[1]
Gần đây Trình Thiên Châu rụng lông rất nhiều.
Ban đầu Bạch Tiểu Hổ không phát hiện ra, bởi vì màu sắc khăn trải giường giống với màu lông của anh, cậu còn có chút cận nữa, chỉ là độ rất nhỏ, bình thường không có thói quen đeo kính.
Hôm nay cậu định thay chăn, Bạch Tiểu Hổ dậy sớm, rửa mặt xong trở lại phòng ngủ, thấy hổ lớn còn đang nằm lười trên giường, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu đến vành tai lông xù của anh, lộ ra vầng sáng nhạt.
Bạch Tiểu Hổ tiến lên kéo tai đại lão hổ ra phía sau, lớn tiếng nói: "Đứng lên nào, em muốn đổi chăn."
Trình Thiên Châu híp mắt vẫy đuôi, chân trước cuộn trước ngực, nơi đó truyền đến từng đợt tiếng ngáy.
Bạch Tiểu Hổ tức giận vỗ vỗ cái đầu to của anh: "Nhanh lên đi, khó có được ngày trời nắng thế này."
Trình Thiên Châu dứt khoát xoay người, đè Bạch Tiểu Hổ ngã xuống dưới thân, trán cọ cọ hai má cậu, thanh âm trầm thấp hàm hồ nói: "Không dậy nổi."
Bạch Tiểu Hổ chỉ vào chóp mũi anh, miệng như hòa thượng niệm kinh: "Mau đứng lên mau đứng lên...!"
Chóp mũi mèo vẫn luôn mẫn cảm, Trình Thiên Châu thật sự không chịu nổi vươn đầu lưỡi liếm một cái, nhưng lại không mở mắt ra.
Bạch Tiểu Hổ thở dài, tiến lại gần hôn chóp mũi Trình Thiên Châu, đôi mắt màu vàng kim của đối phương mở to, cái đuôi quấn lấy thắt lưng Bạch Tiểu Hổ, yên lặng nhìn cậu.
Bạch Tiểu Hổ bĩu môi, lại hôn vài cái, Trình Thiên Châu rốt cục nhường giường ra, ghé vào thảm nhìn Bạch Tiểu Hổ thay ga trải giường, bỗng nhiên chóp mũi truyền đến khác thường, tiếp theo là ba cái hắt hơi không ngừng, anh vội vàng dùng móng vuốt thật dày đè lại mũi.
Bạch Tiểu Hổ bị hoảng sợ, tay run lên một cái, cậu cũng cảm thấy có chút ngứa, híp mắt nhìn, chỉ thấy trong không khí bay đầy lông tơ màu cam, Bạch Tiểu Hổ nghi ngờ, tay vuốt chăn một cái, lông động vật dính đầy tay.
Bạch Tiểu Hổ có chút kinh ngạc, Trình Thiên Châu trước kia có rụng lông đâu.
Cậu đưa tay về phía chóp mũi Trình Thiên Châu, có chút khẩn trương hỏi: " Thiên Châu, anh rụng lông rồi sao?"
Trình Thiên Châu đang liếm chóp mũi, thấy lớp lông màu cam trên tay Bạch Tiểu Hổ, tròng mắt có chút dại ra: "À, năm nay có chút sớm, thời tiết ấm quá nhanh..."
Bạch Tiểu Hổ ngạc nhiên: "Năm này cũng rụng? Có phải có vấn đề gì không?", cậu khom người xuống, quả nhiên trên bàn cũng đều là lông tơ rơi từ trên người Trình Thiên Châu xuống, "Nhiều thế này??"
Thanh âm Trình Thiên Châu đột nhiên lớn lên: "Đừng hòng anh về phòng mình ngủ."
Bạch Tiểu Hổ nhìn lông hổ đầy tay, đột nhiên nhức cả đầu.
"Anh sẽ rụng lông bao lâu?"
Hai chân trước Trình Thiên Châu giao nhau trước ngực, trầm ổn nói: "Ngắn thì một tuần, dài thì một tháng."
Bạch Tiểu Hổ còn có thể làm gì bây giờ, hoàng thượng mình là mèo lớn, đương nhiên phải siêng năng thu dọn rồi.
Cậu tìm lược, vẫy vẫy tay với Trình Thiên Châu: "Nào, lại đây em chải lông cho."
Một lược vuốt xuống, hàng lông dài trên lưng Trình Thiên Châu bị tĩnh điện làm dựng đứng.
Trình Thiên Châu nằm sấp trên đùi cậu, bị điện giật nhảy từ sopha xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bạch Tiểu Hổ nhìn hổ lớn bị xù lông thành punk style, muốn cười mà không dám.
Sau đó cậu đi tra cứu thử xem các con sen khác hầu hạ hoàng thượng nhà mình thế nào, từ trên mạng mua được một chiếc lược chống tĩnh điện, còn có một loạt kim chọc làm búp bê.
Trình Thiên Châu nhìn chằm chằm cây lược trong tay Bạch Tiểu Hổ như lâm đại địch.
"Lần này tuyệt đối sẽ không có tĩnh điện, em cam đoan luôn.", vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ chính trực.
Một tháng sau, hổ lớn gầy đi một vòng, Bạch Tiểu Hổ dùng đám lông chải ra từ trên người Trình Thiên Châu làm được bảy con hổ to bằng bàn tay.
Bạch Tiểu Hổ đặt đám nhóc ở đầu giường, bảy con hổ nhỏ ngây thơ có gầy có béo, cậu thưởng thức trong chốc lát, nói: " Thiên Châu, đây đều là con rơi con rớt của anh đó."
Trình Thiên Châu: "..."
[2]
Sau khi kết qua thi đại học được công bố, Bạch Tiểu Hổ đăng kí vào trường đại học tốt nhất địa phương, cũng là top 5 toàn quốc, Trình Thiên Châu lấy thành tích của học sinh thể thao vào theo.
Ngày thông báo đến, Bạch Tiểu Hổ hôn Trình Thiên Châu, vừa lúc bị mẹ Bạch bắt gặp, hai người thuận thế come out.
Mẹ Bạch vậy mà không lộ ra biểu tình quá kinh ngạc, bà sờ cổ Bạch Tiểu Hổ, nói: "Mẹ kỳ thật đã sớm cảm giác được, chỉ là chưa xác định được thôi, Chẳng qua chỉ cần Tiểu Hổ vui vẻ là được rồi."
Học kỳ cuối năm 12, mẹ Bạch xin chuyển công tác về thành phố Trường Lâm.
Nửa năm ở chung không có khả năng không có một tia phát hiện, dù sao hai đứa con trai cũng quá mức thân mật, ánh mắt Trình Thiên Châu nhìn Bạch Tiểu Hổ chưa bao giờ che dấu.
Sau khai giảng, bà Bạch chạy đến bán cầu phía Nam tìm bố Bạch.
Đầu mùa xuân năm sau, một ngày nọ Bạch Tiểu Hổ nhận được link từ mẹ Bạch, nói rằng nhóm của họ đã thực hiện một bộ phim tài liệu động vật.
Vừa vặn hôm đó là chiều thứ bảy, Trình Thiên Châu nằm trên thảm chậm rãi vẫy đuôi, dưới ánh mặt trời tinh tế lông tơ bay bay.
Bạch Tiểu Hổ mở video trên TV.
Bộ phim tài liệu này mẹ Bạch đã đề cập với cậu từ trước, ghi lại những thăng trầm của toàn bộ dự án dã hóa Hổ Nam Trung Quốc, thời gian kéo dài hơn mười năm, cô đọng thành sáu tập ngắn ngủi.
Bạch Tiểu Hổ nhìn thấy bố mẹ thời còn trẻ bên trong, bố Bạch nhìn vào ống kính, có chút nhút nhát xoa xoa gọng kính, dừng một chút rồi tiếp tục dùng tiếng Anh giao tiếp với nhân viên địa phương Nam Phi.
Trình Thiên Châu cảm giác được tâm tình người bên cạnh phập phồng, mở một mắt ra, Bạch Tiểu Hổ chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, ánh sáng trong mắt theo hình ảnh nhảy lên, ôn nhu như một hồ nước.
Trình Thiên Châu dựa vào bên cạnh cậu, đuôi vòng qua lưng Bạch Tiểu Hổ, ánh mắt lúc này đã hoàn toàn mở ra, cũng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bộ phim tài liệu chủ yếu ghi lại ba thế hệ của đào tạo hoang dã của Hổ Nam Trung Quốc, dần dần đạt được mục đích sinh sản hoang dã.
Bên cạnh bụi rậm, con hổ cái đời thứ nhất An Mỹ ở trên bụi cỏ duỗi tứ chi nằm ngửa lăn lộn, cách đó không xa truyền đến tiếng gầm của hổ đực, Trình Thiên Châu bỗng nhiên không được tự nhiên thay đổi tư thế, cằm vốn nằm sấp trên đùi Bạch Tiểu Hổ lúc này lại đặt lên hai chân trước giao nhau của mình.
Bạch Tiểu Hổ không chú ý tới, hổ đực An Thái bắt đầu thăm dò tới gần An Mỹ, lúc này ngoài ống kính là âm thanh nền cuộc trò chuyện giữa bố Bạch và người dẫn chương trình: "Tiếng gầm của bọn nó không giống bình thường."
Bố Bạch: "Vâng, tới kì phát tình, số lượng hoạt động của hổ cái và hổ đực tăng lên, lạnh lùng với thức ăn, phát ra tiếng gầm hưng phấn, duỗi toàn thân lăn lộn nằm ngửa như thế này đều là để hấp dẫn sự chú ý của hổ đực."
Người dẫn chương trình: "An Thái đang đến gần! Ai nha, An Mỹ vậy mà đánh An Thái một quyền, đây là vì sao thế?"
Bố Bạch: "Ha ha ha là một tiểu cô nương tính tình nóng nảy, muốn giành được tâm mỹ nhân, An Thái còn phải trải qua không ít khảo nghiệm."
Quả nhiên trong phim tài liệu, hai con hổ vây quanh nhau giằng co, mỗi lần An Thái muốn kề sát cổ An Mỹ liền bị một vuốt sắc bén bắn tới chóp mũi, chẳng qua An Thái đều có thể linh hoạt né tránh.
Hai con hổ qua lại, An Mỹ bỗng nhiên nằm xuống thở dốc.
Người dẫn chương trình hào hứng nói: "Chàng trai đã thành công."
Bạch Tiểu Hổ cũng nhịn không được tò mò nhìn chằm chằm, chỉ thấy An Mỹ nghiêng đuôi nghênh đón An Thái, An Thái sải bước đến trên người An Mỹ, ngậm lấy da cổ phía sau nàng nhún nhún lên.
Vài giây sau, An Thái phát ra tiếng gầm kích động, An Mỹ bỗng nhiên quay người cắn An Thái, An Thái từ trên người hổ cái nhảy sang bên cạnh tránh né, ghé vào một bên nhìn chằm chằm đối phương.
Người dẫn chương trình cười hắc hắc: "thầy Bạch, hổ giao phối nhanh vậy sao?"
Bố Bạch nghiêm túc: "Vâng, mỗi lần từ vài giây đến mười giây, nghỉ ngơi từ năm đến mười lăm phút, mỗi ngày khoảng hơn mười lần."
Người dẫn chương trình: "Wow, hơn mười lần một ngày!"
Bạch Tiểu Hổ thề, lúc ấy cậu thật sự không nghĩ nhiều, chỉ là rất tự nhiên rất thuận miệng, dựa trên tinh thần ham học hỏi thích khám phá những điều kỳ thú của thế giới, không hề tà niệm hỏi Trình Thiên Châu: " Thiên Châu, các anh cũng vậy sao?"
Làm sao mà nhịn được, Trình Thiên Châu nhào tới Bạch Tiểu Hổ, chân trước đè bả vai Bạch Tiểu Hổ, kề sát vào tai người dưới thân, thở ra hơi thở cực nóng: "Em thử xem không phải là biết rồi sao?"
Bạch Tiểu Hổ mơ màng trong chớp mắt, nhất thời sắc mặt bạo hồng, cậu đẩy Trình Thiên Châu ra, kêu lên: "Anh đừng có làm bậy!"
Trình Thiên Châu bỗng nhiên hạ thấp thân mình, vùi vào cổ Bạch Tiểu Hổ: "Đừng lộn xộn!"
Bạch Tiểu Hổ duy trì tư thế ban đầu không dám nhúc nhích.
Trình Thiên Châu hừ hừ một tiếng, ồm ồm nói: "Anh thành niên rồi."
Trên mặt Bạch Tiểu Hổ nóng bừng, hết lần này tới lần khác bên tai lại vang lên âm thanh bố Bạch về hổ Hoa Nam phát tình.
Trong thời gian giảng giải, da đầu Bạch Tiểu Hổ căng như sắp nổ, có loại cảm giác kỳ lạ như bị bắt tại trận vậy: "Trước tiên, hay mình tắt TV đi..."
Trình Thiên Châu một trảo đè lên điều khiển từ xa rơi xuống bên cạnh hai người, trong phòng một trận yên tĩnh.
Ánh mắt Trình Thiên Châu lấp lánh nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ cảm giác như mình trở thành một miếng thịt trên thớt.
"Quá...quá đột ngột đi, em cái gì cũng không chuẩn bị...", Bạch Tiểu Hổ ý đồ trấn an Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu lại đột nhiên biến về hình người, vai rộng eo hẹp, tám khối cơ bụng, ngũ quan hoàn toàn trưởng thành càng thêm sắc bén thâm sâu so với thời niên thiếu, Bạch Tiểu Hổ mấp máy không ra được tiếng nào, nuốt nước miếng.
Buổi chiều hôm ấy, miếng thịt Bạch Tiểu Hổ bị Trình Thiên Châu ăn rất nhiều lần, chỉ là không phải cả chục lần thiệt.
Hoàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...