Tay anh giống như con rắn ấm áp, trườn vào bên dưới làn váy Tô Khởi, ve vuốt từ bắp chân dần dần về trước, lân la tới đùi, đầu ngón tay luồn xuyên vào viền quần, xoa bóp bờ mông.
Tô Khởi hòng rướn qua một bên trốn, bị anh tóm lại ôm ngồi lên đùi. Đỉnh đầu đụng vào nóc xe, theo bản năng đưa tay lên xoa, nhíu mày rên đau.
Đường Duẫn cũng đưa tay lên ấn đầu cô, song lại là ấn về phía mình, hai môi chạm nhau, anh thẳng thừng duỗi đầu lưỡi vào trong, đảo qua khắp hàm trên của cô, gặm cắn cánh môi non mềm.
Tô Khởi ưm một tiếng, bèn trốn về trước theo bản năng, tay anh men theo khe mông dò ra trước, ngón tay thon dài khẩy nhẹ một cái, liền chọc ghẹo đến hột le mẫn cảm yếu ớt của cô.
Hơi thở Tô Khởi dồn dập, đầu bị anh đè lại không cho trốn, càng ngày càng hụt hơi, cô đã hít thở không thông rồi.
"Ưm... đừng hôn mà..."
Đường Duẫn vùi đầu vào vai cổ cô, một bàn tay còn đang xoa nắn bóp véo bên dưới cô, ép cho cô phải ướt nhem hết cả. Một cái tay khác gồng lên, kéo vạt áo sơ mi ra khỏi váy, anh lại thô bạo cởi bung mấy cái nút, bàn tay thò vào, mò vào áo ngực, vò nắn vú trắng mềm mụp.
Trong khi hai ngón tay vân vê đầu ti, một ngón tay anh đâm vào cửa mình, thọc vào rút ra để dạo đầu sương sương, bắt chước khi quan hệ, Tô Khởi hô nhỏ thành tiếng.
Anh trần thuật sự thật: "Nhanh thật."
Sắc mặt cô ưng ửng đỏ, còn muốn bày đặt lạnh lùng hối thúc anh: "Nhanh lên... không được làm dơ quần áo em..."
Tay phải Đường Duẫn rời khỏi ngực cô trong chốc lát, kéo tay Tô Khởi đưa đến thắt lưng mình, "Hối anh không bằng phụ anh, cởi ra coi."
Tay cô đang run cầm cập, dẫu có gấp nhưng vẫn đâu ra đấy mà cởi thắt lưng, nút thắt, khóa kéo, đến khi lộ ra cây hàng cứng ngắc của Đường Duẫn.
Hai ngón tay khuấy loạn nơi cửa mình cô, anh nhấc làn váy lên, làm cho cái nơi tơ hơ dưới eo cũng bị che khuất, giả bộ nho nhã.
Tô Khởi cúi đầu nhưng chả nhìn được bất cứ thứ gì, song có thể cảm giác mồn một cả thảy, ngón tay anh rút khỏi, rồi vén lớp vải che khuất vùng kín ra, lại đỡ dục vọng của mình, cọ lướt qua phần thịt mềm đùi trong của cô, tiếp đó nhắm thẳng cửa mình.
Mọi thứ đều diễn ra bên dưới làn váy, cô hơi nâng mông lên, đón ý nói hùa mà nuốt xuống hết, Đường Duẫn bóp cánh mông cô, đâm vào cho sâu hoắm dính chặt.
Cô sợ hãi không thôi, xoắn chặt anh không tha, Đường Duẫn đón khó xông lên, thủ chặt eo cô rướn người thọc vào rút ra, lại vỗ vỗ mông cô ý bảo, "Em đừng có như cái xác chết được không hả?"
Cái nút áo sơ mi cuối cùng bị cởi bỏ, dây áo ngực bị kéo xuống, cặp ngực lộ ra không chút che chắn, phơi bày trong không khí, anh vùi đầu nhai cắn, liếm mút.
Tô Khởi ôm lấy đầu anh, thân trên ưỡn nhẹ, dính vào anh chặt chẽ như thế, dần dần mất phương hướng cả. Miệng rên rỉ lung tung, bên dưới ăn vào hết sức chậm, lại sâu ơi là sâu, ô tô hơi đong đưa.
May là cửa sổ đã đóng kín, lí trí bảo chính mình phải khắc chế, cơ mà lại lệch đường mất hết khống chế.
