Hít Hổ Lớn Không Em


Bạch Tiểu Hổ cảm thấy trong lòng ngột ngạt đến khó thở, cậu quay người ra khỏi phòng WC, mới đi đến bồn rửa tay thì trước mặt đụng vào ngực Trình Thiên Châu.
Trình Thiên Châu ôm lấy bờ vai cậu, lông mày lo lắng: "Cậu ở đó nói chuyện với ai thế, xảy ra chuyện gì?"
- --Tại sao xem dáng vẻ lại buồn như thế.
Bạch Tiểu Hổ cúi đầu, tận lực để âm thanh của mình không lộ ra khác lạ: "Bên trong đang sửa chữa, phát hiện không xả nước được nên tôi đi nhà vệ sinh ở tầng dưới."
Trình Thiên Châu hơi nheo mắt, nhưng cũng không hỏi nữa: "Được."
Thời điểm bọn họ đến cổng trường, Bạch Tiểu Hổ chủ động hỏi: "Cậu đi bên nào?"
Trình Thiên Châu rũ mắt nhìn cậu: "Tôi đưa cậu về nhà."
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ như có gì đó lướt qua: "Không cần đâu, không nhất thiết phải đi đường vòng."
"Không phải đường vòng." Trình Thiên Châu nói: "Cùng hướng với cậu."
Bạch Tiểu Hổ hơi sững sờ, sao anh biết nhà cậu ở đâu?
Trình Thiên Châu lời vừa ra khỏi miệng đã biết không ổn, ngữ khí tự nhiên mau chóng nói tiếp: "Cậu có phải sống ở Ỷ Núi Cao Đình?"
Bạch Tiểu Hổ: "Làm sao cậu biết?"
Trình Thiên Châu mặt không biến sắc nói mò: "Thân thích của tôi cũng ở đó, lần trước vừa lúc ở trong tiểu khu nhìn thấy cậu."
Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy, hôm nay cậu qua nhà thân thích ăn cơm sao?"
"Ừm!" Trình Thiên Châu gật đầu: "Chúng ta đi thôi."
Bọn họ đi một đường tới cửa tiểu khu, Bạch Tiểu Hổ quẹt thẻ, hai người đồng thời đi vào.
"Tôi ở tầng 12, còn cậu?"
Trình Thiên Châu một tay cắm trong túi, mũi chân làm động tác đang hướng về hướng khác: "Không chung hướng với cậu."
"Được rồi." Bạch Tiểu Hổ vẫy tay một cái: "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp." Trình Thiên Châu cũng phất tay, hai người đi hai hướng ngược nhau, Trình Thiên Châu giả vờ giả vịt đi một lúc, dừng lại giơ tay che mặt---
Không được, anh sẽ nói cô nhỏ mua phòng ở khu này.
Trong tầng cao nhất của tòa nhà CBD ở trung tâm Trường Lâm, vị nữ nhân cao gầy gợi cảm không thèm ngẩng đầu khỏi máy tính, nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Trình Thiên Châu đứng trước bàn làm việc rộng lớn, hai tay cắm trong túi, âm thanh có chút ngốc: "Cô giúp con mua phòng ở Ỷ Núi Cao Đình, con muốn ở đó."
Trình Duyệt Nghi tiện tay đem lọn tóc xoăn trước ngực hất ra sau, cầm lấy văn kiện bên phải lên xem, thỉnh thoảng giương mắt đối chiếu với nội dung trên màn hình, không trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Trình Thiên Châu, trái lại hỏi: "Muốn làm hàng xóm của Bạch Tiểu Hổ?"
Tay cắm trong túi quần của Trình Thiên Châu lo lắng, thừa nhận nói: "Vâng, con muốn cách cậu ấy gần chút."
Trình Duyệt Nghi thả văn kiện trong tay xuống, rốt cuộc cũng nhìn Trình Thiên Châu, con ngươi nguyên bản màu hổ phách hơi nhạt bỗng chốc lộ ra màu vàng sáng quắc.
"Con cảm thấy mình thích hợp ở mấy nơi tụ tập của con người?"
Trình Thiên Châu biết chắc mình sẽ bị hỏi câu này, anh kiên định nhìn thẳng vào Trình Duyệt Nghi trả lời nghi vấn của nàng: "Con nhất định có thể khống chế chính mình."
"Hừ." Trình Duyệt Nghi cười khẽ: "Bảy ngày trước con còn tiễn năm nhân loại vào bệnh viện.

Mạc Lâm chẳng qua chỉ nói con có hai câu, con ngay khi anh ấy bước vào văn phòng biến thành nguyên hình hù dọa anh ấy, chuyện này cô còn chưa tìm con tính sổ đâu."
"Đám người kia trường thể thao, thua thi đấu tìm người chặn bọn Lâm Hạo, mình không đánh lại được sao?" Trình Thiên Châu nghĩ chuyện này Quan Mạc Lâm sẽ không nói với Trình Duyệt Nghi, không ngờ tới chuyện nhỏ như vậy mà cũng bị ông báo cáo.
Trình Duyệt Nghi liếc mắt một cái là nhìn ra trong lòng anh không phục, thở dài: "Mạc Lâm không nói cho cô chuyện này, là có người bẩm báo trước mặt cô.

