"Người anh em uống chút nước! " Lý Minh Triết hướng Đỗ Phong đưa tới một cốc nước trái cây.
Nhìn màu sắc tươi mới hẳn là mới vừa được ép ra, mùi thơm từ trái cây lan tỏa khiến Đỗ Phong vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Không khách khí, Phong với tay cầm ly nước, uống một ngụm lớn, một cảm giác ngọt thanh, kèm theo chút chua chua tại đầu lưỡi khiến Phong trầm mê trong đó.
"Không biết anh bạn này là từ đâu tới?" Mỹ Linh lúc này đã thay đổi hoàn toàn trang phục, không còn nóng bỏng như lúc trước, hiện tại nàng xinh đẹp ẩn mình trong chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jean nữ.
Tuy đã mặc kín mít nhưng vẫn không thể che đi những đường cong gợi cảm của nàng.
Vừa rồi còn đang ngủ ngon, thì sếp của cô lục đục vào phòng gọi, tưởng chinh chiến vài trăm hiệp trên giường đây, nhưng lão ta lại nói xuống tiếp đón cao thủ.
Nàng tưởng cao thủ sẽ là một vị trung niên cao tuổi gì đó, lòng tràn đầy mong chờ đi theo, ai ngờ là một tên nhóc, bày đặt đeo mặt là hoá trang các thứ, nhìn là thấy không có uy tín rồi, nên hiện tại nàng có chút thất vọng.
"Tôi là từ vùng ngoại ô của khu phía Nam tiến về đây!" Đỗ Phong nhàn nhạt trả lời.
"Ồ, nơi cũng khá là xa.
Nhất là trong thời buổi quái vật hoành hành, rất hung hiểm, người anh em không sợ lũ quái vật đó sao?" Lý Minh Triết lần này là thật sự tỏ ra giật mình, không ngờ người thanh niên này lại đi xa tới vậy.
Phải biết từ đây cách vùng ngoại ô phía Nam cũng phải mười sáu, mười bảy cây nha.
Như bình thường đi bộ cũng đã là xa lắm rồi, còn chưa kể đến hiện tại là tận thế, quái vật khắp nơi.
"Bọn chúng? Chỉ cần anh chặn bọn chúng lại, không cho nó bám thân là sẽ an toàn!" Đỗ Phong tràn đầy tự tin, hướng hai người mỉm cười.
"Cậu nói vậy tôi cũng nói được, việc không cho chúng đến gần thì bản thân sẽ an toàn, cái đấy ai chả biết!" Mỹ Linh nói một giọng mỉa mai.
Hiện tại theo nàng thấy, tên nhóc con này hoàn toàn không phải người tốt, nhất là cái mặt nạ cải trang trên mặt, khiến nàng từ lần đầu gặp đã không có chút thiện cảm rồi, lúc này thấy đối phương ngồi ba hoa, nàng lại càng thêm không kiên nhẫn.
Nàng nghĩ rằng tên này chắc chắn là tới đây ở ké, nên tâm trạng mới có chút xấu như vậy.
"Mỹ Linh!" Lý Minh Triết hơi trừng Mỹ Linh một chút, khiến nàng có chút tức giận mà bỏ lên trên lầu.
Đối với Lý Minh Triết thì khác, y đã chứng kiến toàn bộ quá trình đánh giết lũ Trùng Tử của Đỗ Phong.
Quả thực là như lời nói, không để lũ trùng này tiến tới gần thân thể, chỉ với cây thương dài kia, người thanh niên trước mặt có thể càn quét lũ trùng một cách dễ dàng.
Khi nhìn đến cây thương, Lý Minh Triết bỗng có chút lòng tham nổi lên, nhưng biết bản thân không thể vận dụng nó như Đỗ Phong nên chỉ có thể kiềm lòng lại, hắn biết, Đỗ Phong không phải kẻ dễ bắt nạt, không những thế còn có một đầy chó lớn bên cạnh đây, cả hai đều là kẻ giết trùng không chớp mắt.
Vậy nên hắn vẫn là lựa chọn nhờ vả Đỗ Phong nha.
"Vậy không biết người anh em chuẩn bị tiến về đâu? Và tới có việc gì? Nếu như muốn trú ẩn, tôi sẽ giúp người anh em dọn dẹp một chỗ để nghỉ ngơi!" Lý Minh Triết mỉm cười, nụ cười công nghiệp không chút cảm xúc, nhưng dùng để đánh lừa khách nhân cùng những thế hệ trẻ tuổi là dư sài.
Lý Minh Triết quả là người sống lâu trong ngành kinh doanh, hắn hỏi hai câu là để xác định được hướng đi và mục đích của Đỗ Phong, từ đó xem xét người thanh niên này có phải là có một chỗ dừng chân tị nạn hay không, từ đó mà xin đi theo, thứ hai là sắp xếp nghỉ ngơi cho Phong.
Việc dọn phòng cho Đỗ Phong cũng là một ý đồ của y, đây chính là trực tiếp mời chào, tuy hiện tại bản thân nấp ở trong này vẫn là an toàn, nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao? đen đủi bị bọn côn trùng kia phá cửa đi vào, thì chẳng phải toi mạng?
Thế nên nếu có Đỗ Phong ở đây, với thân thủ như vậy, chắc chắn hắn và Mỹ Linh sẽ được an toàn hơn phần nào.
"Không! Tôi tới đây là để lấy hạt giống!" Đỗ Phong thẳng thắn trả lời, không vòng vo tam Quốc.
Hiện tại hắn đang khá là bận, không có nhiều thời gian mà lòng vòng, việc ngồi xuống nói chuyện là đang nể mặt người ta mà thôi, dù sao đây cũng là nhà của họ mà.
"Quả nhiên, tên này chắc chắn biết căn cứ hoặc trại tị nạn loại hình! Lần này đi kiếm hạt giống là để đem về cung cấp cho nơi đó đây! Nơi có nhiều người, ắt sẽ an toàn hơn.
" Lý Minh Triết thầm nghĩ trong lòng.
"Trong chỗ tôi có rất nhiều loại hạt giống, anh thích lấy bao nhiêu cũng được! Nhưng có thể đưa chúng tôi đi theo hay không?" Lý Minh Triết chân thành nhìn Đỗ Phong, muốn đối phương giúp đỡ mình thì trước hết phải thể hiện sự chân thành của bản thân, và phải có giá cả thật tốt thì mới đổi lại được cho mình thứ cần thiết.
Đỗ Phong nghe vậy thì có chút khó khăn, nếu đi theo hắn thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu nhận đồ của người ta mà không giúp thì không khác gì kẻ vô ơn.
"Tôi không thể dẫn hai người đi theo được, nhưng có thể đưa hai người tới một nơi trú ẩn tạm thời, nơi đó có súng ống ngăn chặn được lũ trùng!" Đỗ Phong hướng Lý Minh Triết một giải pháp mà bản thân thấy phù hợp nhất hiện tại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...