“Hắn tỉnh chưa?” Triệu Lẫm Hoán đi vào nội thất.
“A! Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng.” Thiên tử bất chợt giá lâm, làm cho tiểu cung nữ đang đờ người ra rõ ràng lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ xuống hành lễ, “Hồi Hoàng Thượng, công tử chưa từng tỉnh lại.”
“Biết rồi, đứng lên đi.” Người trên giường quả thật không có dấu hiệu thanh tỉnh.”Ngươi trước tiên lui xuống.”
“Vâng”
Đến gần bên giường.
Nhìn kỹ, nam tử này nhiều tuổi vẫn còn rất có mùi vị a. Thần sắc hình như là gần 30 tuổi, lý trí hoàn thiện, nhưng lại lộ ra tang thương, thậm chí... Ngây ngô? Thật sự là người mâu thuẫn. Đưa tay sờ sờ mặt Thiệu Ngạn Mục, ân ~~ rất trơn nhẵn...
Nam nhân vì trên lưng trúng tên, chỉ có thể nằm úp sấp trên giường, mặt tái nhợt hướng về phía ngoài sàng, đôi môi không hề có chút huyết sắc, làm cho hắn thật sự thêm phần yếu đuối. Hanh! Trách không được tiểu cung nữ vừa rồi nhìn người còn đỏ mặt. Triệu Lẫm Hoán có chút rất khó chịu.
Kỳ thật hắn không biết chính là, Thiệu Ngạn Mục thời điểm hắn 27 tuổi đã ngưng sinh trưởng, hiện nay đã có 89 tuổi rồi, một lão yêu quái, đương nhiên trong mắt tộc nhân vẫn chỉ là một tiểu P hài nhi.
(mình đã gắng tìm... nhưng tiểu P bên trung quốc nói thật là thấy rất nhiều! Bên ấy là thông dụng luôn á!!!)
Ngẫm lại tình hình ngày đó, năm mũi tên bắn về phía mình, sợ là đã tính toán hảo thời điểm mục tiêu, một điểm đường lui cũng không có! Nếu không phải hắn đem trẫm phác khai(bổ nhào lên phía trước tách ra_ý tách anh công cùng mũi tên), với tiếng xé gió quá nhỏ kia, thân thể trúng năm tên kia chính là trẫm! Khi ấy con ngựa bản thân cưỡi cũng chịu hai tiễn, hít thở vài cái gián đoạn... Bịch ngã xuống đất! Nếu đổi lại là trẫm... Nếu đổi lại là trẫm...! Nắm chặt nắm tay, lại một trận mồ hôi lạnh.
Theo điều tra, năm chi tiễn kia bôi hai loại độc khác nhau. Một loại là xà hạt (rắn rết) độc, ngay cả con ngựa trúng một tiễn trong đó, một điểm cơ hội giải độc cũng không có, có thể tưởng tượng mệnh lệnh phách đạo(độc tài độc đoán, mạnh thẳng tay...) của nó. Một loại khác là hồi độc, độc mạn tính(tính chậm), tuy rằng phối trí giải dược đơn giản, nhưng sau trúng độc lại khó có thể phát hiện, sẽ từ từ cướp đoạt đi sức lực cử động của con người, sức sống, một năm sau tử vong. Thiệu Ngạn Mục trên người đều dính hai thứ độc ấy. Nếu không phải thái y hội chẩn cho một người đối loại độc này mẫn cảm, thì sẽ không được phát hiện, giải độc.(ý là em thụ nó nhạy cảm với các loại độc) Xem ra hai quan tướng hợp tác rồi, thật không hổ đấu hơn mười năm, ăn ý mười phần a!
Chỉ là... Nhìn về phía người nọ trên giường, vì sao ngươi phản ứng nhanh hơn ám bộ tinh anh, vì sao một mình trúng hai tiễn kia, vì sao giữa lúc thái y khám lại vừa khéo có người với độc mẫn cảm như vậy?! Triệu Lẫm Hoán hai mắt tối sầm mấy lần.
“kẽo kẹt...” Tiểu cung nữ đẩy cửa tiến vào.
Thấy Hoàng Thượng trừng mắt lạnh về phía mình, tiểu cung nữ run lên lại dốc sức, “Hoàng, Hoàng Thượng... Công tử phải uống dược.”
“Là thế sao? Để trên bàn là được, ngươi xuống dưới.” Đối với tiểu cung nữ cắt đứt suy nghĩ của mình? Triệu Lẫm Hoán rất không vừa lòng.
Tiểu cung nữ ngẩn người, nhìn đến Hoàng Thượng bưng dược đi hướng bên giường mới phản ứng lại. Nháy mắt mấy cái, Hoàng Thượng đối công tử thật tốt, cư nhiên tự mình uy dược.
