là sắp… A!” lại một trận đau đớn đánh úp đến, Thập Bát dùng sức níu chặt tay, cư nhiên kéo rách toàn bộ tay áo Ngao Kiệt!

Nhìn thấy tình huống hiện tại của Thập Bát, Ngao Kiệt có trì độn mấy cũng biết được là Thập Bát sắp sinh, bèn đỡ Thập Bát an vị nằm trên giường, vộ vàng chạy đến tiền viện tìm Hồng Ngọc.

====================

Lúc cả đám người chạy đến hậu viện thì, Thập Bát đã đau đến mức thốt không nên lời, cả người cuộn mình trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hồng Ngọc là vị mẫu thân đã từng mười tám lần lâm bồn sanh nhi tử (- -) cho nên kinh nghiệm mà nói, cực kỳ phong phú. Nàng vừa thấy tình huống hiện tại của Thập Bát, có lẽ đã vỡ nước ối, tần suất đau bụng lại liên tục cường liệt như vậy, sợ là ngay tức khắc sẽ sinh, vội vàng phân phó mấy vị tỷ tỷ của Thập Bát dựng mạn tử, chuẩn bị nước ắm, bồn tắm lẫn chăn mới… nghĩ nghĩ lại, sở chính mình một thân lo liệu không xuể, liền bảo Thập Nhị Thập Tứ chạy đến yêu giới thỉnh bà mụ nổi danh nhất đến cùng nhau tiếp sinh.

Mấy vị Long Quân chờ ở phong bên ngoài cũng không giúp đỡ được cái gì, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn mọi người tới tới lui lui bận rộn hối hả, đều cảm giác có chút hoảng, ở trong sân đi qua đi lại xoa xoa tay bước tới bước lui, duy độc mỗi Long tộc Đại trưởng lão cầm chén trà nóng ngồi ở thềm đá trước phòng, thong thả mà uống nước trà, hoàn toàn siêu thoát khỏi không khí khẩn trương lúc này.

Tam Long Quân nhìn Đại trưởng lão, cảm thấy có chút chướng mắt, liền mở miệng hỏi “Đại trưởng lão, ngài không vào đó hỗ trợ sao?” Mấy vị Long Quân khác thấy vậy cũng vây lại, lao xao lao xao hùa vào bảo “Phải đó, Đại trưởng lão không phải tinh thông y thuật sao? Vào xem Thập Bát thế nào rồi a!”

Chầm chậm nhấp hết chén trà, Đại trưởng lão mới vuốt vuốt râu bảo “Ta tu tập chính làchwã khỏi cùng tu phục pháp thuật, không phải là y thuật… Thập Bát công tử a, không cần quá lo lắng như vậy… Tới lúc rồi không phải tự nhiên sẽ sinh sao.”

Thiết… nói cũng như không nói!

Trợn mắt vứt cho Đại trưởng lão cái xem thường, mấy vị Long Quân đều ăn ý tản ra, không thèm để ý tới lão nữa.

Xa xa đã thấy Thập Nhị ồn ào mở đường, ở phía sau là Thập Tứ mang theo một vị lão thái bà chạy trở về. Trước khi vào phòng dùng chậu than xông xông y phục rồi mới chui vào bên trong mạn liêm tử.

Bát Long Quân cắn ngón tay cái, mím môi lẩm bẩm “Phải như Đại ca không đi thì tốt rồi… Đại tẩu chúng ta không phải đã từng một lần sinh sao? Lúc đó cũng là Đại ca giúp tiếp sinh, đại ca hẳn là có kinh nghiệm, lúc này phải có hắn thì có thể giúp đỡ một chút rồi…”

Ngao Ly đảo mắt nhìn, nói đến có kinh nghiệm… Ngao Ly quan sát một hồi, khóe mắt bắn thẳng đến hướng Lão Long Quân, hỏi “Phụ quân a… người dù sao cũng đã sinh hạ chín đứa nhi tử… loại thời điểm hiện tại có cái gì cần chú ý không? Có cách nào khiến Thập Bát mau mau hạ sinh không?”

