Nam Cung Ngọc Ảnh mơ hồ tỉnh lại sau, trong suy nghĩ mơ hồ của nàng đầu tiên chính là hình ảnh Kha La đối đầu với một sinh vậy lớn đến vượt qua mọi nhận định của nàng từ trước đến nay, trên người của sinh vật ấy tỏa ra khí tức mờ nhạt làm nàng trong suy nghĩ mơ hồ của chính nàng khi nhớ đến cả cơ thể nàng run lên.
Tinh thần hoàn toàn thanh tỉnh, mắt phượng của nàng bất ngờ mở to ra mang theo nòng đậm lo lắng đảo quanh một vòng tìm kiếm lấy thân ảnh của Kha La, đến khi cảm nhận được khí tức nam nhân cùng lòng ngực ấm áp của hắn, nàng mới đưa mắt lại nhìn vào gương mặt của Kha La.
Nhìn được nam nhân của mình bình an vô sự không một cái thứ gì biểu hiện cho việc bị thương tổn qua, mắt phượng của nàng hiện lên hơi nước nhanh chống tích tụ thành lệ châu rồi rơi xuống, hai tay nàng choàng qua cổ Kha La ôm chặt lấy hắn, lệ châu hạt hạt rơi xuống giọng nức nở mang theo trách móc nằm trong ngực hắn nói.
-Tại sao chàng lại giấu ta, tại sao chàng không cho ta biết là sẽ xuất hiện sinh vật nguy hiểm như vậy chứ...tại sao, tại sao chứ...(khóc..)....
-...
Trước khi ý thức của nàng mất đi lúc bị âm bạo từ tiếng rống của Đô Hống, Ngọc Ảnh cảm nhận được Đô Hống rất nguy hiểm làm cho tâm nàng phải run sợ, hiện giờ nàng đã tỉnh lại nghĩ đến hắn lại không cho mình biết sẽ xuất hiện chuyện như thế. Tâm tình lo lắng cùng giận dỗi cùng một chỗ hòa vào nhau vì Kha La giấu đi không cho nàng biết bộc phát ra, nàng lời nói không ngừng hỏi hắn “tại sao..”.
Kha La hai tay vẫn nhẹ ôm lấy nàng nhẹ nhàng mà vỗ về, hắn im lặng để cho Ngọc Ảnh bộc phát tâm tình của nàng, hắn biết nếu bây giờ mà lên tiếng sẽ làm cho nàng khóc lâu hơn, vì thế hắn để nàng bộc phát hết tâm tình chờ nàng hỏi gì thì hắn sẽ trả lời cái đấy...
Không có để hắn chờ lâu lắm, khoảng hơn nửa canh giờ sau tiếng khóc của Ngọc Ảnh cũng nhỏ dần đến khi chỉ còn thúc thít trong cổ họng, nàng đưa ánh mắt còn vươn lệ châu của mình lên giọng quan tâm hỏi Kha La.
-Chàng có..có bị thương không vậy...
Gạt đi lệ châu còn vươn bên trên khóe mắt của nàng, Kha La cười nhẹ một cái giọng ôn nhu pha thêm vài phần đùa giỡn nhầm giúp tâm tình của nàng chú ý lên thứ khác mà trả lời Ngọc Ảnh.
-Nàng xem không phải ta đã lành lặng nằm dưới người nàng sao...
-Chàng...vô lại...
Nghe được câu trả lời ôn nhu pha thêm vài phần đùa giỡn của Kha La, không hiểu vì sao nhưng tâm tình của Ngọc Ảnh nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng, nhưng nghe được hắn còn đùa giỡn lời nói như thế nàng lại có một cổ cảm giác tin tưởng lời nói của hắn mười phần, lại là không khỏi ném cho hắn một cái mắt nhìn lưu manh mắng hắn một câu.
Nhìn đến Ngọc Ảnh tâm tình đã khá hơn rồi, còn mắng chính mình một câu vì lời nói ấy rồi quay đi, hắn biết nàng như thế không phải là chỉ vì một câu nói của mình mà bỏ qua mọi chuyện dễ dàng được, tuy có tu vi chỉ dưới sáu người a di và mẫu thân cùng cái gương mặt đệ nhất thiên địa nam nhân. Kha La cũng không cho là chỉ cần một câu nói của mình là có thể dỗ dành một nữ nhân đang nổi tâm tình a, hắn biết là nàng muốn hắn tự giác nhận sai mà nói ra như thế nào mọi chuyện mà không cần nàng thốt ra câu hỏi...
