#theo tui được biết 'nãi hung' là từ ngữ mạng chỉ bộ dáng chó con mềm mại nổi giận, bình thường dùng để hình dung một ít bộ dáng trẻ con chưa thoát khỏi dáng vẻ con nít, tương đối mềm mại, hơi sữa nồng nặc bộ dáng tức giận cũng không có lực uy hiếp, ngược lại càng làm cho người ta thấy đáng yêu.
"Chưa no còn không mau cút về chỗ ăn?" Trình Thiên Châu nghiến răng nghiến lợi nói.
Vậy mà Lâm Hạo lại là một bé ngoan không có câu trả lời thì không bỏ cuộc.
"Lão đại không phải nói ghét nhất cùng người khác ăn chung sao?"
Trình Thiên Châu không suy nghĩ nhiều, bật thốt lên: "Cậu ấy không giống, Tiểu Hổ không phải người khác."
Làm một con hổ, làm sao có thể bình tĩnh khi người khác đến gần lúc mình đang ăn.
Nhưng mà vì Tiểu Hổ, anh vẫn có thể nhẫn nại chen chút dưới căn tin.
Hơn nữa Bạch Tiểu Hổ là độc nhất vô nhị, chỉ có người này anh mới nguyện ý chia sẻ đồ ăn.
Nghe được câu này, Bạch Tiểu Hổ trong lòng có một tia là lạ.
Tuy Trình Thiên Châu vẫn là một bộ dáng vừa khốc vừa hung, cậu vậy mà kì lạ sinh ra một loại cảm xúc được người trân trọng, thật giống chính mình đối với anh mà nói là người bạn quan trọng nhất.
Ánh mắt chua lè của Lâm Hạo nhìn Bạch Tiểu Hổ cứ như đang khiêu chiến với năm tên cặn bã, lầm bầm: "Em gọi anh lão đại lâu vậy, anh còn chưa nói mấy lời đó với em đâu."
Trình Thiên Châu không để ý tới bạn ấy, cầm đũa: "Tôi không nhận làm lão đại gì đó."
Lâm Hạo như chịu phải một kích chí mạng, vẫn bất đắc dĩ chỉ vào Bạch Tiểu Hổ: "Con gà bệnh này từ nơi nào có tư cách làm tiểu đệ cho anh?"
Dưới tình cảnh này, Bạch Tiểu Hổ cũng không tiện ăn, nhưng mà cậu thật sự đói nha, canh cũng muốn nguội luôn rồi....
Trình Thiên Châu cũng thấy bực, thấp giọng hầm hừ với Lâm Hạo: "Cậu ấy không phải tiểu đệ của tôi! Ngươi có thể lăn!"
"Không phải tiểu đệ của anh?! Ha ha ha quá tốt rồi!" Lâm Họa mặt mày hớn hở, tiếp theo lại hoài nghi nói: "Không phải đàn em, vậy sao lão đại đối tốt với cậu ta như vậy?"
Mắt Bạch Tiểu Hổ thấy trán Trình Thiên Châu nổi lên cả gân xanh, chỉ lo Lâm Hạo thành bãi máu tại chỗ, mau chóng tiếp lời nói: "Tôi là bạn bàn trước của cậu ấy."
Lâm Hạo nheo mắt, tỉ mỉ mà nhìn Bạch Tiểu Hổ, cũng thật là da mềm thịt non...
"Ờ ha." Lâm Hạo tự nhiên hô to một tiếng: "Em biết rồi lão đại, có phải anh đang cưa...!"
Bạn đột nhiên khẩn trương bịt kín miệng, một mặt hưng phấn vẫy tay lùi về sau, cười đến mắt híp thành hai cọng chỉ: "Lão đại cố lên! Em thích anh rồi đó~"
Bạch Tiểu Hổ: "???"
Trình Thiên Châu: "..." Bệnh thần kinh.
Nhìn theo Lâm Hạo biến mất không còn tăm hơi, hai người hai mặt nhìn nhau.
"Ừm, cậu biết cậu ấy đang nói gì không?" Bạch Tiểu Hổ đánh vỡ lúng túng trước tiên.
Trình Thiên Châu cau mày: "Không biết, không cần để ý đến cậu ta, chính là một người kì lạ."
"Vậy à..." Bạch Tiểu Hổ hớp một muỗng canh, vắt hết óc tìm đề tài: "Sao cậu ấy lại gọi cậu là lão đại?"
Trình Thiên Châu nuốt miếng thịt: "Không biết."
Bạch Tiểu Hổ chớp chớp đôi mắt đen, tiếp tục suy nghĩ câu chuyện: "Cậu ấy...cậu ấy có phải rất nổi danh không?"
Lúc cậu nói chuyện Trình Thiên Châu lại ăn một miếng thịt: "Không rõ."
Bạch Tiểu Hổ: "..." Càng ngày càng không có cách nào nói chuyện, thứ cho cậu tận lực.
Nhận ra trên mặt Bạch Tiểu Hổ cứ như một lời khó nói hết, Trình Thiên Châu suy tư một chút, nói: "Bọn tôi đều cùng ở đội bơi, nhưng tôi lợi hại hơn cậu ta."
"Đội bơi?" Trong mắt Bạch Tiểu Hổ lộ ra ước ao, "Vậy cậu nhất định bơi rất giỏi."
Trình Thiên Châu nuốt xuống miếng thịt thứ sáu, ưỡn ngực: "Tôi đương nhiên lợi hại."
Lúc này Bạch Tiểu Hổ chú ý tới nước tương dính trên khóe môi anh, mới phát hiện bàn ăn của đối phương toàn thịt, đến chén cơm cũng có thịt...
Theo tầm mắt của Bạch Tiểu Hổ, Trình Thiên Châu đẩy khay ăn về phía trước: "Ăn."
Bạch Tiểu Hổ mau chóng xua tay: "Không không không, tôi ăn đủ rồi."
"Ồ." Trình Thiên Châu nhìn sang bên sinh tố xoài nãy giờ vẫn chưa vơi đi miếng nào.
Đối phương không lên tiếng, Bạch Tiểu Hổ tất nhiên xem hiểu ý anh, đến gần cắn miệng ống hút hút một ngụm lớn.
Trình Thiên Châu trừng mắt nhìn chằm chằm môi cậu.
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy có loại áp lực không tên, cậu nuốt xuống vị ngọt ngọt chua chua của nước trái cây, nói: "Siêu cấp tươi ngon!" Còn bật ngón tay cái với anh.
Chỉ thấy khóe môi Trình Thiên Châu dần hiện lên nét cười yếu ớt, không còn là những cái giả cười cứng ngắc vặn vẹo trước kia, trái lại có thêm nét vui sướng ôn nhu, đặt trên gương mặt ác liệt kiêu ngạo không có cảm giác miễn cưỡng.
Ngay cả cặp mắt màu vàng kim như động vật ăn thịt tàn khốc kia cũng có vẻ ấm áp ung dung, tựa như màu mật ong tan chảy.
Bạch Tiểu Hổ sững sờ một chút, trong đầu vô tình nhảy ra hàng chữ...
Dã thú thưởng tường vi.
Cậu chậm rãi rút tay về, nụ cười này khiến Bạch Tiểu Hổ không e ngại Trình Thiên Châu nữa, không nhịn được nói ra thắc mắc từ lúc đầu.
"Tôi trước đây từng đắc tội cậu sao?"
Trình Thiên Châu không hiểu ra sao: "Không có, cậu sao lại đắc tội tôi?"
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc khẽ nhếch miệng: "Vậy sao cậu cứ hay nhìn tôi chằm chằm, còn nhìn, nhìn rất hung dữ nữa..."
"Hung dữ...?" Gương mặt hung hãn bá đạo của Trình Thiên Châu rõ ràng dại ra: "Cậu cảm thấy tôi rất dữ..."
Không phải anh luôn cố gắng truyền đạt thiện ý của mình cho đối phương sao, anh còn vì vậy mà tập nhe răng cười mất mấy tiếng với cái gương đó.
Hầu hết họ nhà mèo của họ đều thiếu dây thần kinh cơ mặt, vì vậy nên hầu hết trời sinh đều mặt đơ.
Nhưng mà khi biến về hình người thì vẫn sẽ có cải thiện, chẳng qua Trình Thiên Châu quen để mặt không cảm xúc, giờ nước đến chân mới nhảy, hiệu quả tự nhiên khá là kinh sợ...
Vẻ mặt đực ra của đối phương quá mức rõ ràng, lần này Bạch Tiểu Hổ không hiểu sai ý tứ của đối phương nữa, đem nghi vấn lúc trước anh giận dữ hỏi ngược lại.
"Cậu, cậu trước kia cười, cứ như đang đe dọa tôi vậy..." Bạch Tiểu Hổ bắt chước theo vẻ mặt Trình Thiên Châu mấy lần trước, thế nhưng ngũ quan cậu nhu hòa đáng yêu, không hề có chút cảm giác hung dữ nào, trái lại nhìn cứ như đứa nhỏ đang giả vờ thanh thế hung ác.
"..." Trình Thiên Châu xem bộ dáng con nít hung hăng của cậu đến sững sờ, a, người gì mà đáng yêu thế.
Bạch Tiểu Hổ bị anh nhìn chăm chú đến sau lưng cũng bắt đầu sợ hãi: "Cậu, cậu lại nhìn chằm chằm tôi..."
Trình Thiên CHâu hoàn hồn, cuống quít dời tầm mắt: "Vừa nãy tôi như vậy cũng rất hung dữ sao?"
"Cái đó thì không có, chính là..." Bạch Tiểu Hổ nghĩ nên miêu tả như nào: "Chính là giống như tôi không thể cử động, hơi động một tí sẽ bị cậu ăn luôn."
Không sai, chính là cảm giác này, vừa nãy bị Trình Thiên Châu nhìn chằm chằm, cậu phảng phất cảm giác như tứ chi không nghe theo khống chế, không dám làm một cử động nhỏ nào, như con mồi nhỏ nằm dưới móng vuốt động vật ăn thịt.
Trình - khi còn bé thích ăn nhất thỏ rừng / nai con / lợn rừng, còn thích nhìn chằm chằm con mồi để chúng không dám làm một cử động nhỏ, chúng vừa cử động là tung móng vồ một cái - Thiên Châu: "........."
Anh thật sự không xem Tiểu Hổ là đồ ăn mà áu áu áu!
Giải thích! Nhất định phải giải thích!
"Cậu hiểu lầm." Trình Thiên Châu nội tâm lăn lộn ngoài mặt thong dong trấn định.
Hổ tộc bọn họ am hiểu nhất là che dấu và tập kích, quan trọng nhất chính là nguyên hình của bọn họ, là một vũ khí có sức sát thương cực lớn, thời điểm cần uy vũ hung mãnh thì ta là hung hăng nhất thế giới, lúc cần làm nũng bán manh thì ta đây lại là đáng yêu vô địch toàn vũ trụ.
Đáng tiến hiện tại anh không thể biến thành Hổ, bằng không đã có thể lộ ra cái bụng đầy lông nhung nhung và cả đệm thịt mềm mại rồi.
YU XI ZHENG LI
# Cả bản raw và convert đều ghi như thế.
"Chỉ là dung mạo tôi hung như vậy, từ nhỏ cũng không có bạn chơi cùng, mọi người đều sợ tôi."
Trình Thiên Châu buông mi mắt, trong lòng lặng lẽ nghĩ, so với làm bạn cùng với những cái khác thú tộc thì anh càng thích thịt bọn họ hơn, nhưng đáng tiếc không thể ăn.
Sáng nay cái thằng Lục Ngạn tranh cãi cùng anh kia, khi còn bé còn suýt bị anh cắn chết đây.
Trình Thiên Châu nói tiếp: "Đều là lỗi của tôi, tôi không cố ý doạ cậu sợ."
Lời này trực tiếp đâm trúng nội tâm mẫn cảm mềm mại nhất của Bạch Tiểu Hổ, không phải ngày xưa cậu cũng do thân hình của mình nên mới lẻ loi một mình hay sao?
"Này không phải lỗi của cậu." Bạch Tiểu Hổ có chút kích động nói: "Cậu nhất định rất nỗ lực cố gắng hoà nhập với mọi người.
Nhưng bọn họ đều sợ hãi tướng mạo cậu, không muốn tiếp nhận cậu.
Sau đó cậu cũng dần đóng lại nội tâm, không thích người khác đến gần mình nữa.
Kỳ thật sâu trong cậu vẫn luôn muốn có người hiểu mình, phải không?"
"..." Trình Thiên Châu gật đầu.
Tuy rằng không hiểu Bạch Tiểu Hổ đang nói gì, nhưng xem ra là đang quan tâm mình, vào mấy lúc này cứ gật đầu là được.
Bạch Tiểu Hổ nắm chặt tay Trình Thiên Châu: "Sau này tôi sẽ là bạn của cậu."
"Tôi đều hiểu!" Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ loé sáng nói năng khí phách.
Trình Thiên Châu nhìn chằm chằm cái tay được Bạch Tiểu Hổ nắm chặt, đã sớm không còn nghe thấy Bạch Tiểu Hổ đang nói gì nữa, trong đầu là vạn thú đang chạy băng băng...
Áu áu áu áu áu!
Tiểu Hổ đang sờ soạng anh áu áu áu áu!
- -------
Đọc truyện vui nghen:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...