Lão Long Quân cứng đờ cả người, ngốc ngốc nhìn Ngao Ly nói “Ta nào biết mấy chuyện này… Mẫu thân các ngươi lúc sinh các ngươi ra… ta đều ở trên trời…”

Nói đến đây, Lão Long Quân đột nhiên giật mình phản ứng, kêu lên a nha một tiếng hỏi “Ngao Kiệt! Ngao Kiệt đâu!?”

Cả đám người lúc này mới nhân ra, không thấy Ngao Kiệt đâu!

Đang nhìn quanh tìm, trong phòng mạn liêm đột ngột đẩy ra, Hồng Ngọc một tay đẩy Ngao Kiệt ra ngoài, Ngao Kiệt hai mắt đỏ bừng, giận dữ kêu lên “Tại sao lại bắt ta ra ngoài! Ta muốn ở bên trong cùng Thập Bát a!”


Hồng Ngọc bảo, ngươi nói nhỏ chút! Thập Bát hiện tại rất sợ tiếng động lớn.

Thanh âm rống giận của Ngao Kiệt lập tức biến thành tiếng muỗi vo ve, Hồng Ngọc dựng thẳng mày liễu liếc mắt nhìn Ngao Kiệt, nhi tế này thực sự là biết tạo thêm phiền phức a, lúc nãy bà mụ mới vừa muốn nhìn tình trạng Thập Bát một chút, đã bị Ngao Kiệt đột nhiên từ phía sau xông ra dọa cho thiếu điều hôn mê, Ngao Kiệt một thân long khí vốn đã đủ dọa người rồi, hiện tại há mồm là phun ra lửa, lại thêm gương mặt đen lại hệt như quỷ dạ xoa, thiệt là muốn mạng người a!

Hồng Ngọc vừa đẩy vừa đạp Ngao Kiệt đuổi ra ngoài, bảo cô gia gia của ta a, ai cũng bảo hài tử sợ nhất là gặp tam quang, trên người của ngươi hỏa quang kia rất thịnh, vào đó rất dễ dàng xung đến Thập Bát cùng nhi tử, ngươi cứ ở bên ngoài yên tâm mà chờ đi! Nói dứt lời liền xoay người bước vào.

Ngao Kiệt nhăn mày, còn định hướng vào phòng tiếp tục chui vào, bị Lão Long Quân một phen túm lấy, Lão Long Quân lôi kéo Ngao Kiệt, vẻ mặt lo lắng “Kiệt nhi! Ta vừa mới nhớ ra!! Hiện tại ngươi có chuyện trọng yếu hơn cần phải đi làm! Việc này nếu như ngươi lo liệu không xong, Thập Bát cùng nhi tử đều gặp nguy hiểm!”

Vừa nghe có liên quan đến Thập Bát, Ngao Kiệt lập tức xoay đầu lại “Là chuyện gì?”

“Chắn kiếp lôi!”

Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngây dại.

Xì xụp, xì xụp ~~ Đại trưởng lão im lặng uống trà.

“Ai da~~~ tránh ra tránh ra!!! Các người đứng ở chỗ này chắn đường cản lối sao!!”

Đại tỷ Hồ Thập Bát bưng một bồn nước ấm thẳng đường lao đến, mọi người cuống quít nhượng lối đi cho nàng đi qua.

Hồi thần lại, Ngao Kiệt nhìn Lão Long Quân, hết sức nghi hoặc “Kiếp lôi!?”

Lão Long Quân gật gật đầu “Kiếp lôi.”

=====================

Một đám thế hệ Long Quân tân sinh, ngoại trừ Đại Long Quân Ngao Chá có chút khác người ra thì chưa có người nào từng làm phụ thân, bình thường cũng không có ham mê đi nghiên cứu những chuyện cần chú ý thời điểm sản tử của bản tộc, cho nên chẳng ai biết kiếp lôi là cái gì, nhưng nghe qua thì cảm giác hình như rất là lợi hại.

