Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Miệt mài như vậy sau vài tuần, Âm Ảnh tông cũng nhanh bị xới một vòng. Đám tài vật còn nguyên vẹn của các lăng mộ cũng đã theo kẻ có vận khí cao và thực lực mạnh mẽ rời khỏi. Sau khi bàn ăn đã trống thì người người lũ lượt rời đi, chỉ để lại mấy túi thịt chôn trong đất cát và ba mạng người sống.
Một người là thánh nữ Diệp Mai, vẫn ngồi ở vách núi của Diệu Âm cốc, hai mắt nhắm nghiền. Người khác thì chính là Bạch Mộ Ngôn. Nam tử trung niên kia vẫn cố chấp đào sâu, khai quật các mảnh di tích còn sót lại.
Bên cạnh hắn là Lục Linh, nàng không còn bắt ép hắn phải trở về nữa mà chỉ nhìn hắn cố gắng nuôi hi vọng, trò chuyên phân giải sầu muộn, nấu cho hắn mấy món dân dã.
Ở cái nơi tận cùng của Tây Châu làm sao tìm ra linh mễ, linh cốc. Chỉ có thể nuôi bản thân bằng mấy món thô sơ của phàm nhân mà thôi.
Mỗi lần Bạch Mô Ngôn đào tìm được một mảnh ngọc giản hay dấu vết một căn mật thất thì vẻ hớn hở của hắn lại tiếp thêm sức sống cho Lục Linh.
Sau mười năm thì bộ dáng tiên phong đạo cốt lúc trước của hai người đã hoàn toàn mất đi, nhưng những đường nét thanh tú vẫn còn. Râu tóc trên mặt họ Bạch vẫn ngay ngắn vì có Lục Linh chăm nom. Chỉ tiếc mái tóc trên đầu hắn cũng đã có sợi bạc.
Mười năm qua, một ngày lại một ngày, hắn dần mất tập trung vào việc đào xới, càng lúc càng để ý đến thân ảnh thiếu nữ mặc áo váy vàng nhạt vẫn ngồi bất động ở phía ngoài.
Dạo này mắt hắn không còn rời nữ nhân kia nữa.
Nếu phải nghỉ ngơi thì hắn sẽ căn dặn Lục Linh canh chừng.
Canh chừng gì ư?
- Đương nhiên là canh chừng để thiếu nữ không đem bảo vật đi mất.
Đôi mắt luôn chứa chính khí trước kia bây giờ đầy tham, sân, si.
- Ả nhất định đã tìm ra được bảo vật vô cùng đáng giá. Ả ngồi đó chục năm nay nhất định là chờ chúng ta rời đi. Sau đó thì ả sẽ lấy bảo bối.
- ... Liệu có phải ả đã tìm ra pháp môn tu luyện? Có khi nào ả đang tu luyện nó rồi hay không?
- Hay là vị trí đó chính là nơi để cảm ngộ pháp tắc của Âm Ảnh tông?
Vọng tưởng mãi không chịu ngừng lại. Thiếu nữ ngồi ở đó như cái gai trong mắt khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.
Còn đối với tâm tư thiếu nữ thì hắn cũng tựa cái gái. Sự căm ghét của họ Bạch khiến nàng phải đề phòng, khó lòng chuyên tâm giải phá Ngũ Hành Ẩn Ẩn.
Sớm nọ, một cơn mưa nặng hạt đổ xuống làm giọt nước tràn ly. Buổi chiều đó họ Bạch quyết định nhổ gai.
- Vị tiên tử này có thể nhường vị trí đó cho tại hạ hay không?
Tuy chưa từng một lần nói chuyện thế nhưng Bạch Mộ Ngôn cảm thấy không cần phải lắm lời nữa bởi hắn biết mười năm qua nàng cũng dòm ngó hắn chằm chằm.
Thiếu nữ mãi ngồi im không lên tiếng trả lời làm Lục Linh đang cầm dù bên cạnh họ Bạch căng thẳng, xiết chặt tay.
Thế rồi Diệp Mai mở mắt chào:
- Đã lâu không gặp! Bạch đạo huynh thay đổi thật nhiều.
Diệp Mai vẫn là thiếu nữ nhỏ nhắn, còn thanh niên của ngày trước đã bước vào tuổi trung niên. Mà có lẽ ý nàng không phải muốn nói đến ngoại hình của họ Bạch.
Lời nói của thiếu nữ làm Bạch Mộ Ngôn nhíu mày, nhìn kỹ thì cảm thấy đôi mắt trong trẻo mang nét quen thuộc.
Đôi mắt có chút thất vọng, nàng cũng không nói tiếp, chỉ đứng lên đi về hướng hẻm núi.
Thấy thiếu nữ cứ đơn giản như vậy nhường chỗ, họ Bạch Mộ Ngôn vội lên tiếng:
- Không biết tiên tử mười năm nay có thu hoạch được gì không?
Mưa rơi tí tách chỉ làm ướt chiếc dù giấy dầu và vai áo của Lục Linh nhưng không làm ướt được mái tóc dài của thánh nữ Huyết Vực.
Nàng xoay người ôn tồn đáp:
- Tiểu nữ chỉ ở đây chờ người quen! Còn đạo huynh? Đạo huynh ở đây cũng đã lâu hẳn là có thứ nhất định phải tìm ra?
Bạch Mộ Ngôn tuy không còn chính trực nhưng vẫn đủ thẳng thắn, trả lời:
- Tại hạ muốn tìm pháp môn của Âm Ảnh tông.
Diệp Mai đánh giá hắn một lượt rồi hỏi:
- Đạo huynh muốn từ bỏ chính đạo sao?
Tu sĩ các nơi khác vẫn coi các pháp môn tu luyện của Tây châu là tà đạo, là những con đường sai lệch. Huyết vực đi đường tắt, Âm Ảnh tông lại đi đường vòng.
Bạch Mộ Ngôn nghiến răng:
- Chỉ cần có đường để đi tiếp!
Diệp Mai lấy ra một miếng ngọc giản rồi ném cho hắn. Miếng ngọc có huyết khí đỏ tươi lưu chuyển bên trong.
- Chúc đạo huynh tiên lộ rộng mở!
Lời vừa dứt thì một con Phệ Huyết Địa long chui ra từ dưới đất. Đầu của giun đất là cái hố tròn rộng đầy răng nhọn. Nó nâng Diệp Mai bay lên trời cao.
Nàng ngây ngốc ở nơi này đã mười năm rồi. Tông môn cũng sẽ nhanh phát hiện ra nàng đã trốn đi.
Diệp Mai rời đi để lại họ Bạch trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nếu là lúc trước, Bạch Mộ Ngôn đã sớm ném ngọc giản, kiếm của hắn cũng đã chỉ về ma nữ Huyết vực nào có phải suy nghĩ, không nỡ buông tay như thế này.
Nhìn nam tử xiết chặt ngọc giản, Lục Linh run run nói:
- Mộ Ngôn! Đừng!
Lời nói của Lục Linh vẫn như trước, là động lực để hắn càng cố chấp.
- Chỉ cần có đường để đi tiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...