Phó Phó Tinh Lãng mặc dù nói không có hoàn toàn được như mong muốn, nhưng cũng là hắn lần đầu tiên sau ngàn năm theo đuổi cuối cùng cũng có bước tiến triển, tuy hôn hôn ôm ôm sau đó liền bị đạp xuống giường phần sau không có nữa, chỉ có điều hắn tạm thời…cũng cảm thấy mỹ mãn.
“Phó Phó Tinh Lãng, ngươi rất rảnh rỗi sao? Đem dược phơi nắng ở bên ngoài thu dọn vào.”
“Vâng.”
“Phó thần tiên, sư phụ của ngài sao đối với ngài hung dữ như vậy?” Bà ngoại Lâm nhịn không được.
“Ha ha, không hề gì, chỉ cần sư phụ chịu phản ứng ta là được. Tuy sư phụ miệng hung ác, nhưng y đối với ta rất tốt, chưa từng thật sự làm khó dễ ta.”
“Đúng nha đúng nha, hơn nữa Kỳ thần y bàn tay tiên, chỉ là tính tình khiến người sợ hãi mà thôi, là bồ tát sống không nhận tiền của chúng tôi.” Thợ săn Lý đưa một miếng thịt muối mới từ trong nhà tới, cảm tạ Kỳ Ế giúp cho nương tử thân thể yếu ớt của gã thuận lợi sinh sản, mẹ con bình an.
Phó Phó Tinh Lãng cười meo meo, so với trước kia luôn âm tàn độc ác, Kỳ Ế xác thực nhiều hơn một chút hương vị tình người, nếu không phải cơ hội này, không biết hắn còn phải tốn bao nhiêu thời gian mới có cơ hội hôn y một cái.
“Tại hạ hẳn là, cầu kiến Kỳ thần y.”
Kỳ Ế nhìn người nằm trên giường hấp hối, lạnh lùng mở miệng: “Không cứu.”
“Kỳ thần y, ngài bằng lòng không nhận một đồng tiền cứu chữa người bệnh, đích thị là tấm lòng thầy thuốc, Mạc mỗ sẵn lòng bỏ số tiền lớn tạ ơn, chỉ cầu ngài một lần bố thí ra tay hồi sinh.”
Mạc Phi đối với thủ hạ liếc mắt ra hiệu, một đám người lập tức rút kiếm bao quây y, hiển nhiên y không ra tay liền không thả y đi.
“Kỳ thần y, xin đừng trách Mạc mỗ vô lễ như thế.” Gã hai tay ôm quyền, vẫn là quỳ trên mặt đất, nhưng khí thế khiến cho người không thể kháng cự.
“Các ngươi ngăn được ta sao?” Kỳ Ế nhìn bọn họ, ngón tay rủ xuống bên thân thể đang muốn nhấc lên, bị Phó Phó Tinh Lãng bắt được.
“Sư phụ, chỉ là tiện tay mà thôi, ngươi liền…cứu hắn.”
Kỳ Ế trầm mặc một lát, đột nhiên không thể đè xuống nở nụ cười, tiếng cười thê lương đáng sợ, vẻ mặt rất dữ tợn: “Phó Phó Tinh Lãng, ngươi biết hắn là ai, nhưng lại muốn ta cứu hắn. Vậy ngươi càng nên hiểu rõ tính tình của ta, gia tăng đau khổ cho ta, ta chắc chắc trả lại gấp trăm nghìn lần, ta giết được hắn một lần, có thể lại giết hắn ngàn lần vạn lần.”
“Đủ rồi, Tiểu Ế, đừng lại tra tấn chính mình, những cái kia không phải đã qua ngàn năm rồi sao? Buông tha hắn, cũng buông tha chính mình được không?”
“ nằm trên giường kia có buông tha ta không? Hắn có buông tha ta sao? À? Chỉ có điều ngươi yên tâm, đây là lần cuối cùng. Ta sẽ khiến cho hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không tồn tại, rốt cuộc không thể nào dây dưa ta.” Kỳ Ế gạt tay Phó Phó Tinh Lãng, người đi về phía giường nhào đến.