Cái gọi là kiếp lôi, chính là nói lúc Long tộc mới sinh ra, phải hứng chịu Kiếp Thần chi lôi.

Long Quân nhất tộc tuy là đã nhập vào hàng ngũ thần tiên, nhưng dù sao bản chất vẫn là yêu, mỗi năm trăm năm tuy rằng không cần phải trải qua một lần thiên kiếp, nhưng lúc mới sinh ra vẫn sẽ có ba đạo Kiếp Thần chi lôi chờ đợi bọn họ.

Ba đạo lôi này một khi đã kinh qua rồi, về sau ngoại trừ thời điểm thoát bì hoán cốt phải chịu đựng đau một chút ra, trên cơ bản sẽ không phải chịu đựng sóng to gió lớn gì nữa.

Nhưng thời điểm lúc thư long vừa mới sinh ra cũng là lúc thân thể suy yếu nhất, vô lực bảo vệ mình cùng ấu tử, cho nên mỗi lần đến lúc thư long sản tử, phụ long đều phải hóa long hình, xoay quanh bên trong nhất tầng thiên, dùng lân phiến tự thể ngăn lấy Kiếp Thần chi lôi, bảo vệ mẫu tử bình an.

Hiện tại, việc Ngao Kiệt cần phải làm là chắn Kiếp Thần chi lôi!!

Lão Long Quân nghiêm túc nói, Kiệt nhi a, ngươi đừng nhìn Kiếp Thần, hắn vậy chứ nổi danh là mặt lạnh tâm cũng lạnh, ngươi xem đi, ta và hắn dù gì cũng là đồng nghiệp, theo lý thuyết thời điểm hài tử của ta sinh ra, hắn có đánh ta thì cũng nên thủ hạ lưu tình một chút đúng không? Nửa điểm cũng không có nữa a!

Năm đó Cửu đệ ngươi sinh ra, lúc đó Phụ quân ta đây nhất thời sơ sẩy, bị hắn đánh đến mức lân phiến cũng nứt ra mấy phiến, đến bây giờ vẫn còn in dấu đây, cho nên ngươi mau mau thượng thiên đi, lấy vững tinh thần một chút, đừng có để hắn giáng lôi xuống khiến cho Thập Bát cùng tôn tử tương lai của ta bị thương!

Ngao Kiệt vừa nghe thấy lão bà cùng nhi tử của mình có thể sẽ bị thương, lập tức lấy lại tinh thần, cũng không buồn nghi hoặc nữa mà bắt đầu triển khai thân hình, hướng về phía thiên không đại trạch Hồ gia bay vọt lên.

Ngao Ly nghe Lão Long Quân giảng đến Kiếp Thần thì ánh mắt đảo một chút, nói với Lão Long Quân “Phụ quân, ta đột nhiên nhớ đến trong tộc còn vài việc chưa xử lsy xong, ta rời đi trước một chút ha ~”


Lời còn chưa dứt, cũng hóa thành một đạo hạnh hoàng sắc quang mang, tiêu thất.

Ngao Kiệt ở phía trước nghịch phong nhi trì, đảo mắt nhìn về phía nhất trọng thiên chi thượng, vừa hóa hình liền cảm giác được ở phía sau thoảng qua một đạo khí tức rất quen thuộc, xoay đầu nhìn lại, cư nhiên là Ngao Ly, vượt quá nhất tầng thiên chỗ Ngao Kiệt, đang hướng về phía nhị tầng thiên mà bay đi.

“Ngũ ca, ngươi đi đâu?” Ngao Kiệt thấy Ngao Ly như vậy, cảm giác kỳ quái, bèn đuổi theo.

Ngao Ly quay đầu nhìn Ngao Kiệt hô lên, ta hồi thiên giới làm chút việc! Ngươi cứ ở yên chỗ này chờ Kiếp Thần đi!