“Còn sững sờ nơi đó làm cái gì? Còn không xuống!” Rõ ràng còn phạm hoa si (hoa si: chứng cuồng dâm_ở đàn bà... =.=)!
Xác nhận tiểu cung nữ đã nghiêng ngả lảo đảo rời đi, Triệu Lẫm Hoán mới bưng chén thuốc ngồi ở đầu giường.
...
...
Làm sao bây giờ? Hắn chưa có trải qua loại sự tình này, phải uy như thế nào?! Triệu Lẫm Hoán có điểm đờ ra, như trước bảo trì tư thế bưng chén dược, không biết phải ra tay như thế nào.
Hung hăng trừng hướng Thiệu Ngạn Mục vô tri giác, hanh! Nếu không phải thấy ngươi vô luận thế nào đều là vì trẫm cản hai tiễn kia, trẫm mới không đến uy dược cho ngươi. Thiên tử uy dược ~~ quả thật là có phúc! ~~~
Ngoại trừ Triệu Lẫm Tề em ruột, không ai biết đương kim hoàng thượng sợ nhất chính là đau đớn...
(anh sợ bị thương >> sợ đau =.=)
Triệu Lẫm Hoán nghĩ như thế, lại đi đến sàng ngồi. Một tay bưng bát, một tay thoáng xốc vén chăn, muốn đem người lôi ra hảo tựa vào người hắn, thuận tiện uy dược.
Đây là cái gì? Rời khỏi chăn, lộ ra trên tấm lưng lỏa lồ ngoại trừ vải băng quấn kín, lại xuất hiện một số văn lộ (đường hoa văn). Nhìn kỹ, trên cánh tay cũng có văn lộ mơ hồ! Thế nhưng khi thái y trị liệu hắn cũng ở, khi đó rõ ràng không có nó.
Dứt khoát xốc tất cả chăn lên nhìn xem. Phất vẫy vẫy, hình dạng giống như con rắn dài nhỏ gì đó nhảy vào tầm mắt.
“Ba! ~” Chén thuốc vỡ vụn, bắn tung tóe nước dược một vũng.
Nga! Hắn thấy được cái gì?
Nam nhân trên sàng nửa người trên phơi bày ra, thuận theo lưng lắc vẫy phất gì đó rõ ràng nối liền vào xương đuôi. Mất đi chăn, tựa hồ có chút lạnh, nam nhân xoay xoay thân thể, cái đuôi kia cũng khó chịu theo mà lắc lắc.
Cái đuôi?? Đúng rồi! Chính là cái đuôi! Cái đuôi, cái đuôi...
Ngẫm lại, da dẻ màu đồng thiếc trên văn lộ mơ hồ, Thiệu Ngạn Mục nơi ở của người này kỳ quái, có thể hiểu được hổ ngữ...
Triệu Lẫm Hoán há to miệng, ngây người.
Hổ tinh?!!(đọc lại chương 1: em thụ của chúng ta ko phải hổ tinh, mà thuộc một bộ tộc...)
***
Trong ngự thư phòng, Triệu Lẫm Hoán ngắm nghía năm chi tiễn kia. Ngắm ngắm bốn lão nhân phía dưới, “Nói đi.”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thích khách bắt được, lúc đó đều đã uống thuốc độc tự sát. Khu vực săn bắn chỉ còn lục soát được năm thanh tay nỏ tinh xảo, cự ly bắn tuy nhỏ với tay nỏ bình thường, nhưng luận về tiếng động bắn ra sau, trước mắt hầu như có thể nói là không ai có thể đối kháng.(ý nói là bắn 1 tên, 1 “con chim” chết!!!)” Tề Vương gia trước tiên báo cáo tình hình.
“n, trẫm cùng hai gã hộ vệ đều không hề phát hiện. Lúc ấy chỉ có Thiệu Ngạn Mục phản ứng lại.”
“Thiệu Ngạn Mục? Người này võ công cao cường?” Đặt câu hỏi chính là binh bộ thị lang Lưu Vấn. Không phải nói võ công càng cao cường, càng có thể nghe âm phân tích rõ vị trí sao. Văn Niệm Văn Trọng, Lưu Vấn đều là văn nhân, không quá hiểu biết cái gọi là chuyện người luyện võ.
