Thiên Minh Phong là một trong năm ngọn núi lớn của Thiên Nguyên tông, Phong chủ của Thiên Minh Phong là Mạc Tề, một vị bát cấp trận pháp sư. Năm đó bị Phong Thiệu nửa đường cướp mất con gái mình đi luyện đan, hắn đã hậm hực hồi lâu mới nguôi ngoai. Ai bảo con gái hắn thiên phú đã cao lại còn có pháp nhãn đâu?
Hôm nay có vẻ tâm tình của Mạc Tề không tồi chút nào, từ ngoài cửa điện đi đến hậu viện, trên gương mặt hắn vẫn luôn giữ nụ cười sung sướng.
Nguyệt Tịch ra đón, thấy vậy liền cười hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì vui sao?
Mạc Tề lập tức lôi kéo tay Nguyệt Tịch vào cửa, vừa đi vừa hớn hở kể:
- Nghe nói Viễn Dương trưởng lão tấn cấp, cần Hỏa Hồn thảo để củng cố hỏa linh lực, chưởng giáo chân nhân đã sai người đến đỉnh Thiên Phong lấy. Phen này lão già kia phải xuất huyết nhiều, nghĩ cũng biết lúc này lão ta khó chịu đến cỡ nào, hahahaha…
Nguyệt Tịch bật cười:
- Đã bao lâu rồi mà chàng còn cứ nhớ mãi thù cũ thế kia?
Mạc Tề hừ lạnh:
- Hừ…mối thù đoạt con gái, đoạt đệ tử này cho dù là một vạn năm ta cũng không thể nào quên đi được. Đó chính là pháp nhãn a…Vạn năm có một pháp nhãn nha…Có thể là một cửu cấp trận sư, thậm chí thập cấp trong truyền thuyết cũng nói không chừng…
Mạc Tề lại bắt đầu vô hạn lặp lại những lời than thở mà hắn đã nói suốt mấy năm nay. Nguyệt Tịch buồn cười nhìn hắn:
- Nữ nhi của chúng ta luyện đan chỉ là để che dấu tai mắt người khác, cũng không phải hoàn toàn bỏ xuống trận pháp mà. Không phải Nguyệt nhi muốn trận pháp trở thành lá bài tẩy của mình nên mới che dấu sao? Bây giờ Nguyệt nhi cũng đã là tam cấp trận sư rồi mà.
Nghe thế Mạc Tề lại càng buồn bực hơn:
- Cho nên ta mới càng khổ sở nha, không tập trung nghiên cứu mà Nguyệt nhi đã có thể đạt đến tam cấp, nếu như không có việc luyện đan cản trở thì còn có thể tiến bộ đến bực nào nữa?
- Cho dù không có luyện đan thì nữ nhi vẫn không thể tiến bộ được nữa nha, dù sao nhất thời nửa khắc tu vi của nữ nhi cũng không thể nào tăng lên được.
Mạc Tề và Nguyệt Tịch nghe thấy giọng nói trong trẻo của con gái liền vội ra đón.
- Nguyệt nhi con đã về rồi.
- Nguyệt nhi, con gái của ta, đã bao lâu không gặp ta nhớ con muốn chết!
Mạc Nguyệt hắc tuyến:
- Phụ thân, nữ nhi mới gặp ngài hôm qua ở Cổ Dược Đường nha.
- Thật sao? Sao phụ thân lại có cảm giác lần cuối ta đi Cổ Dược Đường đã là chuyện của mùa hè năm ngoái rồi nhỉ?
Mạc Nguyệt và Nguyệt Tịch nhìn nhau bật cười, không thèm để ý đến hắn nữa. Nguyệt Tịch cầm tay con gái đi vào trong:
- Sao con về mà không báo trước một tiếng? Biết hôm nay con về ta đã xuống bếp làm một bữa ngon cho con rồi.
Mạc Nguyệt cười nói:
- Nữ nhi cũng là đột nhiên nảy ra kế hoạch nên muốn về nhà thương lượng một chút.
Mạc Nguyệt nhìn hai người trước mặt mình, hai người tuy rằng nhìn bề ngoài chỉ khoảng 30 tuổi nhưng thực tế không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, người tu tiên tu vi càng cao lại càng khó có con nối dòng, hai người lại tổ chức Song Tu đại điển trễ nên mãi đến bây giờ mới có nàng. Nói là hòn ngọc quý trên tay cũng không quá.
Mạc Nguyệt cảm khái, cũng không biết nàng tích đức bao nhiêu kiếp mà cả hai đời đều có được một đôi phụ mẫu yêu thương mình hơn cả tính mạng như vậy.
Đúng, là hai đời.
Lẽ ra nàng đã phải bị pháp lực của chuỗi hạt kia cưỡng chế luân hồi, sự thật cũng đúng là như thế, nhưng không hiểu sao nàng lại còn có kí ức của đời trước.
Tuy rằng trở thành trẻ con, phải sống và phấn đấu lại một lần nữa khiến nàng hơi nghẹn khuất nhưng hơn thế, nàng rất quý trọng cơ hội sống lần này, cũng trân trọng đôi phụ mẫu trước mắt mình, nhưng bên cạnh việc tận hưởng nhân sinh trước mắt, nàng còn có một mục đích nữa: báo thù.
Thanh Hư môn, nàng là nhất định phải!
Nhưng bây giờ nói này đó vẫn còn quá sớm. Trước mắt nàng còn có một việc quan trọng hơn phải làm.
- Nữ nhi muốn đến Lam La sâm lâm một chuyến.
Nghe thế, Mạc Tề và Nguyệt Tịch sửng sốt một chút, sau đó đồng thời nói:
- Không được!
Mạc Nguyệt mím môi, tổ chức từ ngữ một chút rồi nói:
- Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi biết hai người lo lắng. Nhưng mà tu tiên sao, luôn là phải nghịch thiên mà đi, không tiến tắc lui. Nữ nhi có dã tâm rất lớn, phụ thân và mẫu thân vẫn luôn biết điều đó. Hiện tại hài nhi không hài lòng với tu vi hiện tại của mình, nhưng mãi vẫn không tìm thấy đường đột phá. Hài nhi nghĩ hẳn là do kinh nghiệm thực chiến của mình quá kém cỏi, tâm cảnh cũng không trống trải nên mới không thể đột phá được.
Mạc Tề lập tức ngắt lời:
- Ai bảo kinh nghiệm thực chiến của ngươi kém? Ai vừa mới đánh trọng thương đệ tử của đỉnh Thiên Hương khiến tu vi của người ta tụt một đại cảnh giới?
Mạc Nguyệt lắc đầu:
- Người khác có thể không biết thế nhưng phụ thân cũng không biết sao? Đó chỉ là do đánh bất ngờ, đối phương không phòng bị, hơn nữa cảnh giới cũng chưa ổn định nên hài nhi mới có thể đắc thủ.
Ngừng một lát, nàng nói tiếp:
- Vả lại Lam La sâm lâm cũng chỉ toàn yêu thú bậc thấp, nữ nhi cẩn thận một chút vẫn là có thể tự bảo vệ bản thân được. Hơn nữa đây không phải là nữ nhi tự mình đi trước, mà còn có thêm vài đệ tử của tông đi cùng, trong đó có cả Bạch Mộ Ngôn sư huynh nữa. Hiện tại hai người không nên tìm cách ngăn cản nữ nhi, mà là nên chuẩn bị pháp bảo cho nữ nhi phòng thân mới đúng nha.
Mạc Nguyệt dành thời gian cả buổi để thuyết phục phụ mẫu của mình, cùng họ ăn một bữa cơm rồi mang theo một túi lớn pháp bảo và bùa hộ mệnh rời khỏi Thiên Minh Phong.
Nói, mấy món này dùng trên người đám yêu thú cấp thấp kia quả thật là phung phí của trời, nàng có nên thay đổi kế hoạch đi trước Ngọc Cốt sâm lâm không a?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...