Con đem người đánh đến lệch cả nội tạng, còn có một người mãi mãi mất khả năng thi đấu, cô tuy không ở thành phố Trường Lâm, thế nhưng chuyện này huyên náo lớn như vậy, con nghĩ rằng là ai đè xuống?"
"Tiểu Châu," Trình Duyệt Nghi trầm giọng nói: "Cô đã nói bao nhiêu lần, không muốn thấy máu chảy, nếu lúc đó không có bọn Lâm Hạo ngăn lại chắc con đánh chết bọn họ mất."
Trình Thiên Châu im lặng, anh khi đó...!xác thực có chút mất lý trí.
"Nếu cô sợ con mất khống chế, sao còn để con đến trường?"
Trình Duyệt Nghi chuyển động bút máy trong tay, mi tâm hơi nhíu: "Đây là yêu cầu của các trưởng lão, cứ tiếp tục để con thoát ly loài người chỉ làm bệnh trạng của con nghiêm trọng hơn.


Cô cũng không muốn thấy....con như anh hai, cuối cùng hoàn toàn hóa thú, mấy năm sau đó già nua chết đi."
"Để con tiếp tục tiếp xúc với loài người là ngừa chứng rối loạn lưỡng cực của con chuyển biến xấu, thế nhưng..." Trình Duyệt Nghi chuyển đề tài, "Ở lại trong nhà trọ của nhân loại, con căn bản không thích ứng được với tiếng vang của tầng trên tầng dưới, ban đêm chúng ta càng mẫn cảm, chịu quấy nhiễu như vậy rất khó ngủ, con có nghĩ đến vấn đề này không?"
Họ nhà mèo trời sinh nắm giữ ý thức lãnh thổ rất mạnh, đối với gió thổi cỏ lay rất mẫn cảm, để bọn họ mỗi ngày chịu động tĩnh của lầu trên phòng dưới thực không thể nào tưởng tượng được.

Vì lẽ đó so với ở chung cư cao cấp bọn họ càng thích rời xa nội thành ầm ĩ đến vùng ngoại thành u tích hoặc biệt thự lưng chừng núi hơn.
Trình Thiên Châu quả thực không cân nhắc đến điểm này, anh chưa từng chân chính tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh sống cùng nếp sinh hoạt của người bình thường, chỉ là kích động nhất thời chạy đến chỗ của Trình Duyệt Nghi.
Nhưng mà để anh từ bỏ ý niệm này lại quá khó.

Phải biết anh đã cực lực đem hết khát vọng nội tâm áp chế lại, chưa hề gặm Bạch Tiểu Hổ tha về trong núi giấu đi.
Trình Thiên Châu liền rất ngây thơ nói ra yêu cầu nhỏ: "Cô có thể mua lại cả cao đình mà."
Trình Duyệt Nghi: "..."
"Trình Thiên Châu." Trình Duyệt Nghi nhẹ nhàng đặt bút máy trong tay xuống, "Con cho rằng tiền của bà đây là gió thổi đến đấy à? Hả? Làm tiền con người rất dễ dàng sao cái thằng nhóc kia, không nhìn thấy gần đây tình trạng rụng lông của bà đây rất nghiêm trọng sao! Hơn nữa muốn mua là mua hay gì?!"
"Vậy mua liền hai căn trên dưới luôn đi." Trình Thiên Châu phiền muộn, nói chung lần này anh tuyệt không lùi bước, "Nếu cô mua, sau này con mỗi ngày đều sẽ đeo vòng cổ."
Lần này đến lượt Trình Duyệt Nghi bị hù, Trình Thiên Châu vậy mà đồng ý đeo vòng cổ!
Lúc trước bọn họ phải dùng tới cả súng thuốc mê mới đem anh từ rừng sâu Lâm Sơn đem về đeo vòng ức chế được.

Kết quả tên nhóc này miễn cưỡng cắn đứt luôn cả răng nanh.


Sợ anh tiếp tục tự hại cũng không ép buộc nữa, không ngờ có một ngày Trình Thiên Châu sẽ tự mình đưa ra yêu cầu này!
"Con--" Trình Duyệt Nghi đứng lên đè hai tay lên bàn: "Con nói thật chứ?"
Trình Thiên Châu xiết chặt nắm đấm, khẽ rũ mắt xuống: "Ừm, con nói thật."
Vì Bạch Tiểu Hổ, con đồng ý mang theo vòng cổ.
Ngày mai, thời điểm Bạch Tiểu Hổ vào lớp, lại thấy Trình Thiên Châu đã tới trước cậu một bước.
Đối phương nằm dài trênn bàn học, mặt gối lên cánh tay, môi hơi đô lên, tựa hồ ngủ rất say.

Coi như ngũ quan anh ác liệt, lúc này yên tĩnh ngủ như vậy lại lộ ra chút tính trẻ con.
Bạch Tiểu Hổ không khỏi thả nhẹ bước chân đi vào.

Hôm nay cậu mang giày thể thao mềm, một tia tiếng vang cũng không có.

Chờ đến khi cậu đến gần Trình Thiên Châu, lại không nhịn được dừng lại bên cạnh nhìn người ta.
Nhìn kỹ lại mới thấy thật ra anh rất đẹp trai.

Cái trán no đủ, đường viền mặt mày rất sâu, cho dù nhắm mắt nhưng hai mí vẫn rất rõ ràng.

Lông mi vừa dài vừa dày đến bất ngờ, từng sợi từng sợi vừa đen vừa thô, rợp thành một cái bóng hai bên sống mũi.
Bỗng nhiên cậu chú ý đến trên cổ đối phương đeo một cái vòng cổ đen tuyền, đại khái to khoảng một centimet, không có bất kỳ hoa văn nào.

Cảm giác như kim loại lại như bằng ngọc, Bạch Tiểu Hổ hơi nghiêng đầu đi, dưới tia sáng biến hóa, cái vòng đen lướt qua một tia màu lam.
Ngay thời điểm Bạch Tiểu Hổ cảm thấy cái vòng này ngầu ghê, Trình Thiên Châu bỗng nhiên mở mắt, tròng mắt kim sa đầy cảnh giác, cùng lúc đó, ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.

"Cậu tỉnh rồi." Bạch Tiểu Hổ không nhận ra anh có gì kì lạ, đi đến chỗ của mình một cách tự nhiên, thả cặp sách xuống nói, "Cậu ăn sáng chưa?"
Trình Thiên Châu đương nhiên ăn rồi, nhưng mà vẫn là lắc đầu một cái.
Bạch Tiểu Hổ cười híp mắt đem một chai sữa cùng một cái bánh sandwich để trên bàn anh: "Tôi đoán cậu có khả năng không ăn, cái sandwich này là tôi làm đó nha, tôi học của mẹ đó, cậu nếm thử xem."
Trình Thiên Châu liếc mắt thấy bên trong bánh mì có màu xanh, cái mặt không khỏi xanh theo cái bánh luôn.
"A, tôi thử một chút xem."
Anh vẫn cầm bánh lên, nhìn chằm chằm miếng xà lách kẹp giữa trứng gà và bacon, nuốt ngụm nước bọt, sau đó cắn một miếng thật to, vốn định trực tiếp nuốt xuống nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Bạch Tiểu Hổ, đành nhai nhai hai lần mới dám nuốt xuống.
"Thế nào?" Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ lấp lánh nhìn anh.
Trình Thiên Châu liếm khóe miệng, nói: "Ăn ngon, rất ngon."
Lúc này Trình Thiên Châu cảm thấy vui mừng vì thói quen mặt đơ của mình, từ trước đến giờ biểu cảm trên mặt anh ít, Bạch Tiểu Hổ cũng sẽ không nhận ra anh đang nói dóc.
"Bố mẹ cũng nói ăn rất ngon." Bạch Tiểu Hổ không nhịn được lộ ra chút ngượng ngùng, lại khó nén nụ cười vui vẻ: "Mấy ngày nay tôi bắt đầu học làm cơm, sau Quốc Khánh bố mẹ tôi phải xuất ngoại, vì vậy mẹ bắt đầu dạy tôi mấy món nhà làm đơn giản."
Trình Thiên Châu lại mặt không cảm xúc nuốt hết miếng bánh mì còn lại, chợt phát hiện trên bàn Bạch Tiểu Hổ còn có ba cái trong hộp đồ ăn, thuận miệng hỏi: "Cậu còn chưa ăn sáng à?"
Bạch Tiểu Hổ theo ánh mắt của anh nói: "Đã ăn, cái này là đưa cho bọn Phó Minh Cách."
Động tác nhai của Trình Thiên Châu ngừng trong nháy mắt, nói: "Một cái không đủ, cậu đưa ba cái còn lại cho tôi."
"A...?" Bạch Tiểu Hổ sửng sốt, "Muốn cả ba sao?"
Trình Thiên Châu gật đầu, theo dõi cậu gặn từng chữ một: "Đều, muốn."
Cặp con ngươi kim sắc kia như thật sự đói đến tỏa ra ánh sáng xanh lè, bé ngoan Bạch Tiểu Hổ liền trình hộp đồ ăn lên, nhỏ giọng nói: "Vậy cậu ăn đi...."
Trình Thiên Châu nhận lấy, nhìn mấy cái lá màu xanh kia, ánh mắt anh lóe lên lòng quả quyết anh dũng hy sinh.
Bạch Tiểu Hổ thấy anh hai miếng tiêu diệt một cái, xem ra đối phương đói bụng đến thảm.

Cậu quay trở lại muốn lấy sách giáo khoa, phát hiện người vừa nãy vào lớp là tổ trưởng Lục Ngạn.
Đối phương lúc này đang nhìn chằm chằm vòng cổ của Trình Thiên Châu, biểu cảm khó nói thành lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui