Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Phía sau tấm màn bằng lụa mỏng có thêu vân vụ là một chiếc giường lớn. Từ bên ngoài nhìn lại có thể thấy thân ảnh của một người phía sau tấm màn, màn tuy mỏng nhưng cũng đủ để khiến phía ngoài không thể nào thấy rõ mặt mũi của người ngồi bên trong.
Ngồi trên giường lúc này là lâu chủ Nhất Vấn lâu. Mặt mũi, tên tuổi, thậm chí giới tính của vị lâu chủ này đều là một ẩn số. Ngay cả những thành viên nòng cốt nhất của lâu cũng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy hay nghe thấy tiếng nói của vị lâu chủ này. Nếu hỏi bọn họ thì sẽ nhận được một câu trả lời rất đơn giản:
- Lâu chủ ngồi sau màn!
Bao đời nay cũng chỉ đơn giản như vậy! Người ngồi sau màn che chính là lâu chủ. Nếu ngươi có thể thần không biết quỷ không hay giết người ngồi sau màn che để thế chỗ ư? Vậy thì tốt thôi! Ngươi chính là tân lâu chủ.
Ở trong căn phòng trống trải, ngoài chiếc giường có tấm rèm che thì chỉ còn bốn ngọn đèn dầu đặt ở bốn phía của căn phòng.
Mạc Nguyệt nhíu mày đảo mắt nhìn đèn dầu, cảm thấy khó hiểu. Phàm nhân đốt đèn dầu, tiên nhân Dạ Minh Châu. Không có chuyện lâu chủ của Nhất Vấn lâu lại không đủ tiền mua Dạ Minh Châu được, bốn cây đèn này nhìn tuy tầm thường nhưng chắc chắn đều có tác dụng của nó.
Người ngồi sau màn truyền âm, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạc Nguyệt:
- Bổn lâu rất muốn mua tin tức của Tu Di sơn, không biết Mạc tiểu hữu muốn bán nó với cái giá nào?
Giọng nói đều đều không trầm không bổng khiến Mạc Nguyệt không thể đoán ra được giới tính của người này.
Tuy trong lòng nôn nóng, nàng vẫn từ tốn nói:
- Vãn bối muốn trao đổi tin tức của Thiên Âm chi hồn.
Vị lâu chủ này cũng đã được tổng quản Đường Thế cho biết về điều kiện trao đổi của Mạc Nguyệt nên hắn cũng không bất ngờ, lập tức trả lời:
- Xin lỗi tiểu hữu, bổn lâu thật sự không thể giúp được ngươi. Nếu ta để lộ ra tung tích của đứa bé kia, cho dù ta có trốn lên Tu Di sơn thì cũng không thể thoát khỏi thảm cảnh thân tử đạo tiêu. Không biết tiểu hữu có thể nể mặt mà đặt ra cái giá khác không?
Tin tức này làm Mạc Nguyệt chấn động, trói buộc trong lòng nàng cũng được nới lỏng. Nếu như đã có vị đại năng thần thông quảng đại như vậy bảo vệ thì có thêm nàng hay không cũng không quan trọng.
Còn nếu như người kia muốn hại A Nhất thì bây giờ nàng cũng vô phương giúp đỡ.
Mạc Nguyệt chắp tay cúi người nói:
- Đa tạ Nhất Vấn lâu chủ. Bao nhiêu đó tin tức đã quá đủ rồi.
Nói rồi Mạc Nguyệt lấy một miếng ngọc giản ra, nâng trong lòng bàn tay:
- Trong này là vị trí của thông đạo đến chân núi Tu Di. Lối đi này sẽ đóng lại sau bốn mươi chín ngày nữa.
Tấm màn lập tức hé ra một cái khe nhỏ, miếng ngọc giản lập tức bị người kia cách không lấy vào trong.
Mạc Nguyệt hạ tay, tiếp tục căn dặn:
- Thông đạo đó ước chừng còn có thể truyền tống được mười người.
Một tấm lệnh bài bạc từ phía sau màn che được phóng ra rồi huyền phù trước mặt của Mạc Nguyệt.