Ngao Kiệt lưu tại nhất trọng thiên chờ đợi Kiếp Thần, Ngao Ly cũng là một hơi vọt đến tứ trọng thiên mới dừng lại, hóa thành long hình xoay quanh tại chỗ ở tứ trọng thiên.

======================

Ngao Ly ở đây là để làm gì nha? Để chờ Kiếp Thần chứ làm chi nữa!

Trong tâm Ngao Ly là nghĩ như vậy, ba đạo kiếp lôi kia, ầm ầm ầm ầm mà đánh xuống a, Lão Long Quân năm xưa lợi hại như vậy bị đánh đến lân phiến cũng nứt ra, Tiểu Thất cấp bậc so với Lão Long Quân còn kém xa như vậy, bây giờ còn bị chuyện của Thập Bát làm cho phân tâm, vạn nhất đánh xuống bị hủy luôn thì làm sao đây?

Mọi người thương tâm khổ sở không nói đi, đến lúc đó bản thân xui xẻo có khi còn bị tống ngồi vào vị trí tộc trưởng chính thức nữa!! Như vậy bản thân làm sao còn thời gian cùng ái nhân song túc song phi a!

Kiếp Thần cùng cữu cữu Thập Bát Hồ Điện Lam, quan hệ vừa nhìn thấy đã biết là không bình thường, hơn nữa Ngao Ly tổng cảm giác được, Hồ Điện Lam sở dĩ trở nên điên cuồng như thế, nguyên nhân tuyệt đối là có dính líu tới Kiếp Thần.

Hơn nữa, nhìn thái độ của Kiếp Thần đối với Hồ Điện Lam mà nói, tồn tại của Hồ Điện Lam đối với Kiếp Thần cũng thập phần trọng yếu. Coi như là kẻ có hiểu biết sơ sơ về nguyên nhân gây ra tam giới đại kiếp nạn mấy trăm năm trước mà nói, Ngao Ly dự định cùng Kiếp Thần “bàn bạc” lại chút.

Lúc trước, Thập Bát cùng Tiểu Thất bởi vì chuyện giữa Kiếp Thần cùng Hồ Điện Lam, thiếu chút nữa bị ép tới chết ngắc ngứ, thật vất vả lắm mới khôi phục lại rồi thành thân, hiện tại Thập Bát phải sinh hài tử, Kiếp Thần đại nhân ngài có phải là nên mắt nhắm mắt mở một chút hay không?

Ta đây không trông cậy vào việc đi cửa sau mà bắt Kiếp Thần đại nhân ngài không giáng Kiếp Thần chi lôi… chỉ là lôi kia, giáng xuống cũng nên nhỏ lại chút, giáng xuống cũng đừng chính xác quá thôi a!

Trong lòng tính tính toán toán, cửu thiên chi thượng ầm ầm vang lên, ẩn ẩn một đường sấm rền, Ngao Ly lấy lại tinh thần, đến rồi!!

=====================

Hồ Thập Bát ngón tay trắng bệch, dùng sức níu chặt lấy sàng đan, môi sớm đã bị răng cắn đến huyết nhục mơ hồ, Hồng Ngọc dùng khăn thấp nước nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khói miệng Thập Bát, đau lòng đến nước mắt cũng chảy ra.

Nước ối đã sớm vỡ, sản đạo cũng đã toàn bộ nở ra, nhưng vô luận nàng cùng sản mụ đẩy áp thế nào, Thập Bát dùng sức thế nào, thai nhi vẫn là không thể ra.

Vị bà mụ này chính là có kinh nghiệm nhất toàn yêu giới, trước kia cũng từng tiếp sinh cho vài nam yêu, nhưng là lần này lại gặp tình huống Thập Bát không giống với những người kia, thai vị bình thường, thai nhi phát triển cũng ình thường, tần suất đau bụng sinh cũng rất bình thường, nhưng là vì sao thai nhi không chịu ra chứ?

Bà mụ cũng một đầu chảy đầy mồ hôi, lắc đầu nói không được rồi, cho dù Thập Bát cơ thể xương cốt có rắn chắc đến cỡ nào đi nữa, cứ như vậy tiếp tục chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm a!