“Không cho phép tổn thương hắn.” Mạc Phi nhảy lên ngăn cản, nhận lấy một chưởng của Kỳ Ế, lập tức thất khiếu chảy máu, chân khí ở quanh thân nổ tung.
“Hắn xứng sao? Hắn xứng đáng ngươi vì hắn chết sao? Hắn không xứng. Hắn không xứng.”
“Tiểu Ế, hắn không phải Tần Nhạc. Hắn không phải Tần Nhạc. Hắn đã chuyển thế đầu tai, trong lục đạo luân hồi hắn đã trả khoản nợ tội ác mà hắn đã gây ra, hôm nay chỉ là một nam sủng bình thường còn bình thương hơn, dù cho ngươi cứu hắn lần này, dương thọ của hắn cũng sẽ không quá 5 năm.” Phó Phó Tinh Lãng ôm lấy Kỳ Ế, trong nháy mắt phong bế chân khí bạo phát của y, ở bên tai Kỳ Ế nói.
“Ngươi làm sao dám ở trước mặt ta nhắc đến cái tên này, Phó Phó Tinh Lãng.” Kỳ Ế trở tay bấm cổ Phó Phó Tinh Lãng, móng tay đâm vào trong da thịt hắn, vết thương đổ máu lập tức biến thành tím rồi thành màu đen.
“Dù cho ta không nhắc đến…ngươi… vẫn thỉnh thoảng nhắc nhở chính mình…ngươi vì cái gì…tên là Ế…lại vì sao…dùng xương đầu lâu của hắn…làm cối dược… còn có miếng khóa vàng kia và…ngọc giác…lại vì sao…không ném…” Hắn cùng Kỳ Ế giả ngu, không đại biểu hắn cái gì cũng không biết.
“A, ngươi ngược lại biết rất nhiều…ta đây cũng dùng xương đầu lâu ngươi làm cối dược, được không?” Kỳ Ế cười đến xinh đẹp, nâng mặt hắn, rất là dịu dàng bắt đầu hôn lên môi đang chảy máu của hắn.
Người đi theo hầu Mạc Phi đều bị khiếp sợ đến ngây người, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Phó Phó Tinh Lãng bỏ qua vết thương trên cổ mình, chỉ là giữ lấy cái ót Kỳ Ế, cùng hắn vừa hôn vừa trao đổi máu tươi đầm đìa, mới chậm rãi đem tay của y từ trên mặt mình lấy xuống, sáp đến bên môi hôn như quỳ lễ.
“Tiểu Ế, làm cối dược cái này thật vinh hạnh, vẫn là giữ lại cho tên khốn Tần Nhạc kia là được rồi, ta càng muốn cùng ngươi mây mưa thất thường sinh thằng nhãi con…” Phó Phó Tinh Lãng lập tức bị đạp qua một bên.
“Đi qua một bên làm mộng của ngươi đi.” Kỳ Ế lau máu trên miệng, đút một viên dược vào trong miệng Mạc Phi xui xẻo, đem hắn đẩy qua một bên, đi đến bên giường, đem người kia từ trong chăn tóm chặt, nhấc chăn lên kiểm tra một lần, viết soàn soạt một tờ đơn thuốc quẳng xuống rời đi.
“Dựa theo đơn thuốc này, mỗi ngày dùng ba chén nước sắc thuốc còn lại một chén, sau bữa cơm sáng tối mỗi lần một chén thuốc, trước điều dưỡng một tháng là được.” Phó Phó Tinh Lãng liếc mắt nhìn đơn thuốc kia, đối với Mạc Phi dặn dò xong, lập tức đuổi theo Kỳ Ế rời đi.
Phó Phó Tinh Lãng đang ngủ say, đột nhiên liên tục bị mấy vật cứng rắn đập lên trên ót đánh tỉnh.
“Nhìn liền chướng mắt, cầm lấy đi đốt.” Kỳ Ế dặn dò xong, quay người trở lại phòng ngủ của mình.
