Sắc trời từ sớm đã sáng choang, ánh nắng ngày xuân chiếu vào gian nhà làm thêm chút ấm áp, nhưng Thiệu Ngạn Mục lại cảm thấy như là cả người rơi vào trong kẽ nứt của hầm than!
Trong một đêm này, Ngạn Mục và A Linh gần như khiến các đại phu lân cận chạy đi vài lần, nhưng nhận được đều là "Mạch tượng không đáng ngại, xem không ra vấn đề"... vân...vân... Nhưng cục cưng thoạt nhìn chính là rất thống khổ, có lẽ do khóc mệt mỏi, mặc dù không còn thét lớn khóc, nhưng thân thể vẫn luôn co quắp, sắc mặt cũng đan xen xanh trắng, mắt cũng chưa từng mở một lần...
Đang yên đang lành sao lại như vậy!?
Ôm chặt thân thể đứa con bé nhỏ, Thiệu Ngạn Mục hôn lại hôn lên bên tai con lên trán con, cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả một biện pháp cũng không có, không thể giúp Tiểu Mẫn giảm bớt chút thống khổ, cảm giác vô lực đột kích vào tâm.
Dạ Linh đứng bên nhìn bộ dạng hai cha con đang run không ngớt, tâm càng nôn nóng bất an.
Nếu như Tiểu Mẫn thật có điều bất chắc. đại ca... Chỉ sợ cũng không chịu nổi!
Trước mắt là một hoàng phi, một là hoàng tử bé nhỏ duy nhất hiện tại của Long Á, lại không cửa cầu thầy trị bệnh, khốn ở Ô Hà huyện ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không sao biết được!
Đang yên lặng phần mình, ngoài cửa truyền tới âm thanh.
"Dạ Đại bộ đầu! Dạ lão đại!--"
Hai người nhìn ra ngoài, lảo đảo bước vào là Tráng Tam, cũng là một bộ khoái trong huyện, xem anh ta chạy như cháy đít, nghĩ chắc là việc gấp, Dạ Linh lập tức rót nước trà cho Tráng Tam.
Tráng Tam cũng không khách khí, một ngụm uống cạn, mồm thở hổn hển, nói: "Dạ lão đại, lúc này Tiểu Mẫn nhà các huynh được cứu rồi!" Xem huynh đệ Dạ gia đều vẻ mặt lo lắng mê muội, cũng không kéo dài, lập tức nói rõ ràng.
Hóa ra hai người Thiệu Ngạn Mục và Dạ Linh quá nửa đem gióng trống khua chiêng tìm đại phu, huyện lão gia tất nhiên biết được, cũng lo lắng thay bọn họ.
Vừa vặn sáng sớm mọi người trong nha môn đến căn nhà cũ đón tiếp hoàng thượng, Huyện lão gia cũng là thương xót huynh đệ Dạ gia chăm sóc bé con không dễ dàng, nên nói chuyện này với hoàng thượng, nói muốn mượn một quân y tới giúp đỡ xem xem thế nào, hoàng thượng cũng thông hiểu tình lý, lập tức đã đồng ý.
Tráng Tam lúc này chính là tới thông báo bọn họ có thái y tới.
Nhưng phản ứng huynh đệ Dạ gia hiển nhiên vượt quá dự liệu của Tráng Tam, đây chính là trời ban thưởng hoàng ân đó, biểu tình hai người lại tương đối cổ quái.
Liếc mắt với Dạ Linh, thấy được trong đó sự cổ vũ, Thiệu Ngạn Mục cũng không do dự nữa, đây chính là cơ hội Tiểu Mẫn khó khăn có được, Ngạn Mục tuyệt đối sẽ không vì quan hệ với Triệu Lẫm Hoán mà không gặp, trơ mắt nhìn con của bản thân chịu khổ.
Thu dọn xong xuôi, hai người theo Tráng Tam tới căn nhà cũ.
Khung cảnh căn nhà cũ hiển nhiên sẽ không phú lệ đường hoàng, nhưng nơi đây xa xôi có quy mô như vậy, coi như là không dễ dàng bày biện rồi, trách không được lại được đem làm nơi nghỉ chân của hoàng đế.
Ba người bảy rẽ tám ngoặt vào trong. Đến lúc đến đại sảnh xem bệnh đã thấy một người ngồi ngay ngắn chờ, vậy đây chính là thái y rồi.
Sau khi hàn huyên, Thiệu Ngạn Mục liền điểu chỉnh tư thế Tiểu Mẫn cho thái y chuẩn mạch.
Dạ Linh bên cạnh nhăn lại mi.
Dạ Linh biết thái y này, ở y thuật của thái y trong viện chỉ có thể tính là đại phu hạng bét, chỉ là cậy vào mấy đời đều thuộc gia đình danh hào "quả hạnh trong dừng nhân tài kiệt xuất", nhận được một chức quan nhàn tản. Phần lớn là vì thái y trong cung làm như thế nào thì cá nhân làm thế đó nên mới qua được? Đây không phải là đem sinh mệnh cực cưng ra đùa giỡn sao?
Thái y này cũng chính như Dạ Linh biết, y thuật thực sự không tinh thông. Trong cung xem chuẩn đa phần là vì hội chẩn cùng với mấy thái y khác, Hồ thái y thường ngày đều là người khác nói cái gì thì bản thân nói cái đó, tập hợp một số thái y ở trong viện, trong tâm các bạn đồng sự đều biết.
Lần này chủ động xin đi xem bệnh dùm bọn họ, cũng là do Hồ thái y tự cho là nơi địa phương hẻo lánh như vậy, cái gọi là chứng khó chuẩn đoán nhất định là bệnh không thực sự khó giải gì, chờ bản thân trị xong để lời ra tiếng vào của kẻ khác im tiếng đi.
Nhưng chứng bệnh Tiểu Mẫn hiển nhiên không phải tên này có thể đối phó được, sờ soạng hồi lâu mạch chưa từng ra một nguyên cớ, nhưng lại không thể mất mặt bản thân, Hồ thái y nhíu mi, so đo nhiều lần cuối cùng bức quá nói dối.
"Tiểu tử cũng không lo ngại, ngẫu nhiên cảm phong hàn mà thôi, đợi bản đại phu viết phương thuốc các ngươi ngao là được." Hồ thái y cũng không cho rằng mấy người nhà nông trước mặt có thể thấy ra trò bịp này, cho dù phát hiện phương thuốc này không đúng bệnh thì có thể thế nào?
Thiệu Ngạn Mục và Dạ Linh vừa nghe liền biết thái y này có ý định nói dối, đợi Thiệu Ngạn Mục ôm Tiểu Mẫn lại, Dạ Linh cư nhiên hỏa tốc rút kiếm gác ở cổ thái y!
"Lang băm, dám cả gan lừa trên gạt dưới?!"
Cái này không chỉ có Hồ thái y và Tráng Tam bị dọa sợ, ngay cả Thiệu Ngạn Mục cũng đánh giật mình hồi lâu!
A Linh là...?
Lại nghe Dạ Linh thở nhẹ: "Nương nương..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...