Hồng Ngọc chạy ra ngoài hỏi Lão Long Quân tình huống hiện tại là vì cơ gì, Lão Long Quân cùng đám nhi tử ai nấy mặt mũi cũng đờ ra, mắt trừng to bảo ta không biết nữa, làm Hồng Ngọc tức đến mức muốn cào nát gương mặt già nua của lão.

Ngay lúc đang sắp phát điên lên thì, nãy giờ vẫn ung dung ngồi một bên thong thả uống trà Đại trưởng lão rốt cuộc mở miệng, bảo với Hồng Ngọc là, thai nhi Long tộc lúc giáng sinh cần phải lưu ý đến thời gian, nếu như thời gian mà chưa tới a, cho dù là có lấy đao mở bụng ra, hài tử cũng không lấy ra được.

Hồng Ngọc giống như kẻ đang đi trong bóng đêm chợt thấy ánh đèn lồng lấp lóe chỉ lộ, vội cung kính hỏi, thế Thập Bát đến bao giờ mới có thể thuận lợi mà sinh đứa nhỏ ra?

Đại trưởng lão cao thâm mỉm cười một cái, chậm rãi bảo “Cái này, ta cũng không rõ lắm…”


“…”

“A nha! Thân gia mẫu!! Không thể, không thể a!!! Lão là Đại trưởng lão Long tộc chúng ta a!!”

“Buông ta ra!! Ta quản hắn là cái gì Đại trưởng lão! Giờ phút nào rồi mà còn dám cùng cô nãi nãi nói nhảm mấy lời đó hả! Ta muốn cào nát cái mặt Đại trưởng lão hắn ra!! Bứt râu hắn cho bằng hết mới thôi!!”

“A nha nha, Hồng Ngọc di… ngài ngài ngài.. ngài bình tĩnh a!!”

“Ngao Kiệt đâu? Ngao Kiệt tên hỗn đản chạy đi đâu rồi? Thập Bát ở bên trong chịu khổ vậy mà hắn dám thanh nhàn chạy đi đâu không thấy bóng dáng hả!?”

“Tiểu Thất.. Tiểu Thất đang ở thiên thượng chắn kiếp lôi a…”

“Kiếp lôi?” Nghe từ này, Hồng Ngọc dừng lại động tác, những người còn lại ngay lập tức gật đầu như giã tỏi “Ân ân! Kiếp lôi!”

“Đó là…” hai chữ cái gì còn chưa kịp ra khỏi miệng, nháy mắt cuồng phong đại tác, cát đá bay mịt mờ, thiên địa biến sắc, bạch sắc thiểm điện tựa như ngân long xẹt quá nơi chân trời, cửu thiên chi thượng ầm ầm cộng hưởng một tiếng nổ vang thiệt lớn, ngay tức khắc một tia sấm rền liền oanh oanh nện xuống.

Lão Long Quân giận dữ! Ngao Kiệt hài tử này chắn lôi cái kiểu gì vậy a! Tại sao lại nện xuống đến tận đây???

======================

Phanh một tiếng nổ, đạo lôi kia đánh trúng Phất Lai Sớn cách nhà Thập Bát không xa, nhất thời Phất Lai Sơn chỉ còn lại một bên đỉnh núi cũng bị đánh đến nát vụn, đá văng tung tóe khắp nơi, cát đá rơi xuống như mưa. Lão Long Quân vung tay áo một phát, hất tung đá vụn rơi xuống phía trên gia trạch phất bay sang hướng khác, bay tung tóe khắp trời, trong lòng nghi hoặc, Kiếp Thần chi lôi này giáng… sao trật lất vậy?

Còn đang nghi hoặc thì, một đạo hồng ảnh nhanh như chớp từ trên trời giáng xuống, xoát một tiếng lóe ngang người Lão Long Quân bay đi. Lướt ngang qua mọi người thì, dừng cũng không thèm dừng mà trực tiếp lao thẳng vào trong phòng.

