Thông đạo không gian đưa A Nhất trở lại khu vực hoang mạc đá đỏ khô cằn bên ngoài Mê Trì địa ngục. Ánh nắng nơi đây tuy không quá chói chang nhưng lại đỏ rực như máu khiến người ta cảm thấy rất áp lực. Xung quanh chỉ có từng bãi đá nhấp nhô kéo dài đến tận chân trời, chẳng có lấy bóng dáng của một bóng cây ngọn cỏ nào.
Khung cảnh bên ngoài cằn cỗi khác hẳn với phong cảnh hữu tình bên kia thông đạo tựa như ngoài này mới là địa ngục, còn trong kia là thế ngoại đào nguyên.
Đứng không xa trước mặt A Nhất chính là người khổng lồ mặc bộ giáp đen bóng che kín mặt mũi mà hắn đã hai lần gặp mặt.
Tên khổng lồ xoay người nhìn thanh niên trần truồng; hai chiếc sừng trâu ở trên đầu hắn vẫn uy vũ hệt như trong quá khứ.
Dẫu không thấy gì nhưng hơi nóng bốc lên từ những khe hở trên bộ giáp vẫn làm A Nhất cảm thấy hô hấp không thông thuận như trước kia.
Khoảng cách lần gặp mặt cuối cùng đã qua đi hơn một trăm năm mươi năm thế nhưng tưởng chừng như chuyện mới chỉ diễn ra ngày hôm qua.
Cố nén cảm giác bỏng rát trên da thịt, hắn cúi đầu tạ ơn:
- Đa tạ tiền bối đã chiếu cố!
Vừa nghe vậy, nét thong dong của tên khổng lồ chợt biến mất, hắn sợ hãi hét to:
- Nói bậy!
Khí thế bộc phát đột ngột làm thanh niên hoảng sợ ngã ngồi trên đất. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào A Nhất.
- Đính chính mau!
A Nhất ngu ngơ không hiểu vì sao nhưng vẫn thuận theo lia lịa gật đầu rồi nói:
- Là vãn bối nhầm lẫn. Tiền bối chưa bao giờ chiếu cố vãn bối cả.
Lúc này bộ giáp sắt mới nhẹ thở phào, khí thế nhanh chóng được thu hồi lại.
Lấy lại bình tĩnh, bàn tay giáp sắt quăng cho hắn một cái mặt nạ gỗ đơn giản, bề mặt trơn nhẵn, hai hốc mắt còn chưa được khoét lỗ. Chất liệu và đường vân trên mặt nạ giống hệt với cỗ quan tài mà hắn dùng để nhập quan hạ thổ.
Mùi hương quen thuộc từ chiếc mặt nạ khiến A Nhất trầm mặc. Hắn nhớ nhà, nhớ sư tôn. Mặc dù thời gian ở Âm Ảnh tông của hắn chưa lâu nhưng hắn đã cảm thấy nơi đó thân thuộc hệt như nhà của mình vậy.
Thế gian chắc không có đệ tử nào như hắn, vừa nhập môn không lâu thì đã không từ mà biệt rời khỏi suốt 150 năm.
Chợt một giọng nói oai nghiêm vang lên, đẩy A Nhất trở về hiện thực.
- Ta rất thích cỗ quan tài của ngươi, nhưng cũng sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, quan tài đổi mặt nạ.
A Nhất hốt hoảng, lập tức cầm mặt nạ trả lại:
- Tiền bối thứ lỗi! Quan tài đó hẳn là thuộc về Âm Ảnh tông! Không phải đồ vật của vãn bối, vãn bối không dám tự tiện quyết định...
Người khổng lồ bực bội hét lớn ngắt lời giải thích dài dòng của tên tiểu bối nhiều chuyện:
- Im miệng!
A Nhất vừa mới đứng lên lại đã ngã ngồi trên đất.
Khí thế dâng cao như thủy triều khiến trái tim mong manh của hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để bỏ trốn.
Giọng nói đầy uy quyền ra lệnh:
- Quan tài đổi mặt nạ!
Lúc này, A Nhất cũng đã hiểu đây không phải là đang thương lượng, mà là đã quyết định thay cho hắn. A Nhất trầm mặc không dám nói gì, chỉ gật đầu lia lịa.
Trong lòng tuy không phục nhưng cũng chỉ có thể thầm cảm thán, cường giả vi tôn.
Bây giờ dù hắn có không chịu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đoạt cỗ quan tài kia về lại được, thôi thì đành chấp nhận để cho vị tiền bối này được vui vẻ.
Đối với người khổng lồ, thanh niên trước mặt nói thêm một chữ cũng là lắm lời. Huống hồ thời gian của hắn còn hơn cả cực phẩm linh thạch, không thể phí phạm nơi một tiểu bối, vây nên hắn liền thi pháp tiễn A Nhất lên đường ngay cho xong việc.
Ngọc giản trên tay người khổng lồ mở ra, hắn thốt lời phù vân:
- Huyền Không!
Cả người A Nhất lập tức nhẹ bỗng, huyền phù lên không trung. Truyền tống lực lập tức bao quanh phủ kín hắn.
A Nhất chợt nhớ đến mình còn có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo, vội vàng lên tiếng:
- Xin tiền bối hãy khoan! Vãn bối còn...
Thanh niên lắm lời chưa kịp nói hết câu thì đã hòa vào mây, trôi theo gió, tan vào hư vô.
A Nhất vừa rời đi thì bộ giáp sắt trên người tên khổng lồ dần tan chảy, hóa thành một bộ vương bào đen kịt, có thêu họa tiết vàng óng. Trên gương mặt chữ điền ở độ tuổi trung niên kia là một đôi mày rậm chính trực, đồng tử sâu thẳm tựa như thấu hiểu mọi ngọn nguồn nhân quả và mái tóc ngắn chải ngược gọn gàng, để lộ vầng trán cao. Hắn lúc này và người khổng lồ thô lỗ ban nãy quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau.
Người đàn ông trung niên đứng nhìn bầu trời đỏ như máu, chợt cất tiếng hát. Lời ca vui vẻ thế nhưng trong giọng hát kia lại có chút nhớ nhung, cũng có chút thương xót.
Nếu A Nhất mà nghe được giai điệu quen thuộc này, chắc hẳn sẽ lập tức muốn tiến đến mà nhận đồng môn.
Núi là nhạc
Biển là nhạc
Tâm ta có nhạc…
Phải khá lâu sau, một tên thuộc hạ mới đột ngột hiện ra, cả người kẻ này được một chiếc áo choàng đen phủ kín.
- Đại vương! Thuộc hạ đã bắt được và áp giải toàn bộ mười vị điện chủ vào Mê Trì địa ngục.
Nam tử thờ ơ nói:
- Làm tốt lắm!
Nói rồi, hắn vươn tay, cánh cổng to lớn sau lưng lập tức bị thu vào lòng bàn tay.
Trước khi biến mất, vị đại vương này không quên căn dặn:
- Chọn điện chủ mới thông minh một chút.
Thân thể cao lớn dưới tấm áo choàng đen run lên bần bật.
- Thuộc hạ đã nhớ rõ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...