Trong ngũ môn, tam tông, nhất ma thì trung châu đã có ba đại phái, Thanh Hư môn, Linh Kiếm tông, và Thiên Nguyên tông.
Ba phái vẫn giữ mối quan hệ bằng hữu, ít nhất mặt ngoài là như vậy, nhờ đó mà trung châu vững chắc như kiềng ba chân.
Lúc này thiếu chủ Linh Kiếm tông - Hàn Cẩn Dương đang ngồi trong trang viên dành cho khách nhân của Thiên Nguyên tông, bình thản thưởng trà, ngắm hoa. Thế nhưng, đi theo thiếu chủ bao nhiêu năm, lão nhân đứng ở sau lưng dễ dàng nhìn ra hắn đang nóng vội; cánh tay của vị thiếu chủ nâng ly trà cao hơn bình thường, đôi bàn chân cũng nhích gần chân ghế hơn.
Tạ Lưu cũng bực bội thay cho thiếu chủ của mình. Bọn họ đến đây cũng đã mười lăm ngày rồi mà người cần gặp vẫn không chịu xuất đầu lộ diện.
Người thanh niên trước mắt lão lại một lần nữa đưa ly trà lên miệng. Mái tóc đen dài rủ xuống bả vai, che khuất đi một phần gương mặt khiến người khác không nhìn ra được lúc này hắn đang nghĩ gì. Hàng mi hơi cụp xuống che khuất ánh sáng lạnh lẽo từ trong đôi mắt dài hẹp kia. Khóe mắt đuôi lông mày đều là hờ hững, chỉ có khóe môi mỏng đang hơi mím lại khiến những người quen thuộc hắn có thể nhận ra được cảm xúc của hắn lúc này cũng không tốt.
Gió nhẹ thổi khiến những cánh hoa trà nhẹ nhàng đáp xuống đầu vai, mái tóc và cả ly trà trước mặt hắn. Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp mang theo sự ôn nhu say lòng người khiến đôi mắt lạnh như băng trở nên đột ngột.
Vị thiếu chủ này của lão năm nay chỉ mới 120 tuổi nhưng đã sắp bước vào cảnh giới Tiên Tâm, có thể xem như là một trong số những thanh niên tài tuấn của Huyền Không đại lục. Hắn có thể đột phá đại cảnh giới này bất kỳ lúc nào, nhưng hắn lại chọn áp chế tu vi của bản thân.
Thứ thiếu chủ của lão cần không phải Tiên Tâm mà là Kiếm Tâm. Hắn trời sinh kiếm cốt, đủ tư cách để vấn kiếm đạo đỉnh phong, trở thành người mạnh nhất trong lịch sử của Linh Kiếm tông.
Tuy nhiên, cho dù là có Kiếm Cốt thì việc độ tâm ma kiếp của Kiếm Tâm cảnh vẫn còn có rất nhiều phiêu lưu, thường là cửu tử nhất sinh. Cũng vì chuyện này nên lão và hắn mới đến đây để gặp Phong Thiệu, một trong ba vị bát phẩm đan sư của Huyền Không đại lục, nhờ luyện giúp một loại dược hương gọi là Kim Giới...
Ngoài mặt thì là vậy, nhưng không ai biết rằng tất cả những điều này chỉ là cái vỏ bọc.
Đối với Hàn Cẩn Dương thì Tiên Tâm cũng tốt mà Kiếm Tâm cũng tốt, hắn không mấy quan tâm. Thứ hắn đang truy tìm không phải là đan dược.
Hàn Cẩn Dương vừa đặt tách linh trà xuống thì Tạ Lưu tức giận lớn tiếng:
- Khinh người quá đáng! Thiếu chủ! Chúng ta đến Huyết vực để cầu đan dược đi. Lão nô tin, chỉ cần ra cái giá đủ lớn, họ sẽ không ngại luyện đan cho chúng ta.
Tu chân giới là vậy! Khi tình huống bức bách, chính tà bất phân.
Vị bát phẩm đan sư thứ hai, Cổ Hoàng là người của Huyết vực. Mang danh hiệu đan sư thế nhưng nên gọi lão ta là độc sư thì thích hợp hơn. Chế độc mới là chân ái của lão, chế dược chỉ là nghề phụ mà thôi.
Còn người thứ ba thì hành tung bất định. Không ai biết người đó là ai, hình dáng như thế nào, tu vi cao thấp ra sao. Thế nhân chỉ biết người đó tồn tại bởi những viên tiên đan có ấn ký hình ngọn lửa, tương truyền có thể khiến kẻ chết chưa lâu hồi sinh. Tu chân giới tôn kính gọi người kia ba tiếng, Hỏa thần y.
Hàn Cẩn Dương, cười nói:
- Tạ trưởng lão, người đừng sốt ruột. Tình huống của ta vẫn còn rất tốt.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn lúc này như lửa đốt.
Thứ phải xuất hiện đêm hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Hàn Cẩn Dương cố trấn an bản thân:
- Tổ không thể nào nói sai... Nhất định không thể!
Vì một câu nói của Tổ mà hắn đã phải chờ rất lâu, rất lâu...
Đúng lúc này một vị chấp sự bước vội vào đại sảnh, cười nói:
- Phong trưởng lão đang nhanh chóng hồi môn, chỉ một lát nữa sẽ về tới thôi.
Cũng thật tội cho vị trưởng lão này, hắn được giao nhiệm vụ tiếp đón hữu hảo Linh Kiếm tông. Khách nhân càng phải chờ lâu thì hắn càng cảm thấy áy náy. Thế nên vừa nhận được tin của đệ tử, lão liền tốc hành đến đây.
Nghe đến đây, Hàn Cẩn Dương đứng phắt dậy làm Tạ Lưu giật nảy cả mình. Vị thiếu chủ này của lão lúc nào cũng vân đạm phong khinh, chưa bao giờ tỏ ra xúc động đến thế.
Nhưng mà thấy thiếu chủ hân hoan, trong lòng lão cũng vui vẻ. Có lẽ vì Hàn Cẩn Dương quá mức tuấn tú? Hẳn không phải là vậy đi...
Thanh niên ngọc thụ lâm phong, vừa chỉnh đốn lại y phục vừa cười tươi như hoa, nói:
- Vãn bối muốn ra nghênh đón từ xa để thể hiện sự tôn kính với Phong đại sư!
Vị chấp sự kia liền gật đầu cười, đồng ý:
- Tất nhiên là được!
- --
Lúc ba người sắp đến trước đại môn của Thiên Nguyên tông thì một cỗ tiên thuyền cũng đang từ từ đến gần. Phía trên, một lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi thẫn thờ nhìn mây trời, mặt mày bơ phờ tràn đầy vẻ thất vọng. Đứng bên cạnh là một thiếu nữ khoác đạo bào đỏ rực, lưng đeo hộp gỗ, đang bóp vai cho lão nhân.
Hai người này không ai khác chính là Mạc Nguyệt và sư tôn của nàng, Phong Thiệu.
Khi lão lần theo dấu vết của Thiên Âm chi hồn ở Lam Sương thành, tiến vào Lam La Sâm Lâm thì liền gặp được đệ tử của mình Mạc Nguyệt, vừa từ Hắc Kỳ sơn trở về.
Biết được mục đích của sư tôn, nàng nói cho lão biết, kẻ có Thiên Âm chi hồn đã bị Tật Phong thú ăn thịt mất rồi.
Bạch Mộ Ngôn cùng Lục Linh cũng tường thuật lại tình huống hôm đó, âm công ma mị vang vọng trong sâm lâm kia nhất định là Thiên Âm chi hồn!
Lại còn có U Linh cổ cầm ở sau lưng của Mạc Nguyệt nữa...
Nhân chứng vật chứng rành rành, tuy không muốn nhưng lão cũng phải tiếp nhận sự thật. Thiên Âm chi hồn đã lại bước vào luân hồi.
Thứ cần tìm đã không còn, Phong đại sư đành theo Mạc Nguyệt, Bạch Mộ Ngôn và Lục Linh hồi tông.
Lão ngồi trên thuyền, hết thở dài rồi lại thở dài.
Hơi ấm trên bả vai khiến lão ngoảnh đầu, trìu mến nhìn vị nữ đệ tử đang cố an ủi mình.
- Xem ra giấc mộng cửu phẩm đan sư phải trông cậy vào tiểu quái thai này!
Đang vỗ vỗ bàn tay của tiểu quái thai để tìm chút an ủi thì Phong Thiệu nhìn thấy từ phía tông môn, một nhóm ba người đang bay đến đây; một người đạp mây, hai người khác thì đạp phi kiếm.
Lão nhanh chóng nhận ra một trong số ba người đến là vị chấp sự luôn quản việc tiếp đón khách nhân của tông.
Còn hai người kia... Nhìn phục sức thì hẳn là người của Linh Kiếm tông.
- --
Bên phía Hàn Cẩn Dương, hắn vừa trông thấy Mạc Nguyệt thì hai mắt đã lóe sáng.
Chiếc lá bồ đề trên tay hắn tựa như cảm ứng được gì, rung lên nhè nhẹ.
Hàn Cẩn Dương thầm thán phục vị "Tổ" kia:
- Thiện tai! Tuệ nhãn của Tổ thông suốt quá khứ và vị lai, quả nhiên không thể nào xuất hiện sai lầm! Thiên âm chi hồn cuối cùng cũng đến tay ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...