Cô bị nhốt ở đó hai ngày, A Chính xuất hiện được hai lần.
Lần đầu vào buổi đêm, theo sau là vài tên mã tử, ngoại trừ một tên theo anh ta cùng vào phòng, đám còn lại canh ngoài cửa.
A Chính ra chiều khó xử: "Chị dâu, tốt nhất là chị mau nói rõ ràng ra đi, anh Duẫn thương chị, miễn là chị đừng giấu ảnh, chị chịu khổ ảnh xót lắm."
Tô Khởi mạnh miệng, "Tôi không hiểu rốt cuộc mấy người muốn tôi nói gì."
"Đi quầy bán vé bên Hồng Khám hỏi vé nhạc hội không được à? Tôi không muốn lái xe, ngồi xe buýt đổi gió, cũng không cho sao?"
A Chính càng thêm bối rối khó xử, "Hoằng Xã từng tóm được rất nhiều thằng cứng miệng, cuối cùng đều phải mở miệng nói hết."
Tô Khởi ngồi dựa vào tường, nghe thế cười lạnh, "Ảnh muốn ra tay với tôi à? Hay là có hình phạt riêng?"
A Chính không khỏi nhớ đến ban sáng lúc ngồi cùng xe với Đường Duẫn đi Hồng Khám.
Dẫu cuối tuần không phải là giờ làm việc, song Đường Hiệp Đình sắp về Hồng Kông, nên Đường Duẫn vẫn phải đi Hoằng Tuyển xử lí một vài việc vặt, mãi cho đến khi nhận được cú điện thoại kia.
Anh còn tưởng cô gặp nạn, tức khắc gọi A Chính, lại lái một chiếc qua đường hầm Hồng Khám. Tháng hai ở Hồng Kông không tới mức quá lạnh, nhưng anh không kịp lấy áo khoác vest, chỉ có mỗi chiếc sơ mi, thoạt nom hết sức phong phanh.
A Chính nhác thấy lập tức cởi áo khoác đưa sang, Đường Duẫn từ chối, anh đã bình tĩnh lại, Bắc Tử bị điều đi, có thể cô có chủ ý khác.
A Chính cũng hỏi: "Nếu chị dâu làm bậy thì làm sao đây?"
Đường Duẫn giọng thảnh thơi, "Quy tắc của Hoằng Xã nên làm sao thì làm vậy."
"Anh Duẫn, không có sai quấy thì cũng đừng nổi giận."
"Mày đang dạy tao làm việc?"
"Không mà, chớ không phải là tại thấy anh thích cổ đó sao..."
Đường Duẫn hỏi vặn: "Con mắt nào của mày nhìn ra được tao thích cổ?"
A Chính không dám ho he thêm.
Phương pháp làm việc của Hoằng Xã luôn luôn là đánh tới khi nào khai nhận thì thôi.
A Chính bị đẩy vào thế khó, cứ chọn đi chọn lại hình phạt và dụng cụ, cuối cùng rút cọng roi ra. Anh ta đi đến trước gian phòng giam Tô Khởi, vẫn là hạ giọng đánh tiếng với tên đàn em cầm roi kia: "Nhẹ chút, mở miệng là dừng tay liền."
Đặt tay lên ngực tự vấn, anh ta không ưa bà chị dâu này một xíu nào hết, điệu bộ cao ngạo, lại không biết tốt xấu. Nhưng còn cách nào chứ, nom chắc không tới mức phải đánh nhừ tử, không thì Đường Duẫn sẽ không "trốn" về Hoằng Tuyển – hồi trước mấy vụ thế này, kiểu gì anh cũng sẽ tự mình ra tay.
Không nhớ được đêm đầu tiên ăn bao nhiêu roi.
Cô co súc ở góc tường bảo vệ phần đầu, dùng lưng đỡ lấy, mỗi một câu tra hỏi đều lì đòn trả lời: "Tôi không quen cô ta."
Cả quá trình đằng đẵng vô tận, toàn bộ tấm lưng kéo đến hông nóng rát đau thấu, cuối cùng không biết là ngất thật, hay là cô giả bộ ngất theo bản năng, một mảng tối đen trước mắt.
A Chính thấy vậy gấp rút gọi người đi ra, thẩm vấn hôm nay tuyên bố kết thúc.
Sau nửa đêm bị cơn đau rát trên lưng làm cho tỉnh lại. Một khung cửa sổ bé xíu hệt như nhà giam, cửa bị khóa chặt, cô bắt đầu đâm lo sợ, sợ mấy tên giang hồ canh ở ngoài động tay động chân với cô.
Khi trước bị nhốt ở hồ nước Thành Môn với Bảo San, từng có mấy tên mã tử to gan dò tay bóp mó như thế, tuy không có làm thêm bước nữa, nhưng mỗi lần nhớ lại vẫn thấy buồn nôn.
Cô không biết rằng A Chính vẫn luôn canh ở ngoài.
A Chính cũng sợ mấy thằng cấp dưới không biết chừng mực, anh ta buồn ngủ chết được, thế là càng thấy Tô Khởi rầy rà quá trời, với cả sau nửa đêm cả đám cùng ra ngoài ăn khuya, rượu vào khó bảo đảm không vượt phép. Anh ta không đi, bước ra ngoài hóng gió lạnh, sẵn hút mấy điếu thuốc.
Tô Khởi bị một giọng nói xa lạ, song xưng hô quen thuộc thu hút sự chú ý.
Căn phòng nhốt cô đóng lại bằng cái tay nắm ở ngoài, chỉ có cửa lớn là bị khóa lại. Vài người đàn ông Bắc Mĩ vạm vỡ lẻn vào, gọi "Pearl", mặt Tô Khởi trắng bệch, biết chắc chắn là Childe.
Họ nói tiếng Anh, "Chúng tôi là do ông chủ Ôn phái tới, đưa cô rời khỏi, bay sang Mĩ trong đêm nay."
Nếu không nói bay sang Mĩ, hẳn là cô sẽ cân nhắc mà đồng ý, nhưng khi đã nói ra rồi thì không đời nào cân nhắc gì hết.
Cô nói "No" quyết tuyệt, đối phương vẫn tiến gần như cũ. Tô Khởi vơ lấy đồ trong tầm tay ném loạn xạ qua, quăng ngã ra tiếng ì đùng, lại gào to lên, khiến cho A Chính nhanh chóng xuất hiện.
"Kế hoạch giải cứu" thất bại, con tin từa tựa mắc chứng Stockholm, tự mình nhất quyết không muốn rời khỏi. Ôn Khiêm Lương nhận được tin thì lập tức ném nát di động, vung tay đẩy mạnh toàn bộ đồ đạc trên mặt bàn xuống đất trong phòng làm việc, phẫn nộ bốc lên.
Anh đặc biệt thiết kế màn rút củi dưới đáy nồi này, nhẫn tâm rút thanh củi của cô, vạch trần thân phận Tô Bảo Trân của cô với Đường Duẫn, đánh hơi được hành động khác thường của cô thì báo cho Đường Duẫn bắt tại trận, cốt là muốn dồn cô vào một tình thế khốn cùng --- khiến cô cam tâm tình nguyện rời đi.
Cơ mà anh không ngờ được, tại ván cược quy mô này đây, cô đã tới mức thấy chết không sờn.
Ý thức được điều này, anh bỗng thấy thương hại Đường Duẫn --- Đường Duẫn nhất định sẽ bị Pearl gặm nhắm như tằm, ăn đến mức xương cốt không chừa.
Lại vô cùng lo lắng cho Pearl --- cô luôn luôn đặt nửa cái mạng mình vào nơi hiểm hóc, không chết là không rời.
A Chính đứng bên cửa, ngực còn đang phập phồng sau khi dồn sức chạy, thấy Tô Khởi bó gối ngồi đằng kia.
"Chị dâu?"
Tô Khởi trừng anh ta một cái, tựa đầu vào bên tường, trầm tư tự hỏi làm sao vượt qua được cửa ải này đây.
A Chính cũng thấy phiền bỏ mẹ, đứng sững tại chỗ mấy giây rồi hạ giọng chửi, đóng phăng cửa đi ra ngoài
Bị nhốt cho đến giữa trưa hôm sau, Tô Khởi vẫn chưa thấy A Chính.
Cô nhác thấy một khúc roi, gã tay đấm mặt đen gằn giọng hỏi cô: "Có nói hay không?"
"Không có gì để nói."
Khá khen cho chị dâu mạnh miệng.
Roi một lần nữa quất tới, giống như vô ý vụt đến trên đầu, bờ gáy tê rần, tầm mắt đen kịt, cô thật sự không chắc bản thân còn chịu đựng được bao lâu.
A Chính đứng ngoài cửa tiếp điện thoại, trả lời bên kia: "Mới bắt đầu đánh, còn chưa khai."
Đường Duẫn trầm mặc, A Chính nhìn ra được hai hôm nay anh không nói năng gì nhiều, lưỡng lự nói: "Anh Duẫn, có lẽ cổ thật sự không quen cô nhân viên hỗ trợ điều tra kia..."
Đường Duẫn giễu cợt: "Mày là con nít ba tuổi hả?"
"Em sợ anh đau lòng mà."
Bên kia im lặng hồi lâu, thậm chí A Chính còn nghi là ngắt điện thoại luôn rồi, vậy mà nghe Đường Duẫn hỏi: "Sao không nghe tiếng la?"
Trộm ngó vào cửa sổ, thở dài: "Không la, đang khóc."
Không biết anh ta có phải cố ý không, còn bồi thêm một câu: "Thái Tám Ngón tới, tay thằng đó hiểm thật."
Sách Đường Duẫn đang nắm chặt trong tay rơi tuột xuống, do thảm quá mềm, nên không phát ra tiếng quá vang.
A Chính đẩy cửa bước vào, Thái Tám Ngón đang lau mồ hôi, nhúng roi vào thau nước. A Chính thấy hơi nóng ruột, không biết có nên ngăn lại hay không.
Thau nước kia tất nhiên chả phải nước bình thường, ở trong có pha muối.
Anh ta đưa tay ngăn lại, quay đầu bảo ban Tô Khởi: "Chị dâu, chị cứ khai ra đi, đã đưa cái gì rồi? Chị cứ nói rõ ràng thành thật, anh Duẫn sẽ bỏ qua cho chị."
Tô Khởi cố chống nửa người trên dậy, chật vật ngước nhìn A Chính, đã một ngày cô không có hạt cơm giọt nước vào bụng, giờ đây cả người thấy rét run.
Tựa như tiêu hết sức lực còn sót mà lớn giọng hỏi A Chính: "Anh ấy muốn đánh đến nhận tội sao?"
"Không quen là không quen, tôi chịu đựng được."
"Chỉ là không biết đứa nhỏ trong bụng còn gắng được bao lâu..."
A Chính nghe xong thì mặt mày hãi hùng, tức tốc nhấc điện thoại lên, mới nãy còn chưa có cúp.
Xác nhận Đường Duẫn chắc hẳn đã nghe thấy, thử dọ hỏi, "Anh Duẫn...?"
"Đưa cô ấy về phố Thanh Phong, gọi bác sĩ."
A Chính ứng tiếng, vội vã gác máy, tự mình ôm Tô Khởi vào trong xe.
Cả người Tô Khởi bủn rủn, rục vào vai A Chính, dưới lọn tóc che đậy, không có ai nhìn thấy được khóe miệng cô hơi cong --- cô đánh cuộc thắng.
Còn Đường Duẫn đứng ở trước cửa sổ, trong tay cầm quyển sách vừa nhặt lên, "Thanh Xà" – nhà xuất bản văn học Hoàng Quan, trang bìa là Vương Tổ Hiền cùng Trương Mạn Ngọc, thướt tha phong tình, mấy hôm trước Tô Khởi để ở văn phòng anh quên lấy đi.
Rõ ràng một tuần nay hai người bên nhau hòa hợp đến thế, anh cũng đang học cách tận hưởng hạnh phúc bình dị.
Cô ngồi ở sô pha đọc tiểu thuyết, Đường Duẫn ngồi làm việc trên bàn, cô sẽ đấu võ mồm với anh, câu từ xéo xắt nhưng cũng kiêu kì đáng yêu. Nói sao thì về mặt sức lực cũng chả phải đối thủ của anh, để cô mồm mép mấy câu cũng chả hề gì... Thế nhưng hết thảy chiều lòng đều là diễn trò.
Mãi đến hôm sau, anh cho người chú ý hướng đi của ICAC, lấy tĩnh chế động, ngày mai Đường Hiệp Đình về Cảng, anh còn chưa thông báo cho ông.
Ngón tay lật bừa đến một trang, anh nhìn đến một câu thế này: Trong mối nhân duyên thế này, ai yêu trước, là đã thua trước một trận.
Dặn dò ngắn gọn mấy câu, Đường Duẫn một mình lái xe về nhà, cô dẫn chương trình trên radio thông báo tình trạng thời tiết: Sương mù cả tuần sắp tan, khắp Hồng Kông trời quang.
Quang ư? Anh cứ cảm thấy con đường trước mặt đen kịt.
Ban chiều, ở tòa nhà hành chính của ICAC, Chung Diệc Sâm nhận được một túi công văn màu trắng của người dân nhặt được của rơi đưa đến, đều bởi danh thiếp trong túi đề tổng chủ nhiệm điều tra ICAC Chung Diệc Sâm, đặc biệt đưa tới trả.
Cả Chung Diệc Sâm lẫn vị trợ lí kia lúc này mới yên lòng --- khi đó cô ấy nhét vội túi công văn vào giỏ một người bán băng đĩa lậu.
Cuộn phim cấp tốc được đưa vào phòng tối để rửa ra, Chung Diệc Sâm mới thả lỏng liền căng thẳng lên, anh ta còn chưa thể xác định được an nguy Tô Khởi.
Tô Khởi phát sốt, khắp lưng chồng chất vết thương. Khi Đường Duẫn về đến chỗ ở, A Chính đang trong phòng khách nghe bác sĩ nói, đang tính hỏi một câu bầu bì ra sao, bị Đường Duẫn bước vào cắt ngang.
Đường Duẫn định vào phòng ngủ, A Chính bám theo sau nói: "Ngủ."
Mở cửa ngó thử, người nằm nghiêng trên giường, hơi hơi phồng lên một đường cong. Anh đã quá quen thuộc thân hình mảnh mai dưới chăn, song không ngờ tới là cô không chỉ có cứng miệng, xương cốt cũng cứng nốt.
Khép cửa lại rồi bảo A Chính: "Mày về nghỉ ngơi đi."
A Chính gật đầu, rời đi trước.
Lúc chập tối, bức màn phòng ngủ còn chưa kéo xuống, ánh trăng bên ngoài nhu hòa, trên đường người thong thả tản bộ, Đường Duẫn ngồi trên sô pha ngắm người đang say giấc đưa lưng về phía mình. Mới nãy cô nói mớ, giống như khát khao có người cứu cô, là kêu "Đường Duẫn", ít nhất có hai tiếng, không đến mức nghe lầm.
Đường Duẫn thậm chí nghi ngờ cô giả vờ ngủ, song cái trán đẫm mồ hồi, hơi thở mỏng manh, có lẽ không phải giả, không sao nói rõ được.
Tô Khởi xoay người trong lúc ngủ mơ, đè vào miệng vết thương trên lưng đau xé đến tỉnh ngủ, cố ngồi dậy cầm lấy nước uống, trong khoảng tĩnh lặng nghe thấy cả tiếng nuốt nước.
Đường Duẫn vẫn mặc nguyên một bộ suit chưa thay, cô nhận ra có người ngồi bên cửa sổ, quay qua xem, tức thời kinh sợ.
Cô bảo: "Em không thích anh mặc kiểu này."
Quá đứng đắn, không giống anh, lại ẩn giấu sát khí, cớ vì sao Childe mặc suit lại nhã nhặn nhường ấy?
Đường Duẫn không tán thành: "Lúc chém rắn cứu em, em không có nói vậy."
Tô Khởi nằm nghiêng sang bên khác, đối mặt Đường Duẫn.
"Đợi em lành lặn lại rồi, có phải anh còn muốn đưa em về không?"
Anh biết còn cố hỏi: "Về đâu?"
"Thạch Đường Chủy."
"Xem tình hình."
"Có biết sáng hôm qua lúc trời mưa em nghĩ gì không?" Tô Khởi hỏi anh.
"Nghĩ gì?"
"Em nghĩ thứ tư đi Tree Bar uống mấy li với anh, rồi nghe cô người đẹp lần trước hát bài 'Cố tình thích anh'."
Đường Duẫn không thể phủ nhận rằng, khi nghe được cô nói những lời này có chút cảm động, nhưng cũng chỉ là chớp mắt mà thôi, anh khuyết thiếu từ bi.
Tô Khởi nói tiếp, giọng cô đã khàn đặc hẳn đi, đại khái là bởi sốt cao thiếu nước.
"A Duẫn, anh có tin không, mỗi người đều đang thay đổi."
"Một tuần này hôm nào em cũng đến Hoằng Tuyển ăn trưa cùng anh, em nhớ rõ anh thích món nào, ghét món nào."
"Anh có đi sân vận động Hồng Khám bao giờ chưa? Em đoán là anh chưa, tuy Leslie Cheung đã giải nghệ, nhưng còn Jacky Cheung..."
Khi Tô Khởi nhỏ giọng thủ thỉ, anh suy nghĩ điều gì? Anh nghĩ đến buổi tối hôm đó cùng cô thảo luận chỗ khác biệt giữa người và động vật.
Lúc ấy anh bảo "Người cao cấp hơn động vật ở chỗ có thể khống chế dục vọng bản thân", hiện giờ cần phải bổ sung một câu: Dục vọng khống được, tình cảm khó kìm.
Yết hầu Đường Duẫn khẽ động đậy, bước qua ngồi bên người cô, bàn tay xoa má cô, nóng thật, cặp môi kia cũng không hề mọng nước, sắc mặt tái nhợt.
Thuận thế ôm cô vào, Tô Khởi cũng nương theo nằm lên đầu gối anh, cả hai không nhìn rõ được biểu cảm lẫn nhau. Tay Đường Duẫn đặt trên đầu cô, vuốt ve mái tóc rối, trầm lặng hồi lâu mới cất tiếng.
Giọng nói nặng nề bất thường: "Đừng gạt anh."
Tô Khởi nói: "Mọi chuyện em đều dựa vào anh, ICAC mà đưa anh đi, em được lợi lộc gì?"
Một buổi đêm hết sức kì quái, một đêm không hề bật đèn, cô trở nên lắm lời, còn anh kiệm lời.
Người trên đầu gối trần trụi thân trên, chỉ có băng vải trắng bao lấy là lớp che mỏng manh. Tay Đường Duẫn hạ xuống, dịu dàng ve vuốt da thịt lộ ra ngoài của cô.
Rốt cuộc anh cũng chịu quan tâm cô: "Có đau không?"
Nước mặt thấm vào quần tây đen của anh, không thấy rõ dấu vết, thanh âm Tô Khởi run rẩy, "Đau."
Anh lại cố ý hỏi: "Còn con trong bụng?"
"Không còn nữa." Tiếng khóc càng thêm nức nở, thoạt nhìn đúng là có chút giống người mẹ phải chịu cảnh mất thai, rơi lệ ai oán, "Đều tại anh."
Đường Duẫn mặt mày lãnh đạm, nhập vai cùng cô, "Ừ, đều tại anh."
...
Hôm đó cô ngủ rất sớm, Đường Duẫn vừa cởi cúc sơ mi vừa ra khỏi phòng ngủ, đến phòng tắm ở ngoài tắm.
Phòng ngủ trong tích tắc có ánh đèn từ phòng khách lọt vào, rồi lại trở về với tối mịt. Tô Khởi mở mắt, vớ lấy chiếc di động mất mà tìm được trên tủ đầu giường để gởi SMS, hiển thị đã gửi thì xóa bỏ tức khắc.
Chung Diệc Sâm còn đang trong cơ quan ICAC, suy xét xem có nên bắt tay điều tra với mấy tấm ảnh vừa rửa ra không, điện thoại vang lên, anh ta mở ra xem rồi lập tức hiểu rõ, cục đá treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được.
"An, tạm không liên lạc, việc công như cũ."
- ---
* Leslie Cheung: Trương Quốc Vinh; Jacky Cheung: Trương Học Hữu 。
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...