Lão Long Quân ngẩn ra, mấy vị Long Quân khác lao nhao “Là Tiểu Thất! Tại sao lại trở về rồi?”

“Tiểu Thất đã trở lại, kiếp lôi làm sao bây giờ a? Phụ quân, chúng ta thay Tiểu Thất chắn lôi được không a?”

Một đám lao nhao vừa dứt lời, lại có lưỡng đạo lôi phách giáng xuống, nhưng vẫn là giống hệt như đạo lôi thứ nhất, bổ vào Phất Lai Sơn, khiến cho cả đạo núi Phất Lai Sơn to đùng nổ tan tành thành bình địa.

Mấy vị Long Quân bốn mắt trừng trừng nhìn nhau “Đủ ba đạo rồi thì phải?”

Gật đầu “Đủ ba đạo rồi.”

“Vậy tức là kiếp lôi kia đánh xong rồi?”

“…”

Đang trầm mặc, chợt nghe thấy bà mụ trong phòng Thập Bát mừng rỡ thét lớn “Sinh rồi, sinh rồi!”

Há hốc mồm mà nhìn lẫn nhau, mấy vị Long Quân nhât tề hoan hô, cả đám như ong vỡ tổ hướng về phòng tràn vào.

====================

Thập Bát hiện tại bị cơn đau tra tấn cùng với thiếu máu khiến cho cả người không còn chút khí lực nào, ý thức một mãnh hỗn loạn, chỉ nghe thấy bên ngoài ầm ầm vang lên từng đạo thanh âm của tiếng sấm, ngay lúc tiếng sấm vang lên thì đồng thời đau đớn trong bụng cũng đột ngột tăng lên.

Thai nhi trong bụng giống như có ý thức, từng chút từng chút di động xuống phía dưới, tư vị kia quả thực hệt như có người cầm đao mà quấy phá trong bụng vậy.

Thập Bát bình thường cực khổ đến mức nào cũng có thể nhẫn nại, không hề dễ dàng mà kêu rên đau đớn, nhưng hiện tại cũng chịu đựng không nổi mà kêu lên thê thảm.

“Thập Bát!”

Một đạo hồng ảnh như hỏa lao đến, khí tức quen thuộc nhanh chóng vây lấy, Thập Bát hai mắt đẫm lệ, loáng thoáng thấy được ánh mắt lo lắng quan tâm đang nhìn mình, nhưng cũng chỉ có thể run rẩy môi, căn bản không thể thốt nên thành lời.


Ngao Kiệt ngồi bên cạnh Thập Bát, cầm lấy hai tay Thập Bát, dương khí không ngừng truyền qua.

Cố gắng nghe theo phương pháp hít thở mà Hồng Ngọc đã giáo huấn, nhận lấy dương khí mà Ngao Kiệt tiếp qua, Thập Bát lúc này mới khôi phục lại được một chút khí lực, cắn chặt răng, toàn thân dùng sức đẩy xuống phía dưới.

“A!!” phía sau truyền đến đau đớn tê dại như xé rách, có thứ gì đó đang mãnh liệt ào ra khỏi cơ thể.

Bên tai vang lên tiếng bà mụ hô to “A nha! Sinh rồi! Sinh rồi!”

Thập Bát nhất thời tâm tình thả lỏng xuống… rốt cuộc… rốt cuộc… hài tử… của mình cùng Ngao Kiệt…

Đau đớn nháy mắt tiêu thất, Thập Bát hiện tại hầu như đã kiệt lực, trong ý thức mơ hồ cảm giác được hình như có rất nhiều người vọt lại đây, Ngao Kiệt ôm lấy mình kêu to, nhưng Thập Bát thật sự là không còn sức lực để đạp lại, nghiêng đầu, chìm vào hôn mê.

=====================

Cũng không biết trải qua bao lâu, trong hỗn loạn thì ý thức cùng cảm giác của thân thể bắt đầu lấy lại.

Toàn thân mềm nhũn ra, cảm giác giống như là sau khi dùng sức quá độ mà mất đi cảm giác… hậu đình… cũng có chút đau…

Một bàn tay nóng hầm hập ôn nhu đặt trên bụng, nhẹ nhàng mà xoa, lực đạo vừa phải, thật thoải mái…

Nếu bây giờ Thập Bát mà trong hình hồ thì, thể nào cũng sẽ thoải mái tới mức nhắm hai mắt lim dim mà nhẹ nhàng thở ra rồi ~

Hai mắt nhắm chặt, hưởng thụ cảm giác thoải mái do bàn tay kia xoa bóp mang lại, Thập Bát nhẹ nhàng thở ra một hơi, đã lâu lắm rồi không có cảm giác nhẹ nhàng như vậy… kể từ lúc sau khi hoài thai thì…

Hoài thai? Đúng rồi! Bụng của mình tại sao lại xẹp nhỏ xuống?

Toàn thân Thập Bát đột nhiên căng thẳng, hai mắt mở toang ra, khiến cho Ngao Kiệt đang dùng tay xoa bụng hắn giật mình một phát, tiện đà vui sướng mà hô to lên “Thập Bát! Ngươi tỉnh!”

Thập Bát mở to hai mắt nhìn Ngao Kiệt, trí nhớ trước lúc hôn mê như thủy triều tràn vào đại não, lúc này Thập Bát mới nhứo ra, hài tử đã được sinh ra rồi, mà bản thân là do không còn sức lực chống đỡ nên mới ngất xỉu.

“Ngao Kiệt…”

Thấy Thập Bát tỉnh lại, Ngao Kiệt mừng rỡ vô cùng, đẩy môn liêm thò đầu ra ngoài hô to “Thập Bát tỉnh!”

Xoay người lại, vội vàng túm chăn lại đắp ngay ngắn cho Thập Bát, sau đó ngồi xuống giường nhẹ nhàng hôn hôn hai má Thập Bát “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại… Nương bảo ngươi vừa mới sinh hài tử không được tiếp xúc với gió, có khát nước không? Có thấy đói không? Muốn ăn chút gì không?”

Thập Bát hiện tại cũng không cảm giác khát nước, dù sao trong miệng cũng hơi ươn ướt, nghĩ nghĩ, có lẽ là Ngao Kiệt đã uy nước cho mình, hiện tại Thập Bát chỉ sốt ruột muốn nhìn hài tử của mình.

Vừa muốn hỏi Ngao Kiệt hài tử thế nào, hiện tại đang ở đâu, chợt nghe thấy bên ngoài thanh âm hỗn loạn của cước bộ vang lên, tiếng người nói nói ồn ào, biết là mọi người đã đến.

Mọi người sợ Thập Bát gặp hàn khí, đều trước hết ở gian ngoài làm cho cả cơ thể khô ráo đến có phần nóng bức mới dám tiến vào, vào được liền lao xao lao xao, ai nấy cũng tranh tiến lên nói chúc mừng với Thập Bát, Hồng Ngọc thì tranh thủ đến trù phòng đoan lại hoa sinh trư đề chúc mấy hôm nay luôn nấu chuẩn bị vì Thập Bát.

Thập Bát sốt ruột muốn gặp hài tử của mình, cùng mọi người nói nói mấy câu liền nhân tiện hỏi “Hài tử hiện tại ở đâu? Ta muốn nhìn một chút.”

Lời kia vừa thốt ra, trong phòng tức thì yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt đều nhất tề xoẹt xoẹt bắn về phía Ngao Kiệt nhìn lại.

Ngao Kiệt khóe miệng hơi co giật, nói, hài tử a… khụ khụ ho nhẹ một tiếng, xoay người lại bảo Hồ Thâp Bát “Ở… ở đây a…”

Phía sau lưng Ngao Kiệt, cư nhiên đeo theo một cái —trứng!

_______________________

song túc song phi : cùng bay cùng nhảy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui