Tiêu Khắc đắm chìm trong dư vị chuyện này hơn một tuần liền, cảm thấy mình rất lợi hại. Nhân lúc Chu đại hiệp nửa tỉnh nửa mê nói ôm liền ôm, hành vi này quả thực như tên lưu manh lừa đảo vậy.
Nhưng trong lòng anh không hề có cảm giác tội lỗi, còn rất thỏa mãn.
“Đang nghĩ chuyện gì đấy?” Ở phía sau có người vỗ anh một cái, Tiêu Khắc quay đầu nhìn lại, là thầy Châu cùng tổ bộ môn với anh, “Vừa đi vừa cười phớ lớ thế kia.”
Tiêu Khắc cất tiếng chào hỏi, sau đó nói: “Chuyện này không thể nói, chỉ có thể thầm vui trong lòng thôi.”
Thầy Châu cũng là một người trẻ tuổi, học trước Tiêu Khắc hai năm, năm nay cũng vừa mới đi dạy. Anh ta nở nụ cười nói: “Không nói cũng đoán được rồi, đang theo đuổi em gái nào à Tiêu soái?”
Nhất thời Tiêu Khắc không biết nên trả lời sao cho phải.
Em gái á?
Tiêu Khắc không tỏ rõ ý kiến, giọng nói mang theo ý cười: “Anh nói vậy thì là vậy.”
Hai người đi tới căn tin, Tiêu Khắc vốn định ăn tối ở trường xong mới về, nhưng đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của bác sĩ Từ. Tiêu Khắc liền bắt máy: “Chào buổi tối nữ sĩ Từ, xin gửi lời thỉnh an tới người.”
Bác sĩ Từ ở trong điện thoại nói: “Tối nay mẹ làm tiệc, anh có về hay không?”
Tiêu Khắc bật cười: “Tiệc gì cơ?”
Bác sĩ Từ không chịu nói, ra vẻ thần bí: “Không nói, anh có về hay không đã.”
Tiêu Khắc nói: “Về chứ, trong vòng một giờ nữa.”
“Rồi, về thì mua cho thầy Tiêu nhà ta mấy quả cam, ban nãy mẹ quên mất.” Nữ sĩ Từ nói.
Tiêu Khắc nhận lời xong rồi cúp máy, quay đầu nói với đồng nghiệp: “Cấp trên ra chỉ thị, anh đi không, qua nhà nếm thử tiệc của bác sĩ nhà em.”
Thầy Châu cười cười lắc đầu: “Bữa nay không được rồi, anh còn một đống việc đây này, ăn xong phải quay lại tăng ca. Thầy Tiêu đi đi, lần sau có cơ hội nhất định sẽ đi.”
Tiêu Khắc gật đầu, cũng không nói thêm: “Vậy được, mai gặp lại nhé.”
Anh biết thực ra là nhị vị phụ huynh trong nhà nhớ anh rồi, khoảng thời gian trước bận rộn theo đuổi thầy Chu, ít thời gian về nhà. Tuần trước anh lại đi cùng nhóm Chu Tội ra ngoài không về, thầy Tiêu và bác sĩ Từ ở nhà đã mong ngóng rồi. Lần nào về Tiêu Khắc cũng mua rất nhiều hoa quả, sợ họ ở nhà không nhớ mua hoa quả ăn, bởi vậy nên mỗi lần trước khi về anh đều mua rất nhiều.
Lần này anh may mắn, lúc anh lái tới vừa vặn có xe lái đi, không tốn sức đã tìm được chỗ đậu xe. Tiêu Khắc xách hoa quả lên nhà, bác sĩ Từ ra mở cửa cho anh rồi lại chạy vào trong bếp nấu tiếp. Tiêu Khắc mang hoa quả ra ban công lạnh, thấy bên tường có một chồng hoa quả nhập khẩu, cất cao giọng hỏi: “Có học sinh tới thăm thầy Tiêu à?”(Ban công lạnh: là ban công ngược với hướng mặt trời mọc)
Ba Tiêu Khắc ra khỏi phòng đọc sách, tháo kính xuống, nói với anh: “Học sinh của ba không mua hoa quả đắt như vậy tới thăm đâu, biết ba không nhận.”
“Thế ai mang tới vậy.” Tiêu Khắc đi rửa tay, cúi đầu, thực ra trong lòng đã đoán được.
Lão Tiêu nói: “Không thể là ba mẹ anh mua à.”
Tiêu Khắc nở nụ cười: “Ba nói xong thấy có đáng tin không?”
Lão Tiêu cười hề hề, lắc đầu: “Không đáng tin.”
Bác sĩ Từ bưng một bát sứ có nắp ra đặt lên bàn, nói thẳng: “Cuối tuần Tiểu Lâm có tới đây, mang theo nhiều đồ lắm, đã bảo không cần rồi, nhưng mang tới rồi cũng không thể để nó lại mang về được, vậy khó coi quá.”
“Dạ,” Tiêu Khắc mở nắp ra, thấy một bát bánh có nhân vàng óng, anh duỗi tay nhón lấy một cái, “Mang tới rồi thì ba mẹ ăn đi. Sao không nói với con một tiếng, để con khỏi phải mua nữa. Còn bày đặt kêu con mua cam, lãng phí thế.”
“Không dám nói.” Mẹ lại vào bếp bưng thức ăn lên, “Sợ anh khó chịu lại không về.”
Tiêu Khắc cắn miếng bánh, vỏ ngoài giòn rụm, rất thơm, chỉ là hơi nóng miệng, anh cười cười thở ra, có chút bất đắc dĩ: “Con là trẻ con à?”
Bác sĩ Từ cười rồi đưa đũa cho anh: “Ừ, thôi ăn đi cậu nhóc to xác. Ba anh rõ phiền, nhiều hoa quả như vậy mà không chịu ăn, cứ đòi ăn cam cơ. Ông ấy mới như trẻ con ấy, rõ con nít.”
Tiêu Khắc cười cười nhìn ba mình: “Mời cả nhà ạ, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, chiều thầy Tiêu nhà chúng ta.”
Lão Tiêu vẫn cười híp mắt, trời sinh gương mặt cười, trông rất hòa ái, trước đây học sinh đều không sợ ông một chút nào.
Bác sĩ Từ không chỉ làm bánh, còn làm xương sườn và cá, lại xào thêm cả bông cải xanh. Tiêu Khắc ăn rất nhiều, rất ủng hộ mẹ.
Ăn cơm xong lão Tiêu gọt trái cây, bày lên bàn trà. Dạo gần đây lão Tiêu rất có tâm tình, kiwi và táo cũng phải cắt thành hoa cân xứng. Tiêu Khắc không động đậy, ngả người nằm trên sofa.
Bác sĩ Từ thu dọn xong đi ra, nhìn hoa quả trên bàn trà, vào bếp gọt cam cho Tiêu Khắc, bưng một đĩa nhỏ ra: “Ăn đi.”
Tiêu Khắc nhìn mẹ nở nụ cười, nói “Cảm ơn nữ sĩ”, rồi cầm lên ăn.
Bác sĩ Từ thở dài, xoa xoa tóc anh, nói: “Còn nói không phải trẻ con à.”
“Ơ gì thế? Anh cũng muốn ăn cam à?” Lão Tiêu cũng ghé tới ăn cùng, “Ba gọt một đống hoa quả sao anh không ăn.”
Bác sĩ Từ liếc nhìn chồng một cái, nói: “Ông có gọt đồ nó mua đâu.”
“Tôi có phân biệt được ai mua đâu, đòi hỏi nhiều, kén chọn.” Lão Tiêu lắc lắc đầu, ăn hoa quả mình gọt.
Tiêu Khắc cười nhạt, không phải anh chỉ ăn đồ mình mua, mà là anh không thể ăn đồ Lâm An mua. Chuyện này cũng kỳ quặc, ba mẹ anh có thể ăn, nhưng anh không muốn ăn. Không phải anh lập dị, chỉ là hoa quả thôi mà, anh chỉ theo thói quen không muốn có thêm bất cứ dính líu gì tới Lâm An.
Còn một nguyên nhân nữa là bây giờ anh đã có tân hoan rồi, bên kia vẫn còn Chu Tội đang đợi anh theo đuổi, không thể có bất cứ dính líu gì tới tiền nhiệm, anh cảm thấy mình nên có sự trung thành tối thiểu. Nếu không làm được chuyện này, lúc theo đuổi người ta anh cũng thấy chột dạ.
“Tiểu Lâm có tới tìm anh không?” Mẹ bật tivi lên, hỏi anh một câu.
“Dạ?” Mẹ hỏi hơi đột ngột, Tiêu Khắc đang tập trung ăn cam, bị hỏi như vậy nước cam bắn tung tóe ra, “Không ạ.”
Bác sĩ Từ giật tờ giấy ăn đưa cho anh, “Mẹ xem ý nó còn tưởng nó muốn đi tìm anh chứ.”
Tiêu Khắc vứt vỏ cam, lau lau tay: “Ý gì cơ?”
Lão Tiêu ở bên cạnh nói: “Hình như là hối hận.”
Ba nói xong mẹ ở bên cạnh “ừ” một tiếng: “Nói là xin lỗi con, con đối tốt với nó như vậy. Nghe lời nó nói đều có ý không nỡ buông tay.”
Tiêu Khắc cúi đầu, giữ tư thế tay chống lên đầu gối không động đậy, một lúc sau cười “xì” một tiếng, nói: “Lần sau nói với anh ấy, bảo anh ấy nhìn về phía trước.. Đã không còn đường quay đầu nữa rồi, cũng đừng quay đầu lại.”
Tiêu Khắc ngồi ở nhà một lúc, sau đó lái xe quay về chỗ mình. Dọc đường về đi qua một cây cầu vượt, cùng một đoạn đường hầm, trong đường hầm không có ngã rẽ, chỉ có thể lái thẳng về phía trước.
Cuộc sống cũng như vậy, chỉ có thể đi thẳng về phía trước, dẫu có quay đầu cũng không phải quay lại con đường ngày xưa. Nếu lúc trước đã quyết định chia ra hai ngả, thì không thể quay đầu lại.
Xuống cầu vượt rồi rẽ sang một con phố là về tới nhà anh, Tiêu Khắc đột nhiên dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tội.
Điện thoại vang lên bốn, năm tiếng, Chu Tội bắt máy: “Alo?”
Vừa nghe thấy giọng hắn, cả người Tiêu Khắc như được thả lỏng ra, khiến lòng anh bình an trở lại. Tiêu Khắc mỉm cười hỏi hắn: “Em có làm phiền anh nghỉ ngơi không?”
Chu Tội nói: “Không, vẫn còn ở cửa tiệm.”
Tiêu Khắc liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi. Anh hơi ngạc nhiên: “Còn chưa về à?”
“Ừ, thêm một ca.” Chu Tội hỏi anh: “Sao vậy?”
“Không, chỉ là đột nhiên rất muốn nói chuyện với anh thôi.” Tiêu Khắc dựa lưng vào ghế, thở phào một hơi, “Chừng nào anh mới nghỉ?”
Có lẽ Chu Tội ở bên kia liếc nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Chắc qua nửa giờ nữa.”
“Ừ, thế anh làm việc đi.” Ngón tay Tiêu Khắc vô thức vuốt lên di động, “Em không có việc gì, rảnh quá ấy mà.”
“Ơ đừng mà!” Đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới giọng của Lục Tiểu Bắc, “Hai người cứ nói chuyện đi, em không mệt, để em cầm điện thoại cho anh, đừng cúp máy, cứ nói chuyện đi!”