“Không, người này không có chút nội lực.” Triệu Lẫm Tề tiếp tục câu chuyện, thấy mọi người đều ngẩn người, tiếp tục nói, “Người này hai năm trước trọng thương xuất hiện ở trong suối nước khu vực săn bắn hoàng gia, lúc ấy được lão hổ trên núi cứu, mang đến chỗ người phụ trách tiền nhiệm khu vực săn bắn Trương Lão Đa. Dưỡng thương 3 tháng. Về sau theo Trương Lão Đa ở tại chính giữa khu vực săn bắn, Thiệu Ngạn Mục bắt đầu lĩnh lương tháng. Qua lại cửa tây luân phiên giao hảo với thủ vệ Trương Hải cùng Đỗ Tấn Phi, Trương Hải Nãi là chắt Trương Lão Đa. Thiệu Ngạn Mục rất hảo rượu, do thích hương rượu Thiên Hương Lâu, chừng hao phí hơn cả lương tháng.”
Dừng một chút, sắp xếp lại cách nghĩ, “Nhưng mà, 3 chén liền say. Tiểu nhị Thiên Hương Lâu cũng biết nói 3 chén này người đổ. Gần đây...” Bị cắt lời.
“Ai ~~ Vương gia ngài không phải nói hắn hảo rượu sao? Như thế nào hảo rượu mới hảo 3 chén a?” Văn Trọng gấp gáp chỉ chú ý đến câu hỏi, không có chú ý tới Triệu Lẫm Tề đã đen khuôn mặt.
Trên triều sớm ai chẳng biết, Tề Vương gia hận nhất bị cắt ngang câu nói. Mọi người không khỏi vì Văn Trọng niết mồ hôi.
Văn Trọng hậu tri hậu giác rốt cục cảm giác được không khí trong phòng đột nhiên cứng ngắc. Xấu hổ gãi đầu, “Hắc, Vương gia ngài tiếp tục, tiếp tục”
“Gần đây, Thiệu Ngạn Mục tựa hồ vì mẫu lão hổ mang thai nên bố trí ‘Đặc hiệu thuốc dưỡng thai’, nhưng thiếu ngân lượng, cho nên bắt đầu ở trong Thiên Hương Lâu kể sách.” Về cái này phần Triệu Lẫm Tề cũng thấy phi thường kỳ quái, cái gì “Đặc hiệu thuốc dưỡng thai”, cư nhiên còn có người vì lão hổ đặc biệt phối dược, hay là thuốc dưỡng thai... |||
“Đúng rồi, đoạn thời gian trước kinh thành phi thường hưng thịnh Lộc Đỉnh Ký chính là do Thiệu Ngạn Mục kể.”
Khẳng định Vương gia đã nói xong, Văn Trọng mới nhảy dựng lên.”Lộc đỉnh ký a, là Lộc Đỉnh Ký! ~~ hóa ra là hắn làm ở đấy!”
“Nói như vậy Thiệu Ngạn Mục chính là Thiên Tinh Lạc.” Văn Niệm cũng vẻ mặt kích động. Khi đó hai huynh đệ đúng là mỗi ngày đều có mặt ở đấy.
Thiệu Ngạn Mục lúc ấy kể sách, với bên ngoại tuyên bố tên chính là Thiên Tinh. Mỗi lần trước khi mở màn, còn muốn chuẩn bị một rèm treo ở phía trước, bị đám người Trương Hải chế nhạo là đàn bà...
“Tề đệ, Thiệu Ngạn Mục người này có thể tin tưởng?” Đối với việc Thiệu Ngạn Mục là Thiên Tinh, Triệu Lẫm Hoán cũng không nghĩ đến, nhưng mà hắn càng lưu tâm chính là việc mẫu lão hổ mang thai...
Triệu Lẫm Tề nghĩ nghĩ, “Điểm đáng ngờ rất nhiều.”
“Nga? Nói xem?” Hoàng Thượng thiêu mi.
“Lai lịch không rõ. Từ trên trời rơi xuống? Vô lý! Việc này là thứ nhất. Thứ hai, hai năm trước hoàng huynh đăng cơ là lúc xuất hiện, quá sức trùng hợp. Thứ ba, là lúc ám sát vấn đề quá nhiều.”
“n ~ chính xác, hắn phản ứng quá nhanh; trúng tên đều là hồi độc, mạn tính độc; ngay cả với hồi độc thái y vì mẫn cảm cũng chuẩn bị tốt rồi. Vừa khớp quá nhiều chỗ.” Gật gật đầu, Lưu Vấn tán thành ý kiến của Tề Vương Gia.
“Thế nhưng, đưa hắn mang về không phải Hoàng Thượng nảy ra ý định sao, Thiệu Ngạn Mục không thể có khả năng ngay cả điều này đều biết.” Văn Trọng phản bác.
Cũng có lý. Nhưng là, hổ tinh...”Tốt lắm, chuyện Thiệu Ngạn Mục trẫm tự có kết luận, nói một chút về năm chi tiễn này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...