- Ta cảm thấy vụ làm ăn này quá không công bằng đối với tiểu hữu. Tấm lệnh bài này coi như là để bồi thường. Kể từ bây giờ, Mạc tiểu hữu chính là khách quý của bổn lâu.
Vị lâu chủ được voi đòi tiên, tiếp tục truy hỏi:
- Không biết tiểu hữu có thể bán cho ta tin tức có liên quan đến thông đạo này hay không?
Mạc Nguyệt bình thản thu hồi tấm lệnh bài rồi từ chối:
- Chuyện này vãn bối không thể tiết lộ. Mong lâu chủ lượng thứ.
Nhất Vấn lâu không ép mua ép bán, không có ngoại lệ. Mạc Nguyệt vẫn tin tưởng điểm này nên ban đầu mới đến đây.
Tiếng cười quái gở vang lên phía sau tấm màn che.
- Không sao! Không sao! Khi nào tiểu hữu túng quẫn thì có thể tùy thời liên lạc ta.
Người này rõ ràng là đang trù ẻo Mạc Nguyệt.
Lo lắng về A Nhất đã được giải tỏa, nàng lại thanh thản trở về Thiên Nguyên tông, nào có biết rằng mấy vị đại năng trong tưởng tượng của nàng cho dù rất muốn cũng không có cách nào có thể tác động đến thí luyện của A Nhất ở Mê Trì địa ngục.
Không biết thiếu niên có thi thoảng chợt nhớ đến ánh trăng sáng soi dưới nước?
...
Diệp Mai thức dậy trong nhà của mình. Ở bên ngoài cửa sổ trời đã tối, bởi ngồi dậy đột ngột nên đầu của nàng có hơi choáng váng. Nghe tiếng cười nói ngoài gian nhà chính, lòng nàng dịu lại.
- Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Đầu tóc của nàng vẫn tươm tất, áo quần sạch sẽ không tì vết.
Nàng nghĩ có lẽ vì do quá xúc động muốn báo tin tốt cho phụ mẫu mà mình đã ngất đi.
Thiếu nữ rời khỏi giường, bước ra gian nhà chính.
Song thân đang đứng hầu chuyện với một nữ nhân trung niên có dánh người thướt tha. Mái tóc bạc trắng của nàng búi gọn ghẽ, để lộ chiếc cổ trắng thanh tao. Nếu không phải vì chút nếp nhăn ở khóe môi và mắt khi nàng ta cười thì Diệp Mai cũng đã cho rằng người này chỉ vừa đôi mươi.
Nữ tử xinh đẹp này chính là người đã "ban tặng" Phệ Huyết Địa Long cho Đường Tử Hàm ở Lam Sương thành, sau đó quyết liệt tự hủy một mảnh kính để tránh né Tịch Diệt đạo tổ.
Lãm Kính Thiên La của nàng ta nhờ vậy mà nhân họa đắc phúc, tiến bộ vượt bậc, có thể đánh lừa cả âm hồn. Vị trưởng lão Huyết Vực này hẳn đã có được kỳ ngộ nào đó.
Lúc này, phụ thân của Diệp Mai đang quỳ xuống lên tiếng:
- Đại tiên chịu nhận đứa nhỏ này làm đồ đệ chính là phước đức ba đời của nó.
Mẹ của Diệp Mai cũng quỳ xuống theo, là mẹ của Diệp Mai, không phải mẹ của A Nhất.
Thiên âm chi hồn có thể thay đổi ngũ hành nhưng không thể thay đổi hồn phách. Thế nên người đã chết lại về nguyên trạng.
Vừa thấy Diệp Mai, hai người liền hối thúc nàng đến bái lạy sư tôn.
Chợt nhớ đến việc tiên nhân muốn thu nhận mình, thiếu nữ lại hớn hở. Dẫu cho việc này không phải là do chính miệng mình báo cho phụ mẫu cũng không làm giảm đi sự vui sướng của nàng.
Diệp Mai vội đi đến trước mặt người kia, quỳ xuống dập đầu ba cái, bái sư:
- Đồ nhi Diệp Mai bái kiến sư tôn.
Cứ như vậy! Thu về lại có một đóa huyết mai chớm nở trong gương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...