Nhìn những cối dược, miếng khóa vàng và ngọc giác kia, Phó Phó Tinh Lãng ngu ngơ một lát, ngây ngốc nở nụ cười.
“Ế, Tiểu Ế, bà chủ khách sạn Duyệt Lai mới ủ một bình rượuTúy Tình rất thơm, chúng ta buổi tối uống đi? Muốn ăn cái gì không, ta chuẩn bị cho ngươi.”
Kỳ Ế hừ một tiếng tỏ vẻ không có ý kiến, Phó Phó Tinh Lãng liền đi lo liệu một bàn lớn rượu và thức ăn. Đây là phương thức chiêu đãi của bà chủ khách sạn, nói là cảm ơn Kỳ thần y một lần nữa trọng chấn hùng phong uy vũ của nhà hắn, về sau muốn ăn cái gì cứ đến tìm bọn họ? Đám đầu bếp luôn chờ phục vụ hai người.
Rượu Túy Tình mùi rượu thuần hậu, đậm đặc mà không gắt, vào miệng thuận theo trơn nhẵn, lại mang theo hương hoa thanh đạm, Kỳ Ế cũng bị dụ dỗ uống vài chén. Lúc rượu ngấm vào cả khuôn mặt đỏ bừng, dáng điệu thơ ngây mơ mơ màng màng mang theo một loại ngây ngất, đối với Phó Phó Tinh Lãng cười không ngừng,sau khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng tim đập không thôi.
“Ngươi chính là đồ đần, từ nhỏ liền ngu ngốc, lớn lên còn ngu hơn.” Kỳ Ế ngón tay dùng sức đâm đâm lồng ngực Phó Phó Tinh Lãng.
“Phải, ta ngu nhất, bằng không thì như thế nào sẽ đối với Tiểu Ế ngươi nhớ mãi không quên? Ta theo đuổi ngươi hơn ngàn năm rồi, bây giờ mới có thể dựa vào ngươi gần như vậy…” Phó Phó Tinh Lãng cười khổ nói.
“Chẳng qua ta thích, hì hì, ừm…nhưng không thể nói cho ngươi biết…khà khà, không nói cho ngươi biết…” Kỳ Ế cười khanh khách, tiến sát đến trên mặt hắn hôn một cái, liền nhanh chóng thối lui quay người đi tìm chén rượu của y. Phó Phó Tinh Lãng bị lời nói và động tác của y nổ tung ba hồn bảy vía, có thứ gì đó ở trong ngực nhanh chóng bành trướng, rốt cục nhịn không được toàn bộ bạo phát ra.
“Ế, Tiểu Ế, ta thích ngươi. Ta thích ngươi. Ta chờ ngươi lâu như vậy…Rốt cục…” Phó Phó Tinh Lãng đem Kỳ Ế đặt ở trên bàn, ở trên môi y hôn loạn gặm loạn một trận, Kỳ Ế tiếp tục cười khanh khách, bỗng nhiên bấm cổ hắn.
“Nếu ngươi phản bội ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận khi sinh trên đời này.”
“Làm sao sẽ, ta yêu ngươi cũng không kịp…Tiểu Ế, Tiểu Ế của ta…”
“Tiểu cái gì tiểu nha, ta lớn hơn ngươi.” Kỳ Ế buông tay ra, vỗ một cái trên ót hắn.
“Ế…”
“Gọi ta Tình…Tình Nhi.” Kỳ Ế nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cục nói như vậy.
“Tình Nhi. Tình Nhi. Tình Nhi. Ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi.” Phó Tinh Lãng kéo quần áo Kỳ Ế, kích động gặm hôn thân thể của y,
“Ngốc tử.” Kỳ Ế ôm đầu hắn, ngón tay duỗi vào trong khe hở tóc vuốt ve, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ và dịu dàng.
“Ngốc liền ngốc đi có quan hệ gì.” Có quan hệ gì, lục giới ngoại trừ cha mẹ ta, chỉ có ngươi chưa từng gọi sai tên họ của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...