Kha La thở hắc ra một hơi rồi giở giộng ra như tiểu nữ nhân làm sai rồi kể ra mọi chuyện về Đô Hống cùng tam đại hung thú Thượng Cổ, tại sao hắn biết được bên trong Cổ Tĩnh xuất hiện Đô Hống..v..v..Vì sao lại giấu đi không cho nàng biết, nhưng Kha La cũng là giấu đi làm sao có thể giết chết được Đô Hống, cái này chính là quá kinh tởm đi hắn là không muốn nàng bịt mũi đá hắn ra xa không cho lại gần nàng đây không quên giấu đi đồ vật bên trong cơ thể con hàng này, làm sao để giết chết Đô Hống thì hắn cũng chỉ có qua loa nhưng tỏ ra là sự thật nói với nàng...
Ngọc Ảnh chỉ nằm trong ngực hắn vẽ vòng tròn không nhìn lấy hắn một cái im lặng mà nghe hắn nói, khi hắn nói hết mọi chuyện nàng cũng nhịn không được mắt phượng nâng lên giọng mang tò mò hỏi Kha La...
-Chàng nha, làm sao những chuyện chàng nói thiếp là chưa bao giờ nghe qua hay là đọc được trong thư tịch hết, làm sao mà chàng biết được a...
Câu hỏi tò mò của nàng đi vào tai, hai tay hắn thêm lực đạo kéo người Ngọc Ảnh lên để ánh mắt nàng đối diện mắt mình, treo lên nụ cười yêu dị đặc hữu giọng kiên định mười phần trả lời nàng.
-Vì ta là nam nhân của nàng...
-...
Nghe câu trả lời của Kha La nàng cũng không nói gì tiếp tục trượt người xuống tiếp tục nằm ở trong ngực hắn dùng ngón tay tiếp tục vẽ vòng tròn, Ngọc Ảnh biết là hiện giờ hắn chưa muốn cho nàng biết nên không tiếp tục đi hỏi gì. Tuy không có được đáp án trong lòng mình muốn biết, nàng hỏi như vậy là muốn có thể từ trong câu trả lời của hắn mà bắt đến một vài thứ có liên quan đến thân phận của hắn.
Nhưng là tâm tình nữ nhân của nàng cũng hiện lên vài tia không vui đấy, tuy biết rằng trước sau gì hắn sẽ nói những gì mà nàng muốn biết với nàng, nhưng là tâm tình nữ nhân có chút khó chịu, nhịn không được nàng đưa tay ra nhéo lên hông hắn một cái nhằm giảm bớt đi tâm tình khó chịu của mình.
Nhéo thêm vài cái vài tia khó chiu trong lòng của nàng có lẽ đã mất đi, Ngọc Ảnh mới thu tay lại đưa mắt nhìn lên gương mặt của Kha La, khi nhìn lên Ngọc Ảnh không khỏi lớn tiếng “khanh khách” cười rộ lên, nàng là thấy được gương mặt cùng trong mắt của hắn đang trưng ra một bộ ủy khuất nhìn chầm chầm vào nàng.
Kha La bị nàng đem hông của mình hung hăng nhéo vài cái mà cảm thấy đau, hắn đem một bộ như vậy chính là muốn chọc nàng cười mà thôi. Nhìn nàng cười vui vẻ đến thế lòng hắn cũng là vui vẻ lên nha, hắn chính là muốn làm cho nàng vui vẻ đến quên đi hình ảnh cùng nổi sợ về Đô Hống ẩn tàng sâu trong nội tâm của nàng chờ cơ hội mà hóa thành tâm ma cản trở tu luyện của nàng.
Nhưng khi Ngọc Ảnh cười lên như thế cũng là đem song phong tròn trịa ngạo nhân chỉ thua Như Nguyệt lưỡng trọng của nàng ẩn núp bên dưới lớp sa y mỏng manh không ngừng nhảy loạn trước mắt của Kha La không ngừng khiêu lấy tà hỏa mà hắn đã tích tụ trong thời gian trăm ngàn vạn năm tích tụ của hắn. Tuy là hắn nén không cho tà hỏa cùng huynh đệ bùng phát cùng đã cùng hai nàng Chu Mị và Sở Linh giải đi không ít tà hỏa nhưng là cũng không có được bao nhiêu.
