Hitobito Level 1 Ga Mottomo Tsuyoi


POV của main.

Sáng hôm sau.

Chúng tôi đang chuẩn bị để tiếp tục chuyến đi, hiện tại thì tôi đang ngồi trên xe ngựa, còn nhóm của Sophia thì đang trả tiền thuê phòng.

-"Alice-chan, chúng ta đi thôi nào"(Sophia)

-"vâng ạ"(Kenji)

Chúng tôi di chuyển trên xe ngựa. Được một lúc, chiếc xe dừng lại trước cổng thành. Như lần trước, chúng tôi vẫn phải đợi để đến lượt của mình.

-"Alice!"(?)

-"!!??"(Kenji)

Bị ai đó gọi, tôi quay lại nhìn nơi phát ra nó, ở đó có một cặp nam nữ đang chạy lại chỗ của chúng tôi, người nữ nhìn khá là xinh và mảnh mai, còn người nam thì nhìn có vẻ cơ bắp , anh ta có một khuôn mặt khá là soái ca, nhóm chị Sophia cũng quay lại nhìn. Ngay khi vừa đến chỗ chúng tôi, người phụ nữ bắt ngờ ôm lấy tôi, cô ấy vừa ôm vừa khóc.

-"tốt quá rồi, rốt cuộc mẹ cũng tìm thấy con rồi, con gái của mẹ"(người phụ nữ)

Hể? Cô ây là ai thế? Sao tự nhiên lại ôm mình?

-"xin lỗi, nhưng cho hỏi hai người là ai vậy?"(Sophia)

Chị Sophia hỏi hai người họ, người phụ nữ thì vẫn tiếp tục ôm lấy tôi, còn người đàn ông thì quay sang trả lời câu hỏi chị Sophia.

-"tôi tên han, còn đây là vợ của tôi, loren"(han)

-"vậy quan hệ của hai người với Alice-chan là gì vậy"(Sophia)

-"chúng tôi là ba mẹ của Alice"(han)

(Hả!? Ba mẹ?)(Kenji)

Sau khi nghe câu trả lời của người đàn ông tên han, chị Sophia quay sang hỏi tôi.

-"có phải vậy không? Họ là ba mẹ của em phải không?"(Sophia)

(Phải trả lời sao đây? Này shi, mau giúp coi)(Kenji)

(Hãy trả lời là có, hai người họ không có ý xấu gì với cậu)(shi)

(Ta hiểu rồi)(Kenji)


-"vâng ạ, họ là baba và mama của em"(Kenji)

Tôi trả lời một cách tự nhiên. Sau khi tôi trả lời, han bắt đầu hỏi nhóm chị Sophia.

-"vậy các vị đây là..?"(han)

-"toi tên là Sophia, còn đây là những đồng đội của tii"(Sophia)

Họ bắt đầu nói chuyện, trao đổi, chủ yếu là về chuyện vợ chồng họ để lạc mất tôi rồi tôi được nhóm Sophia cứu bla.bla.. tôi cũng chả quan tâm chuyện đó lắm.

-"đến lúc chúng tôi phải đi rồi"(Sophia)

-"vậy thì chúng tôi cũng không làm phiền các vị, tạm biệt"(han)

Sau một hồi nói chuyện, chị Sophia nói lời chia tay, sau đó họ khởi hành, còn tôi thì ở lại với cặp vợ chồng này. Sau khi đã thấy nhóm của chị Sophia đã đi xa, tôi quay lại nhìn cặp vợ chồng và hỏi họ.

-"cho tôi hỏi,  hai người là ai vậy?"(Kenji)

Sau khi nghe câu hỏi của tôi, họ nhìn nhau và gật đầu rồi sau đó nhìn tôi.

-"nói ở đây không tiện cho lắm, chúng ta hãy tìm một chỗ để nói chuyện, được không? Kenji-dono"(loren)

-"được rồi"(Kenji)

Tôi đi theo họ, tôi vừa đi vừa cảnh giác, Dù shi đã nói là họ sẽ không làm hại tôi, nhưng tôi vẫn nghi ngờ hai người này, À mà có vẻ như hai người này biết thân phận thật của tôi thì phải, bởi vì cô gái đang gọi tôi là Kenji, mà còn theo kiểu tôn trọng nữa. Tôi lén dùng phân tích lên hai người họ trong khi đi theo, kết quả là chỉ toàn dấu chấm hỏi hiện lên, điều đó càng khiến tôi phải cảnh giác với họ, tôi tiếp tục di theo họ vào một con hẻm nhỏ.

-"bây giờ thì mấy người có thể trả lời tôi, chính xác thì các người là ai?"(Kenji)

Người đàn ông bất đầu trả lời.

