Khi A Nhất đã an tọa, Tịch Diệt đưa cho hắn một chén linh trà, rồi bắt đầu kể:
- Ở thời thượng cổ, có một tộc người sống an nhàn trong một thung lũng, ẩn mình trong khe núi hẹp ở Tây châu.
Hơi nước trong trà bốc lên, dần dần tụ lại một chỗ hóa thành cảnh tượng trong một sơn cốc nhỏ, trăm hoa đua nở, chim chóc rộn ràng, người người vui đùa ca hát. Tiếng hát của họ làm thóc lúa nảy mầm, làm muôn hoa nở rộ.
- Một ngày kia, có một nhóm tu sĩ vô tình đặt chân đến nơi đó, phát hiện ra tộc người Thiên Nhân. Tu sĩ vừa sợ Thiên Nhân vừa thèm khát thần hồn của họ. Chắc ngươi cũng không cần vi sư phải nói nhiều nữa. Ngươi hiểu rõ hơn ai hết, sự tàn khốc của tu chân giới.
A Nhất siết chặt hai tay, môi mím lại, gật nhẹ.
Lão nhân phất tay, đám sương dần biến đổi thành một cảnh tượng khác, già trẻ lớn bé trong tộc bị sưu hồn, những tu sĩ kia bị lòng tham che mắt chỉ để ý đến những viên Tỏa Hồn Thạch. Ở bên trong những viên đá lấp lánh xinh đẹp đó là từng cỗ Thiên Âm chi hồn đang gào thét cầu xin.
Nhiều người may mắn tự sát kịp thời, thoát khỏi cảnh bị sưu hồn.
Những cảnh tượng kinh hoàng lần lượt hiện lên trước mặt A Nhất khiến người thiếu niên sửng sốt, trong bụng cuồn cuộn buồn nôn nhưng đôi mắt lại vẫn dán chặt vào những hình ảnh đó, không bỏ qua dù chỉ là một cái chớp mắt.
Có đứa trẻ mới chào đời, vừa cất tiếng khóc vang thì đã có một gương mặt rực lửa dữ tợn xuất hiện ở trên trời cao, há miệng hút lấy hồn phách của nó, nhai nhóp nhép như kẹo dẻo thượng hạng, mãi không tan.
Có người thiếu nữ bị thiêu trụi, hồn phách dung nạp với Tam muội chân hỏa, bốc cháy hừng hực bên dưới lò đan. Lão tiên nhân cười thích thú cho dược liệu vào lò. Tiếng cười kinh tởm kia át cả tiếng kêu la.
Có tiên nhân thả một khỏa Tỏa Hồn thạch vào lò nung, dung hòa nó với huyền thiết, đúc ra từng thanh linh kiếm bóng loáng.
Giọng kể già nua tang thương của Tịch Diệt vẫn đều đều vang lên:
- Luân hồi rồi luân hồi chỉ để bị săn bắt. Oán khí ngập trời, hóa thành trớ chú.
Thiên âm chi hồn thống hận trả một cái giá lớn để nguyền rủa tu chân giới.
Thiên địa ngân vang:
Thiên Âm chi hồn, đoản mệnh diệt linh.
Tu Chân chi giới, bất tẫn luân hồi.
Ánh mắt của lão nhân kia ảm đạm hẳn đi như bị một tầng bụi che phủ, không hiểu là do hơi nước bốc lên từ linh trà hay là do sự mờ mịt hiện lên trong mắt Tịch Diệt đạo tổ?
Lão tiếp tục kể:
- Kể từ đó, không một ai có thể đặt chân lên đỉnh Tu Di sơn nữa. Vòng luân hồi này không còn lối thoát.
A Nhất tuy bàng hoàng nhưng lúc này hắn vẫn sợ chính bản thân mình hơn là những cảnh tượng của địa ngục đó.
Nếu như lúc ở Thanh Hư môn, hắn không phản kháng thì có lẽ mọi việc đã kết thúc, sẽ không có nhiều người phải chết như vậy, hắn cũng không cần phải vất vả trốn chui trốn nhủi như thế.