"Ư... Ư... Nhanh lên..."
Đường Duẫn hất hông đâm từ dưới lên trên, cô tìm được điểm sướng của mình mà nhắm tới, trầm mê trong đó, ngón tay cắm vào tóc anh.
Chung quy cũng là đang ở ngoài, lại không chắc chắn có người lại đây không, thời khắc cuối cùng anh giấu một tay dưới váy cô, ngón tay mạnh bạo chà đạp hột le. Một cái tay khác thì bảo vệ phần gáy cô, phòng để không đụng vào nóc xe.
Hai người ôm chặt siết, Tô Khởi rít lên, hôn anh trong cơn mê loạn, cuối cùng dán sát, khảm sâu vào nhau, trong anh có em, trong em có anh, Đường Duẫn bắn vào nơi sâu nhất, hai bên đều đang thở dốc mà tận hưởng dư vị.
Tô Khởi đấm ngực anh như oán giận, "Làm dơ quần áo em không để yên cho anh đâu."
Đường Duẫn cười đểu, "Vậy em hút vào đi, chảy ra đừng có trách anh."
Anh châm một điếu thuốc hạ màn, bị Tô Khởi cướp lấy không chút khách sáo, dần dà lại diễn biến thành anh một hơi em một hơi, tương tác hết sức hòa hợp ăn ý.
Dường như hoàng hôn phủ xuống trong thời gian một điếu thuốc, ánh vàng rũ khắp không trung tựa như đời người mạ vàng, lần lữa mãi chẳng chịu hạ màn.
Xe chạy không xa lắm, Đường Duẫn kéo Tô Khởi đã sửa sang gọn gàng xuống xe, cô hỏi anh đi đâu.
Anh lại hỏi ngược: "Núi Phi Nga em có đi tới chưa?"
Tô Bảo Trân đã tới, cắm trại tập thể, cô bị trẹo chân, Tô Thế Cẩn chạy suốt đêm đi đón con, đau lòng không thôi. Cô vốn là không có tinh thần mạo hiểm, từ đấy về sau không có trải nghiệm leo núi gì nữa.
"Không có."
Anh đưa cô đi hẻm núi Tự sát nổi danh cũng không kém phần nguy hiểm, bên trong sắc mây mù âm u buổi đêm, ngắm rừng rậm cao ốc bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ chừa lại ngàn cột đèn sáng nơi xa xôi. Hồng Kông biết bao người mơ mộng rồi vỡ mộng, đại đa số đều là cả đời xoàng xĩnh, gắng gượng bấu víu ở bán đảo Cửu Long.
Tô Khởi chỉ vào vịnh, Lôi Ngư Môn bên mạn đông cảng Victoria, "Chỗ đó có long mạch hội tụ, Hồng Kông là một mảnh phúc địa."
Đường Duẫn giọng nhẹ bâng, "Vậy tiên cô nói nghe thử, tự sát chỗ này thế nào?"
Trạm phát sóng gần kế bên, cô tựa tiên nhân quan sát chúng suốt, lạnh lùng đáp anh: "Chẳng ra gì, quá nhiều người chết, vận xui rất nặng."
"Trước kia anh tới chỗ này, lần nào cũng rất muốn nhảy xuống."
Thái Tử gia lại chán đời, cũng không phải lần một lần hai, Tô Khởi lặng lẽ đổ lỗi cho nhà họ Đường ngồi hưởng phước vốn không phải của mình, kẻ giàu có như anh rảnh việc sống thoải mái quá mà thôi.
"Lí do chết thì sao?"
"Cảm thấy bản thân là một phế nhân thôi, không có ý nghĩa tồn tại gì."
Người sống cả đời để tìm kiếm ý nghĩa, cũng chết đi trong lúc tìm kiếm ý nghĩa.
Nghe giọng điệu tự giễu của anh, Tô Khởi nhớ đến hôm nay là sinh nhật mỗi năm chỉ một lần của tên dở hơi này, có hơi mềm lòng, câu "tự mình biết rõ mình thật nhỉ" kề bên môi đành nuốt trở vào.
Mấy lần mở miệng, cuối cùng cũng nói câu an ủi có lệ: "Anh còn phải báo hiếu cho daddy mommy, đừng nghĩ thế."
Đường Duẫn cười nhạo, "Quan hệ của anh với ông già anh em cũng thấy rồi đó, hồi trước lúc ở Sa Điền ổng bận bịu đi giành địa bàn, bán bột, chú Huy nuôi dạy anh lớn khôn."
