Giọng nói hữu lực của vị thành chủ truyền khắp mọi ngóc ngách, trấn an con dân trong thành.
Âm thanh âm trầm vang lên:
- Quả nhân là Vương Cẩn Chi.
Lão không cần phải nói nhiều, chỉ xưng tên đã là quá đủ rồi.
Quá đủ đối với vị thành chủ Đường Thế, cũng quá đủ đối với A Nhất.
…
Lúc này, khách sạn Lưu Vân, như bao cửa tiệm khác đã sớm đóng cửa, ngừng tiếp khách.
Những người còn ở lại bên trong, ai nấy đều căng thẳng.
Kim Mạc mừng rỡ nói với A Nhất:
- Đây là khí tức của Bàn Cổ. Nhất định là Mộc Thanh và Mộc Hi.
A Nhất đứng dậy. Tay phải cầm bình rượu, tay trái đeo nhẫn vươn ra cho Kim Mạc.
- Mạc sư điệt lấy ra giúp ta hai thanh binh khí.
Kim Mạc tuy nóng lòng muốn gặp lại đồng môn nhưng cũng vâng lời trưởng bối, lấy ra từ nhẫn trữ vật của A Nhất hai thanh đạo khí, Thái Bình kiếm, Cửu U Thất Sát nha.
Hai thanh đạo khí vừa thoát ra khỏi không gian trữ vật liền lượn quanh A Nhất một vòng rồi huyền phù sau lưng hắn.
Cửu U Thất Sát nha đen kịt dài hai gang tay. Gần cuối lưỡi dao có khắc một mẫu hoa văn tinh mĩ. Cán dao thon dài hơi cong được bọc bằng da thú. Lưỡi dao rộng ba ngón tay.
Vẻ bình phàm tựa con dao chặt thịt của Cửu U Thất Sát nha lại càng làm thanh đoản kiếm bên cạnh trông nổi bật.
Thái Bình kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng bàng bạc. Đoản kiếm dài ba gang tay. Chuôi kiếm là một con rồng hai đầu, đầu nhỏ ngậm viên ngọc đỏ rực, đầu lớn phun ra lưỡi kiếm bén nhọn rộng hai ngón tay.
Những giọng nói ma mị bên tai của A Nhất chưa bao giờ ngưng:
- …
- Vương Cẩn Chi! Tân Huyền Không!
- Song linh căn! Vương Cẩn Chi.
- Là linh căn của hai tiên nhân kia!
Mặt nạ gỗ run rẩy, lí nhí báo tin dữ:
- Sư điệt! Mộc Thanh và Mộc Hi đã không còn…
Kim Mạc không muốn nghe rõ hoặc tâm không chịu hiểu, hỏi lại:
- Sư thúc nói gì vậy?
Hắn không biết phải giải thích thế nào cho Kim Mạc.
- Mộc Thanh và Mộc Hi đã chết rồi!
- Sư thúc lại đùa giỡn với đệ tử! Rùa đá Bàn Cổ chẳng phải ở ngoài kia sao...
Hai tay của A Nhất chụp lấy vai của Kim Mạc, ngắt lời hắn giọng tuy run nhưng đầy lý trí:
- Họ đã chết rồi! Kẻ cướp linh căn của họ đang khống chế Bàn Cổ.
Kim Mạc khẽ cười:
- Sư thúc! Người nói gì vậy! Linh căn làm sao cướp được chứ!
A Nhất không giải thích nữa. Kim Mạc đã là Chân Tiên, tinh thần lực đủ mạnh mẽ để tra dò rõ ràng tình hình bên ngoài thành.
Có lẽ Kim Mạc muốn chối bỏ thực tại, cũng có lẽ là muốn dối gạt hắn để hắn khỏi đau lòng.
- Sư thúc biết sư điệt có tính toán của riêng mình! Hãy tự bảo trọng.
Kim Mạc có nói gì đó nhưng đã bị những tiếng hò hét bên tai của A Nhất làm át đi.
- Hắn muốn giết người!
- Hắn không đủ sức!
- Giết! Giết Vương Cẩn Chi!
A Nhất nổi sát ý với Vương Cẩn Chi không phải chỉ vì thù hận.
Mộc Thanh và Mộc Hi chết đi làm hắn đau lòng, cũng như mấy ngàn binh lính chết ở Bình Long thảo nguyên năm đó từng khiến thân nhân của họ đau lòng vậy.