Không cần phải liếc nhìn, Tịch Diệt đạo tổ cũng biết A Nhất đang suy nghĩ điều gì, chậm rãi nói:
- Bước vào luân hồi, hồn phách tiêu tan, chỉ có nghiệp quả đầu thai. Thế nhưng Thiên Âm chi hồn lại không.
Lão cười châm chọc, rồi mới nói tiếp:
- Vòng quay vô tình của bánh xe luân hồi cũng không nghiền nát được nó, cũng đủ biết nó bền bỉ đến mức độ nào. Có câu nói như thế này, củi đốt một đêm, hồn đốt vạn năm. Qúa trình thiêu đốt Thiên Âm chi hồn so với hồn phách bình thường thì còn lâu dài hơn gấp vạn lần.
Nếu như lúc ở Thanh Hư môn, Thiên Âm chi hồn của A Nhất hợp vào dây đàn thì hắn sẽ bị dày vò trong khoảng thời gian tưởng chừng như bất tận ấy. Sau khi tan biến thì lại trở thành oán khí, củng cố trớ chú, đoản mệnh diệt linh kia.
Những điều này, tu sĩ chính đạo không muốn tin. Tu sĩ tà đạo thì càng không quan tâm.
Tịch Diệt đạo tổ nhìn về phía xa xăm, núi Tu Di ngay trong tầm mắt nhưng lại không thể với tới.
Bởi lời nguyền kia mà thiên địa linh khí ngày càng yếu nhược. Còn nhớ thời thượng cổ, khởi điểm của tu đạo là Thần Thông cảnh, bây giờ thì phải lặn lội vượt qua ba đại cảnh giới mới đắc Thần Thông.
Bỗng lão đứng dậy đi đến trước mặt A Nhất, chỉnh trang lại y phục, quỳ xuống lạy chín lạy.
A Nhất hoảng sợ vội vàng tiến đến nâng lão lên, thế nhưng cơ thể hắn đã bị pháp lực của lão khóa chặt, không thể cử động.
Lạy xong, Tịch Diệt đạo tổ lên tiếng:
- Một kiếp ngạo mạn này, vi sư chưa bao giờ quỳ lạy ai cả. Nhưng chín lạy này, vi sư thay tu chân giới tạ lỗi với con. Mong con hãy mở lại đại đạo, ban phát một tia hi vọng cho chúng sanh.
Gương mặt già nua nhìn hắn bằng tất cả thành khẩn:
- Cũng là mở ra một con đường giải thoát cho bản thân của con.
Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Nếu Thiên Âm chi hồn không mở lối lên đỉnh Tu Di thì đừng hòng ai có thể bước lên đến.
À! Dĩ nhiên là trừ một kẻ đang rảnh rỗi nhàn cư ở trên đó.
- --
Một người thanh niên ngồi trên đài sen trắng đang nhìn hộp ngọc trắng, không biết phải làm như thế nào.
Hắn không ngờ một hộp há cảo lại có thể phá tâm cảnh của hắn, khiến hắn không tài nào nhập định.
Thứ này vốn không thể nào xuất hiện tại đây nên pháp tắc nơi này không thể loại bỏ nó.
Ngặt nỗi, thứ không thể xuất hiện lại xuất hiện.
Ăn thì tất nhiên là không mà muốn vứt thì cũng không thể vứt lung lung, rất dễ tạo nghiệp.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt, hắn thở dài.
- Dẫu sao thì Huyền cũng đã có một phần há cảo, thêm một phần nữa cũng không sao! Đúng không?
Nghĩ là làm!
Ném được hòn đá nóng phỏng tay kia cho người khác, hắn lập tức nhắm mắt nhập định, môi treo một nụ cười nhàn nhạt.
Trên U Linh chi thụ, bên cạnh cái đầu của Đường Tử Hàm đang được treo lủng lẳng lại có thêm một cái bao vải, bên trong có hộp há cảo tiên nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...