"Mẹ anh, thật ra anh đã sớm biết bà ấy là mẹ anh."
"Hồi nhỏ tart trứng kiểu Bồ vừa xuất hiện ở đầu đường, đòi ba anh mua cho, ổng nói con trai không được ăn điểm tâm ngọt, anh giằng co với ổng ngay giữa đường, nhưng đánh không lại ổng."
"Mới quay đầu lại liền nhìn thấy đằng xa có một phu nhân xoay lưng lại khóc, mắc cười ghê. Thôi, cũng đâu có biết bà ấy, có gì hay mà nói."
Giọng điệu anh lại trở nên thâm sâu: "Anh không muốn chết."
"Chuyện xấu làm quá nhiều, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, cứ tự nhiên vậy mà chết không phải lời quá sao."
Tô Khởi thấy ngực nghẹn bí, cô lại bị thiện tâm chọc phá, nhìn bóng dáng anh ngồi bên vách núi, không thể kiềm được tội nghiệp.
Nhưng mà, nhưng mà có ai tới tội nghiệp Bảo San?
Chỉ có thể đánh sang chuyện khác, "A Duẫn, nên xuống núi thôi, vịnh Đồng La còn có người đang đợi anh."
Anh thở phào một hơi, sau khi đứng lên thì bật đèn pin sáng mạnh lên, giọng ngả ngớn trở lại.
"Gọi anh là anh đẹp trai*."
Tô Khởi liếc anh khinh bỉ, "Sorry ha, chỉ có thể kêu anh đồ mắc dịch*."
Tựa hồ nhớ đến lần đó cô chửi anh đồ mắc dịch, Đường Duẫn cong môi cười.
*từ anh đẹp trai trong tiếng Quảng Đông không phải là shuaige, mà là Leng zai - 靓仔, còn đồ mắc dịch thì là Seoi zai - 衰仔.
Anh không có lái qua đường hầm Hồng Khám về vịnh Đồng La, mà là vòng đi xa qua Quan Đường, ngừng ở cửa tiệm bánh ngọt của bà Đường, mang đi mấy món điểm tâm ngọt.
Tô Khởi giả bộ thần kinh thô, không vạch trần anh tối nay nhạy cảm quá độ, thuận miệng nói: "Trước khi uống rượu ăn mấy thứ, Thái Tử gia biết dưỡng dạ dày ghê ta."
Đường Duẫn hừ lạnh vờ cứng cỏi.
Trên đường, Tô Khởi chống tay bên cửa sổ, cằm gác lên cánh tay, tóc dài bị gió thổi phảng phất làm người ta ngứa ngáy vô cùng --- áo quần ẩm ướt sớm đã khô thấu.
Cô vừa mới ăn qua hai miếng bánh mềm độ ngọt vừa vặn, sau khi lau sạch tay rồi thì hạ giọng ngâm nga nhạc, "Bến cảng đêm khuya" của Chân Sở Thiến, thật hợp với tình cảnh.
Cửa sổ xe hạ xuống, tận hưởng gió đêm dễ chịu, không khí tốt đẹp như thế, dường như thanh âm Đường Duẫn cũng dịu dàng mấy nấc.
Anh hỏi: "Em có muốn đi học không?"
Không thể hiểu nổi.
"Anh có ý gì?"
"Đại học Hồng Kông thế nào? Em ngoan ngoãn đi học, lấy bằng, chuyện khác khỏi cần bận tâm."
Mí mắt Tô Khởi khẽ nhích, "Em với anh đều tuổi dê đó, cùng năm sinh, anh 27 tuổi, em mấy tuổi hả?"
Đường Duẫn không đáp.
Tô Khởi nói tiếp: "Em không có muốn làm bạn với bọn 20 tuổi sinh sau đẻ muộn đâu, không ý nghĩa gì."
Đồ vật bị cướp mất năm 20 tuổi, 30 tuổi lại liều mạng lấy về, còn nói ý nghĩa khỉ gì nữa. Với cả lòng kiêu ngạo không cho bản thân nói ra miệng rằng: Cô cảm thấy như vậy mất mặt.
Đường Duẫn trầm mặc hồi lâu, mãi cho đến vịnh Đồng La, khoảnh khắc xe dừng anh trầm giọng thông báo:
"Vậy tới Hoằng Tuyển làm việc đúng giờ."
"Vừa lòng không? Chị dâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...