Chu Tội không lên tiếng, Tiêu Khắc vừa nghe liền tưởng tượng ra được hình ảnh kia, lúc xăm nhất định Chu Tội đeo găng tay, trên đó dính thuốc màu, Lục Tiểu Bắc cầm điện thoại cho hắn. Bị người ta trêu chọc như vậy, nhưng Tiêu Khắc không những không thấy ngại ngùng, còn nở nụ cười, nói với Lục Tiểu Bắc: “Thôi chẳng nói đâu, nói gì cậu cũng nghe thấy hết, nói mấy chuyện ‘người nhớn’ anh sợ cậu đỏ mặt mất.”
“Nếu anh muốn nói mấy chuyện ‘người nhớn’, em có thể nói với anh cả đêm, không phải lo đại ca em.” Lục Tiểu Bắc đột nhiên cười ré lên, trong đêm tối nghe rõ là thần kinh, “Anh Bắc đây thích chuyện ‘người nhớn’.”
“Thôi bỏ đi không bắt nạt trẻ em đâu, cúp máy nhé.” Lúc bấy giờ đột nhiên tâm trạng Tiêu Khắc thư thái hẳn, chỉ một cú điện thoại thôi mà có tác dụng lớn như vậy, thật thần kỳ.
Cúp máy rồi, Tiêu Khắc ngồi thêm một lúc mới lái xe trở về, tiếng cười của Lục Tiểu Bắc cứ văng vẳng bên tai suốt quãng đường ngắn ngủi còn lại, khiến chính anh cũng buồn cười theo.
Thực ra anh không biết Lục Tiểu Bắc cất tiếng trêu ghẹo họ là có nguyên nhân.
Lúc làm việc Chu Tội không có thói quen bắt điện thoại, không tiện, bởi vậy nên về cơ bản là Lục Tiểu Bắc nghe máy. Số máy tư nhân rất ít khi đổ chuông, nếu đổ chuông Lục Tiểu Bắc liền bật loa ngoài lên.
Lúc ấy điện thoại trong túi đổ chuông, Lục Tiểu Bắc lấy điện thoại ra khỏi túi hắn, Chu Tội liếc mắt nhìn, trên màn hình hiển thị “Tiêu Khắc”.
Ngón tay Lục Tiểu Bắc trượt một cái, đang định bật loa ngoài, Chu Tội ngẩng đầu lên liếc nhìn, sau đó nhấc vai lên, ra hiệu đưa cho hắn nghe máy.
Lục Tiểu Bắc vội vã đưa tới, còn đứng bên cạnh cười hì hì. Sau khi cúp máy bình thường toàn tiện tay vứt gần đó, nhưng lần này Lục Tiểu Bắc còn tốt bụng cất vào trong túi áo hắn. Tránh cho lát nữa lỡ mất điện thoại hoặc tin nhắn.
Tối hôm ấy Lục Tiểu Bắc gửi tin nhắn wechat cho Tiêu Khắc: Được lắm anh Tiêu, em coi thường thực lực của anh rồi.
Lúc cậu gửi tin nhắn tới Tiêu Khắc còn chưa ngủ, anh trả lời cậu: Gì cơ.
Lục Tiểu Bắc: Không nói nhiều, dù sao thì anh cũng cố lên nhé. Bắc Bắc ngày đêm cổ vũ cho anh.
Tiêu Khắc bị cậu ta chọc cho bật cười, trả lời: Cảm ơn Bắc Bắc.
Lục Tiểu Bắc: Không cần cảm ơn.
Tiêu Khắc khóa màn hình, không muốn nói chuyện với cậu nhóc hâm hấp này, định đi ngủ. Nhưng vừa mới nhắm mắt thì di động lại có tiếng chuông, vẫn là tin nhắn của Lục Tiểu Bắc.
Lục Tiểu Bắc: Anh Tiêu, em thật lòng đấy.
Lục Tiểu Bắc: Anh cố lên nhé, thật đấy. Cảm ơn anh.
Tiêu Khắc chau mày, gõ vài câu không giống câu hỏi, nhưng suy nghĩ một chút rồi xóa đi. Chỉ gửi một câu qua.
Tiêu Khắc: Được, chờ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...