Đường tu tiên có khác gì chiến trường nuốt người không nhả xương chứ!
Có lẽ vì đã sống quá lâu, đọc quá nhiều nên tâm tính của hắn đã vững vàng hơn, không còn sốc nổi như thiếu niên lúc quay trở về Lạc Nhạn thôn nữa.
Nhưng nếu Vương Cẩn Chi không bị ngăn cản. Sau này đồng môn của hắn sẽ gặp guy hiểm. Nhất là những vị sư điệt còn chưa trở về từ Mê Trì địa ngục.
Có lẽ mấy hôm trước nếu hắn không xuất hiện kịp thời, Kim Mạc cũng đã chịu chung số phận như Mộc Thanh và Mộc Hi.
Giết vì thù hận hay là giết để cản người giết người chỉ có A Nhất biết.
Vì lý do gì đi nữa thì bản chất của việc đoạt lấy sinh mạng vẫn không bao giờ thay đổi.
...
Mặt nạ gỗ để vị sư điệt thừ người ở đó, rời khỏi từ cửa sổ trên lầu cao của quán trọ Lưu Vân.
Thiên Âm chi hồn lấy lại được một phần sức mạnh của mình, trở nên mạnh mẽ hơn trước không chỉ gấp đôi. Thần hồn thăng hoa, niệm lực của A Nhất cũng đã đạp một bước dài.
Một bước chân vừa đạp ra ngoài đã hóa thành gió.
Cơn gió khẽ đưa thiên âm vào tai của Vương Cẩn Chi.
- Họ tên là Mộc Thanh và Mộc Hi.
Tóc gáy dựng ngược, lão xoay người, chưởng mạnh về hướng âm thanh truyền tới.
- Là kẻ nào?
- Họ là đệ tử Âm Ảnh tông, là sư điệt của ta.Ta không biết ngươi có thể thấy họ hay không…
Ngay chỗ Vương Cẩn Chi đứng, vô số dây leo đầy gai nhọn đâm ra, quất tán loạn trong không khí.
Thấy đám dây gai không có hiệu quả, Vương Cẩn Chi mở miệng khiêu khích, mong đối phương lộ diện.
- Quả nhân đương nhiên có thể thấy họ. Chẳng phải họ đang ở ngay trên vai quả nhân sao?
Họ Vương biết A Nhất đang nói đến ai. Tiếng cười lanh lãnh đầy khoái ý.
Không có tiếng đáp lại. Lão tiếp lúc huyên thuyên.
- Ngươi biết không!? Trước khi đoạt linh căn của kẻ thứ nhất, quả nhân đã thiến hắn rồi ghép nó lên người của mình. Sau đó hưởng thụ nữ nhân ngay trước mặt hắn. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm! Thật rất thống khoái!
Đám binh lính và tướng sĩ quanh Bàn Cổ đời thứ ba dù thấy quốc vương của họ nổi điên cũng chẳng dám lại gần vì biết tính khí thất thường của lão.
Đường Thế ở bên dưới nhíu mày lo lắng. Nếu địch nhân là kẻ điên thì sẽ không nói đạo lý, khó có thể đàm phán.
Vương Cẩn Chi không hề quan tâm đến mắt nhìn của mọi người vẫn lắm lời:
- Hai trăm năm sau, khi kẻ thứ hai xuất hiện. Thấy gương mặt y hệt bản thân nằm ở trên vai của quả nhân, hắn chỉ trợn mắt đứng nhìn, lại còn tiểu tiện tại chỗ nữa. Tiên nhân lại có thể tiểu tiện khiến quả nhân rất bất ngờ…
Thiên âm tức giận luẩn quẩn bên tai lão:
- Im lặng!
Họ Vương liền ngừng nói. Không phải vì lão biết nghe lời mà là lão không thể nói được nữa. Hàm dưới dính chặt lấy hàm trên, thanh quản cũng ngừng hoạt động,
Nhân hoàng đã hạ lệnh, một phàm nhân như lão không thể không nghe theo.
Đúng vậy! Là phàm nhân. Cho dù lão nghịch thiên cải mệnh, tự ghép linh căn của người khác lên mình thì lão cũng không thể trở thành tiên nhân. Cho dù tu vi cao ngất trời nhưng thiên địa không chứng giám thì lão mãi mãi cũng chỉ là một phàm nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...