Họ Biến Thân Ta Biến Nhân!


Sang thu, khí trời cũng dần trở nên tươi mát, thi thoảng lại có những cơn gió nhè nhẹ thoáng qua khiến bóng dáng nóng nực của mùa hạ bị cuốn đi sạch sẽ.

Không khí mát mẻ của mùa thu khiến con người ta cảm thấy thanh thản, xoa dịu đi những u buồn, bực tức trong người không thể phát tiết ra.

Có thể nói, mùa thu chính là thời điểm chữa lành tâm hồn cho những con người chịu đủ mọi áp lực trong cuộc sống, là thời gian giúp mọi người thư giãn hơn.

Và nó chỉ hiệu quả khi trái đất còn thịnh thế, nhân loại còn đang bù đầu vào cuộc sống mưu sinh mà thôi.

Còn hiện tại, khi mà lũ trùng tộc xâm chiếm, tàn sát tất cả nhân loại, nơi tấp nập, nhộn nhịp như thành phố cũng trở nên hiu quạnh, lạnh lẽo.


Những cơn gió mùa thu thổi qua chỉ làm tăng thêm sự lạnh giá đó, chúng dần thổi bay những hơi ấm còn vương lại tại dương gian này.

Đi trên đường, Mỹ Linh cùng Lý Minh Triết bị một luồng gió lạnh thổi qua, khiến hai người bất giác rùng mình.

Xung quanh đường phố lúc này là một khung cảnh hoang tàn, âm u mà lạnh lẽo, không chút hơi ấm của sự sống hiện diện.

Cơn lạnh lẽo từ làn gió tươi mát mùa thu khiến hai người họ không thể chịu đựng nổi mà tiến sát đến gần nhau, có vẻ như làm vậy sẽ giúp họ đỡ lạnh hơn vài phần vậy.

Trên còn đường phố trải dài rộng thênh thang, càng về phía trung tâm thành phố, xác người ngày càng nhiều, tình trạng thê thảm của những cái xác này cũng tăng lên, mùi xú khí cũng theo đó vất vưởng tại trong hư không, khiến hai người có chút không kìm lòng được mà muốn nôn mửa.

Nhưng để nhanh chóng tới điểm đến, họ thực không dám dừng lại, rất sợ bất ngờ hai bên có bọn Trùng Tử lao ra tấn công.

Nhớ đến cảnh tượng hãi hùng, khiếp vía của bọn Trùng Tử, Mỹ Linh cùng Lý Minh Triết càng thêm sợ hãi, hoang mang.

Nhưng khi nhìn phía trước là Đỗ Phong, phía sau là Đại Minh thì hai người mới gọi là có cảm giác an toàn.

Dù sao có một vị cao thủ dẫn đường phía trước, cùng một con chó lớn hung dữ trấn thủ phía sau, an toàn của họ cũng không quá đáng ngại.


Đoàn người ngày càng tiến sâu vào trung tâm thành phố, thi thoảng lại có lác đác vài con Trùng Tử lao ra, nhưng đều bị Đỗ Phong và Đại Minh xử lý dễ dàng.

Vì là có sự xuất hiện của hai người này, nên kế hoạch dà xoát tiêu diệt Trùng Tử cấp cao hiện tại Đỗ Phong liền tạm hoãn.

Bởi trùng tộc cao cấp thường sẽ đi chung với lượng lớn Trùng Tử cấp thấp, nếu hiện tại dẫn theo hai người này cùng đi săn trùng, thì không khác nào đưa thức ăn cống nạp cho chúng, nên hắn đành phải tìm kiếm một con đường dễ đi, tránh né được lũ Trùng.

Phía sau đã có Đại Minh, nên Đỗ Phong cũng an tâm hơn, lúc này hắn chỉ cần đi trước dò xét, đánh giá tình hình mà lựa chọn phương hướng mà thôi.

Dù sao hắn cũng chiếm được sự cải tạo từ hỗn độn trùng, đôi mắt hắn đã trở nên rõ ràng hơn trước, hiện tại có thể nhìn thấy rõ tất cả sự vật trong vòng bán kính năm trăm mét xa, kết hợp với kinh nghiệm của sát thủ từ ông Hùng, Đỗ Phong có thể dễ dàng định hướng tốt hơn, tránh được nơi địch mạnh mà xuyên qua.

Mặc dù thi thoảng vẫn gặp khoảng trăm đầu Trùng Tử nhưng cũng không có gì đáng ngại, với tầm đấy trùng Đỗ Phong có thể dễ dàng xử lý, không cần phiền đến Đại Minh, cùng lắm chỉ để nó giải quyết vài đầu để làm thức ăn mà thôi.


Cứ vậy, mọi người ngày càng tiến sâu vào trong trung tâm thành phố, tòa nhà to lớn, hùng vĩ của cục công an cũng dần hiện ra trước mặt đám người.

"Sắp tới nơi rồi!" Đỗ Phong hướng về nơi đó nhìn lại, sau đó quay về sau nhắc nhở hai người.

"Tốt quá!" Hai người nghe được Đỗ Phong lời nói, liền vui sướng không thôi, cuối cùng họ cũng được an toàn sống trong một khu tị nạn có người bảo vệ.

Cảm giác như được nhìn thấy nhân sinh lần hai, khiến hai người vui sướng xúc động, mau chóng hướng Đỗ Phong đi tới, cùng nhau hướng về phía cục công an.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận