Mở cánh cửa phòng bảo vệ, Đỗ Phong nhìn thấy một con chó lớn màu vàng, đang bị trọng thương nằm đó rên rỉ, máu tươi chảy ra lênh láng.
Khi nhìn thấy người tới là Phong, đôi mắt nó vậy mà có chút nhân tính hoá, tràn đầy an tâm hướng hắn lết tới.
Vết thương trên đùi nó là quá lớn, có thể nhìn rõ phần xương bên trong, nó hẳn là bị một đầu Trùng Tử đâm xuyên qua nên mới nghiêm trọng như vậy.
"Trong tiểu thế giới có huyết quả thực và thiên hoàng cây, lấy hai thứ đó nghiền nhỏ, một phần đắp lên vết thương, một phần cho nó phục dụng thì sẽ cứu được nó.
" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong nhắc nhở một câu, rồi lại thu mình vào bóng tối.
"Cảm ơn sư phụ!" Đỗ Phong có chút thì thầm, rồi sau đó tiến vào tiểu thế giới tìm kiếm hai loại cây là huyết quả thực cùng thiên hoàng cây.
Bên trong tiểu thế giới chỉ có hai đầu cây lớn nằm ở hai nơi đối diện nhau, một loại cả cây thì đỏ như máu, cao bảy mét, tán lá xum xuê, có vài trái đen đặc treo lủng lẳng trên cành, đây hẳn là huyết quả thực.
Còn cây đối diện thì toả ra ánh sáng vàng kim, thân hơi thấp lùn, chỉ cao hai mét, tán lá thưa thớt, trái thì chỉ có một, đây chắc chắn là thiên hoàng cây trong lời sư phụ hắn.
Đỗ Phong bắt đầu làm theo chỉ dẫn của sư phụ mình, vặt xuống mỗi cây một quả đem đi nghiền nhỏ.
Những quả này thật sự thần kì, khi nghiền ra không hề có nước bên trong, bọn chúng giống như dạng bột khô đặc đông kết vào vậy, nói là nghiền nhưng thực ra Đỗ Phong chỉ mài chúng là ra thành bột, sau đó hắn theo lời dặn của Bạo Vương, trộn lẫn chúng vào nhau.
Sau khi đã xong thành phẩm, Đỗ Phong mới hướng bên ngoài đi tới, cho Đại Minh đang mệt mỏi rên rỉ dưới đất phục dụng.
Một nửa đút cho nó uống, một nửa rắc đều lên phần vết thương.
Được một lúc, nơi vết thương của nó vậy mà bắt đầu dùng mắt thường có thể thấy đang nhanh chóng liền lại, có chút dặt dẹo yếu ớt Đại Minh liền trở nên khoẻ mạnh, sinh long hoạt hổ như lúc đầu.
Điều đầu tiên nó làm khi khỏe lại là hướng Đỗ Phong vẫy đuôi vài cái, rồi sau đó hướng ông Hùng đang nằm bất động phóng đi.
Nó liên tục vẫy đuôi, lấy chân cào cào lên xác ông Hùng, miệng rên ư ử, thấy ông Hùng không một động tĩnh, nó bạo dạn hơn hướng khuôn mặt lạnh giá kia liếm tới liếm lui.
Nhưng trả lại cho nó là sự vô cảm, cứng đờ và lạnh lẽo của ông Hùng, đến lúc này nó cũng biết rõ, người chủ, người cha của nó đã không còn trên đời, khoé mắt nó bất giác long lanh, rơi ra vài giọt lệ.
Dù vậy, nó vẫn như đang tự lừa dối chính bản thân mình rằng ông chưa chết, cố gắng nằm bên cạnh, thật gần để có thể dùng cái hơi ấm này truyền qua cái cơ thể lạnh ngắt kia.
Đỗ Phong tiến lại gần, hướng lên đầu nó vỗ xuống an ủi.
"Từ giờ tao sẽ thay bác Hùng, chăm sóc cho mày.
" Đỗ Phong hoà ái vuốt ve Đại Minh.
Như cảm nhận được sự an ủi, Đại Minh cũng đã bớt đi phần nào nỗi buồn, nó đứng dậy, hướng một một bên ra sức đào đất.
Vừa nhìn Đỗ Phong liền hiểu, Đại Minh là đang muốn đào huyệt cho ông Hùng.
Không rảnh rỗi, hắn cũng nhảy vào phụ đào, từ trong tiểu thế giới Đỗ Phong lấy ra một cây thuổng lớn được hắn thu vào từ trước khi bắt gặp trên đường, với sức mạnh cơ bắp của bán linh, Đỗ Phong chẳng mấy chốc đã đào được một cái huyệt dài khoảng hai mét, rộng 90 phân.
Trước khi hạ huyệt, Đỗ Phong không quên sử dụng thôn phệ lên người ông Hùng.
Nghe thì có vẻ trái nhân đạo, nhưng khi sử dụng cắn nuốt, Đỗ Phong sẽ lấy hết chất dinh dưỡng trong xác người chỉ để lại một cái thây khô, như vậy vô tình giúp cho cái xác tránh khỏi việc bị phân hủy trở thành thức ăn cho các loài vật khác.
Tiếp theo đó là dùng phệ hồn pháp kết hợp với thanh tẩy, cắn nuốt hết tội lỗi của ông Hùng, giúp ông được ra đi thanh thản.
Đỗ Phong lại được lượng lớn công đức gia trì lên thân.
Sau khi cắn nuốt hết phần tà niệm của ông Hùng, Đỗ Phong liền có chút bất ngờ về thân phận và quá khứ của ông bác bảo vệ này.
Ông Hùng không phải là một người bình thường, cuộc sống trước đây của ông ta là một sát thủ khét tiếng tại ngoài nước, với biệt danh ông là Sát Lang, ông đã giết chết hàng ngàn người không kể già trẻ.
Nhưng về sau cảm thấy tội lỗi, ông mới quyết định quay về Minh Việt quy ẩn, về ngôi trường này làm bảo vệ bình dân.
Rồi vô tình nhặt được con chó bọ, mới đem về nuôi nấng đặt tên Đại Minh.
Ông không những là sát thủ khét tiếng, mà còn là nhà huấn luyện tài ba, Đại Minh chỉ là một con chó bọ tầm thường nhưng dưới sự huấn luyện của ông, nó đã trở thành thần khuyển thông minh.
Việc Đại Minh không tấn công mình là vì ông Hùng đã lựa chọn hắn làm người nối nghiệp, muốn dạy Đỗ Phong cách phòng thân, nhưng chưa kịp truyền dạy thì tận thế đã đến, lũ trùng tấn công.
Ngày đầu ông còn cùng Đại Minh đi tìm hắn quanh thành phố đây, nhưng khi đó Đỗ Phong đang ở trên tầng thượng, nên ông Hùng không thể tìm thấy tung tích.
Khi đó ông đã ở ngoài thành phố sống được một tuần đầu, bằng thân thủ nhanh nhẹn, ông Hùng cùng Đại Minh cũng giết được kha khá Trùng Tử cấp thấp.
Sau không tìm thấy tung tích Đỗ Phong, hai người liền nghĩ Phong đã chết, liền cùng nhau đi về, vừa lúc thấy Đỗ Phong cùng đoàn người đi ra ngoài diễn tập.
Ông đành cùng Đại Minh ở lại cổng trường chờ đợi Đỗ Phong trở về, nhưng đổi lại sự ngóng trông của ông là tin tức Đỗ Phong đã chết, lúc đấy ông cũng có chút thương tâm.
Vừa rồi cổng trường bị lũ Trùng Tử tấn công, dựa vào khả năng của mình, ông giết được năm chục đầu trùng thì kiệt sức, nếu đổi lại là Binh Vương chắc đã chết từ lâu.
Sức người có hạn, mà Trùng Tử thì quá đông, ông Hùng biết mình không qua khỏi, đành nhốt Đại Minh đang bị trọng thương vào trong phòng, một mình ở bên ngoài cản lũ Trùng Tử, vì lúc này chỉ còn mỗi Đại Minh, mà ông coi nó như con sao có thể để nó chết?
Đành vậy, ông chỉ có thể hi sinh để đổi lại một mạng cho Đại Minh tồn tại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...