Viên Dạ Minh châu trên bàn giờ này đang tỏa ra ánh sáng trắng dịu, thấm qua chiếc mặt nạ gỗ, nhẹ xoa dịu gương mặt non nớt của vị Nhân Hoàng trẻ tuổi, khiến hắn thức tỉnh.
A Nhất cũng không chút bàng hoàng như bao lần trước khi thức giấc ở Dị Cơ.
Cũng không phải bởi vì hắn cố ý muốn trở lại nơi này, chỉ là vì hắn đã không mấy quan tâm. Tựa như chiếc lá nhỏ rụng từ cành, bay theo gió rồi lặng lẽ trôi theo dòng chảy của cửu tuyền. Không thể tự định đoạt số mạng của mình, chiếc lá đành thuận theo tự nhiên.
A Nhất dựa lưng vào ghế, cười thỏa mãn.
- Ít ra thì nơi này không ồn ào.
Những âm thanh ma mị đã ngừng lải nhãi bên tai hắn.
Hắn hít một hơi, tận hưởng cảm giác không khí tràn ngập phế phổi rồi ngửa đầu nhìn những hoa văn huyền ảo trên trần nhà. Đôi bàn tay mãi mân mê vịn tay trơn mượt của chiếc vương tọa.
A Nhất biết nhãn căn và thân căn của hắn đã vỡ nát, xúc giác và thị giác hiện tại của hắn đều là bởi thần thức đang lạc trong Dị Cơ mà thôi.
Dù biết vậy, hắn vẫn có chút khoái ý.
Bất chợt có giọng nói của nữ nhân vang lên.
- Tham kiến Nhân Hoàng
Âm thanh như băng sơn, cao lãnh và cứng cáp.
Mạc Nguyệt không hành lễ, chỉ đứng đó. Đôi mắt phượng đạm mạc nhìn A Nhất.
Tuy miệng thì nói vậy nhưng trong mắt nàng không hề có Nhân Hoàng cao cao tại thượng, chỉ có một thiếu niên mù khờ khạo bên trong thạch động của Thanh Hư môn, một thiếu niên yếu ớt đến đáng thương trong Lam La sâm lâm.
Mặt nạ gỗ khựng khờ.
Thời gian ngừng trôi. Một khắc tưởng chừng như vạn năm.
Một lúc sau, trong căn phòng hiện ra bóng dáng nữ nhân đeo mặt nạ hồ ly với tiếng cười khúc khích. Đây không ai khác là Yêu Hoàng, Phương Khả Nhu.
Bóng dáng yểu điệu chợt hiện ra rồi liền tế nhị biến mất, để lại không gian yên tĩnh cho hai người hữu duyên.
Mạc Nguyệt vẫn đứng đó bất động thanh sắc.
Dù vẻ ngoài của người thiếu nữ năm đó hắn gặp trong Lam La sâm lâm đã hoàn toàn khác trước, không hiểu sao A Nhất vẫn dễ dàng nhận ra nàng.
Mắt vẫn hướng lên trần nhà, hắn hỏi nàng:
- Mạc Nguyệt! Vì sao?
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng. Dạo trước, bên trong Lam Sương thành, Thiên Âm chi hồn của hắn bao bọc cả tòa thành trì, “vô tình” nghe được cái sư huynh muội của nàng gọi nàng là Mạc Nguyệt.
Nàng chỉnh lời hắn:
- Trước kia là Mạc Nguyệt! Bây giờ là Minh Nguyệt.
A Nhất không nói gì, mà chỉ lẵng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng
Chiếc áo trắng không nhiễm chút bụi trần của vị Nhân Hoàng giờ đây lại có chút nặng nề khiến hắn khó thở.
Mạc Nguyệt thẳng thắn trả lời hắn:
- Vì chiếc vương tọa mà ngươi đang ngồi.
- ...
Đọc sách ở Dị Cơ lâu ngày, lại gặp gỡ những tiền bối ở nơi này, nghe bọn họ tranh cãi, nói chuyện, A Nhất cũng đã thông suốt được nhiều việc.
Từ ngày vị Diêm đế Ngưu Vương tặng cho hắn chiếc mặt nạ gỗ thì hắn đã trở thành Nhân Hoàng, chấp chưởng nhân giới. Còn ở Nhân giới, cho dù ngươi có xuất phàm nhập thánh hay thoát tục thành tiên thì cũng phải kính hắn tám phần. Cho dù hắn có muốn tự chối bỏ cũng không thể chối bỏ được.
Thiên Âm chi hồn và mặt nạ Nhân Hoàng. Thần tiên không ai không thích.
A Nhất hiểu rất rõ điểm này.
Hắn siết chặt chiếc nhẫn ngọc trắng đang đeo trên ngón cái, chiếc nhẫn mà Tịch Diệt đạo tổ để lại cho hắn.
Mặt nạ gỗ lập lại câu hỏi của mình,
- Mạc Nguyêt! Vì sao?
Hai chữ “vì sao” trầm lắng mà ai oán, mang trong đó vô vàn tự trách.
Nữ nhân vẫn lạnh lùng và bình thản như năm ấy, không chút chần chừ mà trả lời:
- Vì đại đạo.
Đối với một kẻ không nguyện ý truy cầu đại đạo như A Nhất, cho dù nàng có giải thích thế nào thì hắn vẫn không thể hiểu được.
A Nhất đứng bật dậy, gầm lên điên dại:
- Tham lam, sân hận, si mê đó chính là đạo của các ngươi sao?
Viên Dạ Minh châu biến sắc, ánh sáng trắng như ngọc cũng ảm đạm mấy phần.
Mạc Nguyệt cười khẽ:
- Nếu ngươi không có sân hận và si mê thì sao lại mãi hỏi ta những chuyện này?
Nếu không còn vương vấn với Mạc Nguyệt thì hắn cũng đã không mong được nghe nàng giải thích lý do.
A Nhất thả người ngồi xuống lại ghế, cười dại khờ:
- Ngươi nói cũng đúng! Phàm phu tục tử nhỏ yếu còn có ham muốn nhỏ huống hồ gì là tiên nhân có năng lực thông thiên, truy cầu đại đạo.
Lúc trước hắn mãi nghĩ không suốt. Khi còn trong thành Mộc Dương, hắn đến gặp Lãnh Vân Khanh, vị công chúa của Lưu Ly quốc cũng để tìm. Lúc này đây, đối diện với kẻ chủ mưu khiến Âm Ảnh tông bị diệt vong, A Nhất đã có thể chắc chắn.
A Nhất xòe lòng bàn tay, một chiếc hộp phấn trang điểm của nữ nhân hiện ra.
Đây là bản mệnh pháp bảo của đường chủ Nghi Thủy. Bà ta bỏ nó vào quan tài của A Nhất cùng với tâm nguyện muốn hắn báo thù cho Âm Ảnh tông.
A Nhất thầm tạ lỗi:
- Nghi Thủy chân quân, đệ tử xin lỗi người.
Hắn không muốn báo thù. Người đã chết, có báo thù cũng không cứu người sống lại được. Bản thân A Nhất cảm thấy việc báo thù chỉ để thỏa mãn bản thân rất là ích kỷ. Ích kỷ như những tiên nhân làm hắn chán ghét. Ích kỷ như Mạc Nguyệt.
Thả ra được tảng đá trong lòng, tâm tình của hắn cũng dễ chịu hơn, niệm lực bất chi bất giác thăng hoa.
Viên Dạ Minh châu lúc này tỏa ra ánh sáng bàng bạc.
Hắn mở miệng, từ tốn hỏi:
- Minh Nguyệt! ngươi có tin nhân quả không?
Cảm nhận được sự biến đổi trong lời nói của A Nhất, bản thân Mạc Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
- Ta dĩ nhiên tin nhưng ta lại không sợ.
Đây chính là ý chí của kẻ nghịch thiên mà đi.
- Tin là tốt rồi!
Nói xong A Nhất mở ra chiếc hộp của Nghi Thủy chân quân. Ở bên trong Dị Cơ, với tư cách là người chấp chưởng một trong Lục Đạo, niệm lực của hắn có thể dễ dàng điều động pháp bảo này.
Bên trong hộp có khảm một mặt kính. Khi A Nhất vừa soi mặt nạ gỗ trong kính, mặt kính trơn mượt vậy mà lại bắt đầu chấn động nhẹ như mặt nước hồ.
Nước hồ trong vắt tụ thành một viên ngọc tròn trịa, là đà bay vào giữa trán của hắn.
Bên trong huyết giới, vị thần mù lòa há miệng máu dữ tợn nuốt lấy viên ngọc. Phần thân từ dưới eo dần dần hiện ra ngồi xếp bằng, hai chân bắt chéo. Hai bàn tay lực lưỡng để thả lỏng trên hai đầu gối.
Thiên Âm Chi hồn, ba phần toàn vẹn.
Ở nơi này, năng lực của Mạc Nguyệt kém A Nhất quá xa. Một kẻ là khách, một kẻ lại là chủ. A Nhất dễ dàng lấy lại Một phần hồn phách lúc trước hắn tặng cho Mạc Nguyệt ở hạ tầng Tu Di.
Khi Mạc Nguyệt cảm thấy bản thân có gì đó không đúng thì đã quá chậm, thân ảnh của vị Nhân Hoàng trước mặt dần trở nên mờ ảo. Tiếp đó cả căn phòng đầy sách cũng nhạt nhòa thành sương khói.
Không có Thiên Âm chi hồn hỗ trợ, pháp tắc của Dị Cơ nhanh chóng cảm nhận được tồn tại của Mạc Nguyệt, lập tức truyền tống nàng khỏi nơi này. Dù có được sự chấp nhận của Thiên Đế thì nàng cũng không thể tiếp tục ở lại đây.
Mặt nạ gỗ nhìn nữ nhân, hồn nhiên nói lời từ biệt:
- Bảo trọng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...