Năm ngày sau, Độc Hương cốc cử hành lễ tang.
Giữa phòng hai phần quan tài treo đầy giấy trắng.
"Được rồi! Tiểu Mục cũng đã ra đi, các ngươi cũng nên đến từ nơi đâu thì trở về nơi đó đi, đừng ở lại trong Độc Hương cốc của ta nữa!!" Hoa Ưng hết sức bất đắc dĩ, một trong hai quan tài hiển nhiên là thi thể Dung Bích Lan, trong cái kia cũng rỗng tuếch, cũng được coi là kiệt tác của Thiệu Ngạn Mục kia. Tuy rằng hai tiểu tử này đều biết rõ, nhưng chính là sống chết ở lại nơi này, dáng dấp càng ngày càng thảm hại, tiều tụy đến độ không nhìn ra hình thù!
Hoa Ưng cũng không nghĩ tới Thiệu Ngạn Mục lại có thể nói cũng chẳng nói với bản thân một câu, liền đã giết người, để lại một cục diện rối rắm như thế cho bản thân. Bản thân Hoa Ưng khuyên can mãi mới khiến hai người kia hiểu rõ được rằng: tuy rằng ba tháng vẫn chưa đến nhưng Thiệu Ngạn Mục đã sớm "Biến mất" -- đã chết rồi.
Lôi Địch là người hiểu lí lẽ, cũng biết người chết không thể sống lại, cần phải thừa nhận Ngạn Mục đã ra đi là sự thực, tuy vậy cũng thấy thật khó khăn để chấp nhận.
Bản thân còn chưa tự thông báo với Ngạn Mục, còn chưa cùng Triệu Lẫm Hoán cạnh tranh công bằng, Ngạn Mục lại đi liền như thế, cái gì cũng không lưu lại... Bản thân đã giằng co mất tháng, có thể ngay cả tình yêu cũng được tính là yêu đơn phương, liền như thế xong... Vậy làm sao có thể cam tâm đây?!
Tuy nhiên, đã trôi qua thì không thể có lập trường không cam lòng nữa...
Triệu Lẫm Hoán thì lại không như vậy. Tuy rằng biểu hiện ra thoạt giống Lôi Địch thương tâm muốn chết. Nhưng vẫn có hi vọng, vẫn tin tưởng Ngạn Nhi của mình chưa biến mất!
Bởi vì ngọc bội Ngạn Nhi vẫn mang không có ở trong đống y phục lưu lại, Lẫm Hoán đã lực tung hết thảy các nơi có thể tìm cũng không thấy ngọc bội. Mà quan trọng hơn là -- đã không thấy Hộ Linh!
Bản thân sẽ chờ, đợi Hộ Linh nguyện ý truyền về tin tức mới thôi!
Thời gian hai năm rất nhanh đã trôi qua, đối với bách tính Long Á quốc mà nói, hai năm này chiến sự lớn nhỏ cũng không hề có một, mưa thuận gió hòa, cuộc sống trôi qua hết sức thỏa mãn. Thế nhưng gần đây nhất dân tộc du mục phía tây không biết động chạm gì, lại kêu gào muốn tiến công Long Á!
Xem này, bầu không khí các hộ dân các huyện biên cảnh phía tây đều dần dần khẩn trương hơn, nhưng ngược lại không hoang mang. Bởi vì Thịnh Võ Đại đế anh minh của bọn họ đã truyền đại ý chỉ, muốn ngự giá thân chinh, tồn vong cùng bách tính!
Thịnh Võ Đại đế của bọn họ không có thể thuận miệng nói xuông như thế, từ lâu đã phái đi quân tiên phong tới tổ chức quân đội tiến hành chuẩn bị chiến sự, chính hoàng đế anh minh thần võ của bọn họ cũng mang theo đại quân hậu phương chạy tới biên cảnh, khẳng định có thể đánh thắng trận!
Huyện Ô Hà
Bên trong cánh cửa huyện nha, người mặc y phục bộ khoái đang sóng vai cùng Huyện lão gia ngồi ở trên đại đường, ung dung
nhàn rỗi cắn hạt dưa.
"Bộ đầu Dạ Đại, ngươi nói mỗi ngày cứ như vậy có phải tốt bao nhiêu. Nhiều người cứ vội vội vàng vàng, không ai quấy rối nơi đây, khiến Huyện lão gia ta cả ngày thẩm thẩm vấn vấn, bao nhiêu thoải mái aaa!!" Đừng xem lời nói Huyện lão gia này vô liên sỉ, nhưng kỳ thực người này cũng là một thanh quan khó có được, tuổi trẻ quản lý Ô Hà này ra hình ra dạng, bách tính nơi đây có tiếng cực tốt đó!
"Ừ~ ừ! Không sai! Hiện tại đêm ở đây không cần đóng cửa thiệt là tốt, con trâu nhà bác gái Trương gia không bị mất, đứa trẻ của đại thúc Lý gia không thất lạc... Cuộc sống này, con mẹ nó, cũng thật đáng khen" Rung đùi đắc ý, bộ đầu Dạ Đại cũng cực kì đồng ý với cái nhìn của Huyện Lão gia á, ngày không ai phạm tội thực sự dễ chịu!
"... Được rồi, lão nhị nhà ngươi đâu? Còn ở nhà ẵm con?" Uống một ngụm trà nhỏ, nhuận tiếng nói. Huynh đệ Dạ gia này hơn một năm trước mang một đứa bé tới huyện chúng ta, hai người thân thủ cũng không tệ, đều thành bộ khoái trong thành huyện, tra ra án tử tới độ gọi một tiếng lưu loát, là người tài trong huyện được công nhận!
"Chỗ nào ư, tên đấy ngồi yên! Dùng hết bữa trưa thì bận bịu đi tuần, tựa như tên đấy thiếu Long Á hết." Dạ Đại bộ đầu phát bực tức.
"Nha, lão nhị nhà ngươi thật đúng là có số bận rộn nhỉ!" Lòng lại đang khinh bỉ lão đại lười biếng, cuộc sống của bộ đầu là tuần tra chẳng nhẽ lại không đi.
"Ôi! Cũng đến giờ rồi! Ta phải đi về Thượng Yên rồi, tiểu tử A Linh kia gần đây đã rất vất vả!" Uống miếng nước, đứng dậy đập đập y phục, "Lão gia, ta đi đây!" Thượng Yên, trong huyện Ô Hà chuyên chỉ về nhà nấu cơm, khói bếp bốc lên.
"Đi, đi! Đi khỏe nha!!" Không ai tán gẫu với bản thân rồi, Huyện lão gia cũng đứng dậy đi về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...