Thị giác nhận kích thích từ song phong tròn trịa tuyết bạch của Ngọc Ảnh kích thích một lúc tà hỏa trong lòng cùng huynh đệ của Kha La chính là muốn bùng phát lên, lần này hắn không có lại đi ức chế huynh đệ của mình đi chờ đợi Ngọc Ảnh dục hỏa thiêu thân đi đẩy ngã mình, hắn muốn chủ động ăn sạch nàng...
Ngọc Ảnh ngưng cười sau, nàng cảm nhận được bên dưới tiểu phúc của mình bị một vật cứng rắn nóng bỏng trên người của hắn đỉnh lên, nàng còn chưa biết Kha La có cất giấu lấy một vật kỳ lạ như vậy. Ngọc Ảnh đưa ngọc thủ của mình xuống nắm lấy vật ấy gạt va một bên, nhưng vật này lại rất ngoan cố cứ như có linh tính luôn chuẩn xác quay trở lại rồi đỉnh lên tiểu phúc của nàng.
Nàng thử đi thử lại vài lần nhưng không có gạt được vật cứng rắn nóng bỏng đó ra, trong đầu của nàng lại lóe lên một cái truyền ra một ý nghĩ nói cho nàng biết vật này là gì. Biết đến vật ấy chính là đồ vật của nam nhân sau, Ngọc Ảnh chính là ngượng đến hồng hồng cả mặt ngượng ngùng như thế nhưng nàng lại không có buôn ra huynh đệ của Kha La vẫn cứ nắm lấy như thế.
Ngượng ngùng qua đi Ngọc Ảnh không khỏi kỳ quái làm sao trước đây hắn nhìn hết ngọc thể của nàng tựa hồ không có nhìn đến vật này của hắn nảy ra phản ứng như vậy nha, tại sao lần này lại như vậy mà đỉnh lên tiểu phúc nàng a. Đồ vật của Kha La phản hiện giờ lại phản ứng như thế này làm cho nàng kỳ quái suy nghĩ không thôi, nghĩ đến khó chịu nhưng cũng không ra, nàng ngượng ngùng cùng tò mò đưa mắt qua thay cho câu hỏi ngượng ngùng không thốt ra được nhìn Kha La.
Hắn không nói điều mà Ngọc Ảnh đang muốn biết, hắn đưa tay trai ra nắm lấy một bên nhũ phong tròn trịa mềm mại tuyết bạch của nàng nhào nặn nhẹ nhàng vài lần, tay còn lại nâng chiếc cầm tinh mỹ phấn nộn của nàng lên nhìn nàng hôn một ngụm lên môi nàng thay cho câu trả lời của mình.
-Ưm..ư.. (:D..)
Hôn xong hắn cũng không có thả nhũ phong của nàng trong tay mình ra, Kha La dùng sức xoay người một cái chuyển người áp Ngọc Ảnh dưới thân hắn, tiếp tục nhào nặn nhũ phong của nàng. Môi hắn rồi đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng dời đi vừa như hôn vừa như mút lên chiếc cổ thon nhỏ của nàng, rồi dần di chuyển xuống xương vai xanh của nàng. Tay trái đang nhào nặn nhũ phong của nàng dời đi đưa xuống xoa xoa một bên đùi thon gọn của nàng, tay vừa dời đi miệng Kha La đã thay vào cách một tầng sa y mỏng manh một ngụm ngậm lấy tiểu hồng đậu của nàng mút lấy...
Ngọc Ảnh có được những gì mình muốn biết trong hành động của hắn, nhưng bị ma thủ của hắn bắt lấy một bên nhũ phong nhào nặn làm nàng không khỏi rên lên một tiếng, nhưng âm thanh chưa phát ra được hết chính là lại bị hắn hôn lên môi nàng chặn lại.
Khi môi Ngọc Ảnh được giải thoát, nàng muốn nói gì đấy lại là bị một loạt hành động tiếp theo của hắn làm cho cơ thể nàng tê tê dại dại như muốn nhũng ra không nói lên được một lời. Ngọc Ảnh chính là có thể cảm giác được một luồn hỏa nhiệt đang dân cao đốt nóng cơ thể của nàng từ tiểu phúc truyền ra, hơi thở của nàng trở nên nhanh hơn một nhịp, trong cổ họng nho nhỏ phát ra vài tiếng rên rỉ nếu không chú tâm chính là mơ tưởng nghe được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...