-"tôi là doran, còn người này là em gái của tôi tên là dorin"(doran)

Vì phân tích không có tác dụng lên bọn họ, nên tôi không dám chắc đó có phải là tên thật của họ hay không, bỏ qua chuyện đó, tôi tiếp tục hỏi họ về mục đích của bọn họ.

-"vậy mục đích của các người là gì? Tại sao lại nhận mình là cha mẹ của tôi?"(Kenji)

-"chúng tôi chỉ làm theo lệnh của chủ nhân"(doran)

-"chủ nhân? Người đó ra lệnh cho các người làm thế à?"(Kenji)

-"vâng, chủ nhân ra lệnh cho chúng tôi đến để đón cậu, sau đó đưa cậu đi gặp ngài ấy"(dorin)


-"gặp tôi?"(Kenji)

-" bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu đi gặp ngày ấy"(doran)

-"hể?"(Kenji)

Dorin bắt ngờ niệm chú, một vòng tròn ma thuật xuất hiện ở dưới chân chúng tôi, Tôi giật mình vội nhảy ra khỏi vòng tròn, đột nhiên tay của tôi bị bắt lại, người giữ tay của tôi là doran.

-"xin lỗi, nhưng cậu phải đi cùng chúng tôi"(doran)

Vậy thực sự là họ định đưa tôi đi gặp chủ nhân của họ.

-"kh-khoan đã! Tôi có nói là sẽ đi gặp chủ nhân của các người đâu!?"(Kenji)

-"nhưng chủ nhân của tôi ra lệnh là phải đưa cậu đi, dù cậu không muốn cùng phải đi"(doran)

-"thế quái nào!"(Kenji)

Tôi cố giẫy giụa để thoát, nhưng dù cho tôi cố thế nào cũng không thể khiến tay của hắn ta buông ra,  Hắn thậm chí còn không di chuyển, tên này rốt cuộc mạnh cỡ nào thế? Sau một lúc, vòng tròn ma thuật bất đầu phát sáng.

-"chúng ta đi thôi"(dorin)

Ngay lập tức, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, trước mắt tôi bây giờ là một cánh đồng rộng lớn.

-"đây là đâu thế?"(Kenji)

-"chúng ta hiện đang ở trong một dungeon(hầm ngục)"(doran)

-"dungeon!"(Kenji)

-"đúng vậy"(doran)

Tôi bật bản đồ lên để xem, lần này nó không còn hiện theo kiểu thông thường nữa mà là kiểu 3D, à nhân tiện đây là một trong những nâng cấp của chức năng bản đồ, khi tôi ở trong một công trình kiến trúc hay một nơi có nhiều tầng, bản đồ sẽ hiện lên hình ảnh của nơi đó theo kiểu 3 chiều thay vì nhìn từ trên xuống như trước, chức năng này khá là có ích. Quay lại vấn đề chính, tôi thấy hiện tại mình đang ở trong một công trình kiến trúc có hình dáng như một tòa nhà nhiều tầng, nhìn sơ qua cũng cỡ hơn 100 tầng, hình như tôi đang ở tầng dưới cùng. Tôi nhìn xung quanh, xung quanh chỉ toàn là cỏ và chỉ có một căn nhà ở giữa cánh đồng.

-"đó là căn nhà của chủ nhân chúng tôi, ngài ấy hiện đang đợi cậu ở đó"(doran)

Doran vừa nói vừa chỉ vào căn nhà đó.

-"vậy à"(Kenji)

-"nhiệm vụ của chúng tôi đã hết, cậu hãy đi gặp ngài ấy, tạm biệt"(doran)


-"chờ chút đã!"(Kenji)

Vừa nói xong, doran và em gái của anh ta lập tức biến mất.

-"thiệt tình...."(Kenji)

Không còn cách nào khác tôi đành phải đi đến căn nhà đó, tôi vừa đi vừa suy nghĩ, tôi khá là tò mò về tên chủ nhân này, không biết người này là ai? Sao hắn có thể biết được thông tin của mình.

(Hắn là một người quen của tôi)(shi)

-"vậy à..."(Kenji)

Hiện tại, tôi đang đứng trước căn nhà, không nghĩ ngợi nhiều tôi mở cửa và bước vào căn nhà.

-"xin phép"(Kenji)

Ngay khi tôi vừa bước vào, một giọng nói vang lên.

-"cuối cùng cậu cũng đã tới"(?)

Tôi nhìn theo nơi phát ra giọng nói ấy, ở đó có một người đang ngồi trên ghế, hắn mặc áo choàng đen và đeo một chiếc mặt nạ, ngay khi nhìn thấy hắn tôi ngay lập tức cảnh giác và lấy kiếm từ kho đồ ra và vào thế chuẩn bị tấn công. Không thể nào sai được, hắn là kẻ đã tấn công yumia ở dinh thự lúc trước.

-"ngươi là-!!"(Kenji)

cơ thể tôi đột nhiên trở nên bất động.

-"hãy bình tĩnh"(mặt nạ)

-"ngươi đã làm gì"(Kenji)

-"tôi chỉ khiến cậu bất động bằng ma thuật của mình"(mặt nạ)

-"mau thả ta ra!"(Kenji)

Tôi la hét, cố gắng cử động nhưng không được, trong khi đó tên đeo mặt nạ cứ thản nhiên ngồi đó.

-" tôi sẽ thả cậu ra sau khi hai ta thỏa thuận xong"(mặt nạ)

-"thỏa thuận? Ta không có cái gì để thỏa thuận với ngươi cả!"(Kenji)

-"riêng tôi nghĩ thì cậu có đấy, kĩ năng 'thu thập' của cậu"(mặt nạ)

-"tại sao ngươi-"(Kenji)

-"bỏ qua chuyện đó, chả lẽ cậu không muốn biết chuyện gì đang xảy ra với mình sao? Kenji-kun"(mặt nạ)

-"ý của ngươi là gì?"(Kenji)

Nghe câu hỏi của tôi, hắn rời khỏi ghế và bước lại gần chỗ của tôi.


-"để tôi hỏi cậu trước đã, có bao giờ cậu tự hỏi, tại sao mình lại có thể giết người dễ dàng như thế? Tại sao mình lại không cảm thấy gì khi giết người? Hãy trả lời tôi, cậu có từng như thế không?"(mặt nạ)

-"....."(Kenji)

Tôi chỉ có thể im lặng, những câu hỏi của hắn cũng là những câu hỏi mà tôi đã tự hỏi bản thân mình lúc trước. lúc đầu, khi tôi giết một con quái, tôi đã nghĩ rằng do mình đã từng chơi game kinh dị nên cảm thấy chuyện giết quái và thấy máu me là bình thường. nhưng cho đến khi tôi gặp bọn cướp, tôi đã bắt đầu cảm thấy kì lạ, khi tôi giết bọn chúng..... tôi đã không cảm thấy gì, không sợ hãi, không hoảng loạn, không thấy tội lỗi, chỉ duy nhất một suy nghĩ trong đầu tôi lúc đó... 'Mình cần phải giết bọn chúng vì đó là điều cần thiết'.

Từ đó một câu hỏi xuất hiện trong tôi, vì sao mình lại không cảm thấy gì khi giết chóc? Dù sao trước kia tôi cũng chỉ là một neet, một tên vô dụng, ấy vậy mà tôi lại có thể lạnh lùng giết người như đúng rồi, việc đó khiến tôi bắt đầu suy nghĩ về nó cho đến bây giờ.

Quay lại hiện tại, tôi vẫn đang im lặng và nhìn tên đeo mặt nạ, hắn cũng nhìn tôi, được một lúc hắn lại tiếp tục hỏi tôi.

-"....."(Kenji)

-"để tôi hỏi tiếp, tại sao cậu lại muốn giết chị em eric trong khi cậu mới chỉ gặp họ lần đầu? Cậu không cảm thấy kì lạ sao?"(mặt nạ)

-"...."(Kenji)

Tôi vẫn im lặng, tại sao hắn lại biết được chuyện đó? Mà khoan đã, chả lẽ hắn biết được nguyên nhân của tất cả chuyện này? Không chằn chừ, tôi ngay lập tức hỏi hắn.

-"không lẽ ngươi biết được nguyên nhân?"(Kenji)

-"chính xác"(mặt nạ)

-"vậy thì hãy nói cho ta biết"(Kenji)

-"muốn tôi nói cũng được, nhưng trước tiên chúng ta hãy thỏa thuận cái đã"(mặt nạ)

-"được, ngươi hãy thả ta ra trước đi"(Kenji)

-"được rồi"(mặt nạ)

Tên đeo mặt nạ búng tay một cái, lập tức cơ thể của tôi trợ về trạng thái bình thường, tôi đã có thể cử tay chân của mình. Tôi nhìn tên đeo mặt nạ và hỏi hắn về cái thỏa thuận.

-"vậy ngươi muốn thỏa thuận về cái gì?"(Kenji)

-"tôi muốn cậu mua một kĩ năng từ cửa hàng"(mặt nạ)

Tôi bị bắt ngờ vì yêu cầu của hắn, làm sao tên này biết được chuyện mình có thể mua được kĩ năng vậy? Không nghĩ nhiều, tôi hỏi tên đeo mặt nạ về cái kĩ năng mà hắn muốn tôi mua.

-"ngươi muốn ta mua kĩ năng gì?"(Kenji)

-"một kĩ năng tên là 'cuồng nộ', nó là một 'kĩ năng tội lỗi' "(mặt nạ)

-"một 'kĩ năng tội lỗi'? Tại sao ngươi lại muốn ta mua nó?"(Kenji)

-"để tước đoạt"(mặt nạ)

-"hả??"(Kenji)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui