Trời tối, sương mù dày đặc, người dân bên kia sông mở những ô cửa sổ nhỏ hướng ra đường, vài gia đình đang ngồi quanh bàn ăn vừa ăn vừa trò chuyện.
Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn thoang thoảng trong không khí ẩm ướt.
Hạ Chi Nam ở trong nhà trọ cả ngày buồn chán, đến giờ cô còn chưa ăn một hạt cơm nào.
Ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, đột nhiên cô cảm thấy đói bụng.
Bụng cô kêu ‘ọt ọt’, át cả tiếng nhạc trong phòng.
Ngụy Đông đang đứng trước tủ kiểm tra những thiết bị cần dùng, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy cô đang khẽ tựa vào khung cửa, gò má nhợt nhạt hơi ửng hồng, giấu đầu vào mái tóc đen dài.
Anh định vờ như không nghe thấy, nhưng âm thanh cứ liên tiếp vang lên hệt như một bản giao hưởng.
“Có tiền xăm hình mà không có tiền ăn à?” Anh không nhịn được chế giễu một câu.
Hạ Chi Nam hay xấu hổ nên bị anh hỏi thì tai nóng rực, bất chấp ngẩng đầu hỏi: “Có quán bán đồ ăn nào gần đây không?”
“Ra ngoài rẽ phải, đi bộ chừng mười mét, có một tiệm bánh bao hấp Thượng Hải.”
Cô có vẻ ngượng ngùng, nói nhỏ: “Buổi tối tôi không ăn đồ có bột mì.”
Ngụy Đông sửng sốt, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn sinh vật lạ.
Một người vạm vỡ to béo, lại là bộ đội đặc chủng miền Bắc như anh thường ăn bột mì nhiều hơn ăn cơm.
Xuất ngũ mấy năm rồi mà anh vẫn không thay đổi được thói quen mỗi ngày ăn vài cái bánh bao, ăn mãi thành thói quen, không ăn sẽ cảm thấy khó chịu.
“Vậy cô lột bỏ vỏ bánh đi, ăn thịt bên trong thôi.”
“Buổi tối tôi cũng không ăn thịt.”
“...”
Anh bật cười, nụ cười lạnh căm căm khiến người ta nổi hết da gà.
Ngay từ đầu đã không muốn nhận khách này.
Nếu không vì trời tối mịt và vì cô là con gái chân yếu tay mềm từ vùng khác đến, thì anh đã thẳng thừng đóng cửa đuổi khách rồi.
Ngụy Đồng đưa tay mở ngăn kéo, lấy mấy cái bánh quy sắp hết hạn ra rồi quay người đi về phía cô.
“Đồng Diêu chỉ là trấn nhỏ, trừ mùa du lịch ra thì chẳng có quán nào mở buổi tối cả.”
Anh nhét bịch bánh quy cho cô rồi nói: “Hình săm kia cần ít nhất phải mấy tiếng mới xong, nếu không muốn chết đói thì ăn đi.”
Lần này Hạ Chi Nam không từ chối nữa, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Đối với cô thì bánh quy không khác gì bánh bao hấp cả, nhưng lúc này cô rất đói, bên ngoài lại gió thổi mưa phùn.
Bây giờ cô cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Người đàn ông kia chẳng màng tới cô nữa, anh lục tìm trong ngăn tủ mấy bức vẽ tay mình vẽ lúc trước.
Anh nhớ năm ngoái anh từng vẽ một bức hoa bỉ ngạn, bởi vì hoa này khi nở có màu đỏ rực vô cùng đẹp, nên khi cô vừa nhắc đến tên thì lập tức nhớ đến nó.
Hạ Chi Nam khó khăn nuốt mấy miếng bánh quy, cũng tạm lấp được cái bụng trống rỗng, nhưng bánh quy khô khốc lại mắc kẹt trong cổ họng khiến cô khó nuốt xuống.
Ngụy Đông tìm hồi lâu cuối cùng cũng thấy bức vẽ, ngẩng đầu lên thì thấy mặt cô đỏ bừng vì nghẹn.
Anh tốt bụng lấy một chai nước khoáng từ hộp các-tông trong góc đưa cho cô.
“Cảm… khụ khụ khụ…”
Vụn bánh quy bị nghẹn trong cổ họng làm cô ho sù sụ.
Qua khoé mắt cô nhìn thấy chai nước ở góc thùng các-tông, định giả vờ như không thấy, nhưng cảm giác nghẹt thở như muốn xé phổi nên cuối cùng không chịu được phải đi sang thu dọn.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, đợi cô uống nước xong thì anh đưa tờ giấy vẽ qua.
“Hình này được không?”
Hạ Chi Nam đưa mắt nhìn, đồng tử hơi giãn ra vì ngạc nhiên lẫn thích thú.
Tấm hình này so với ảnh mạng cô tìm đẹp hơn nhiều.
Có thể nói sống động như thật, những bông hoa bỉ ngạn nở mỏng manh như máu, lộng lẫy như sen đỏ địa ngục.
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quá thô kệch của anh, trên cằm lún phún râu ria lởm chởm, nghi hoặc hỏi: “Cái này là anh vẽ à?”
Ngụy Đông bị ánh mắt khó tin của cô chọc giận, cười nửa miệng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có.”
Ngẫm lại thấy mình phản ứng hơi bất lịch sự, cô cười nhẹ nói: “Rất đẹp.”
“Vậy quyết định lấy hình này phải không?”
“Ừm.”
Ngụy Đông làm việc hết sức cẩn thận.
Vì máy xăm tiếp xúc trực tiếp với da nên lần nào anh cũng khử trùng rất nhiều lần.
Sao chép bản vẽ xong, tất cả chuẩn bị xong xuôi, anh thản nhiên ngồi lên chiếc ghế cao cạnh ghế vali chuyên dụng, bật ngọn đèn sàn nóng như thiêu đốt, nghiêng đầu nhìn cô: “Đứng đó làm gì, lại đây.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Nam xăm mình, chỉ có nhiệt huyết và can đảm tràn đầy, ngoài ra cô chẳng biết gì cả.
Thế nên anh bảo gì thì cô làm theo đó.
“Bên trái hay bên phải?”
Cô cân nhắc một lúc: “Bên phải.”
Người nọ không kiên nhẫn lắm, kêu cô nằm xuống.
Thế nhưng cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp đổi sang tư thế nằm nghiêng thì anh nhìn thấy tà sườn xám của cô bị trượt lên cao vì tư thế ngồi, xê dịch lên tận đùi, lộ ra làn da trắng như tuyết và mịn màng như kem.
“Đừng nhúc nhích.”
Anh nóng mắt nhìn đi nơi khác, bảo cô dừng chuyển động chiếc eo thon đang nhẹ lắc lư.
“Bộ đồ cô mặc như vậy làm sao cởi ra được?”
“Hả?” Đôi mắt cô đầy vẻ hoang mang.
“Khụ.” Nguỵ Đông ổn định lại hơi thở rối loạn của mình, mấp máy môi nói: “Ý tôi là, cô không cởi thì làm sao tôi xăm cho cô được?”
Hạ Chi Nam theo ánh sáng đèn mà nhìn thẳng ánh mắt u ám của anh, rõ ràng tính tình cô hay xấu hổ vậy mà lại bất ngờ hỏi một câu: “Mấy anh làm nghề xăm hình đều thích giở trò lưu manh vậy sao?”
“Nói bậy rồi.”
Anh cũng chẳng buồn tức giận, cười ranh mãnh nói: “Cô sợ thì đừng cởi.
Đi tìm chỗ khác đi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giao nhau, cũng không biết chạm vào dây thần kinh nào mà xấu hổ bay biến hết.
Cô lấy tay trái chạm vào dây kéo phía trên thắt lưng.
Sườn xám cách tân tiện hơn sườn xám truyền thống, bên trong cô có mặc quần đùi bảo hộ.
Cô kéo váy đến eo rồi nằm nghiêng xuống, dáng người nhấp nhô hấp dẫn, nửa người nửa đôi chân dài nuột nà thẳng tắp mảnh khảnh, trắng đến mức chói mắt.
“Bắt đầu đi.”
Bây giờ thì cô trở thành người ra lệnh.
Ngụy Đông trầm ngâm nhìn cô một lúc, không nói thêm lời nào, cẩn thận chuyển bản vẽ đến chỗ xăm.
Làn da của cô ấy trắng như tuyết, hình ảnh những bó hoa nở rộ trên làn da trắng như tuyết có một sức hấp dẫn lạ thường.
“Cô nghĩ cho kĩ.
Tôi bắt đầu đường secant rồi thì sẽ không xoá được đâu.”
Đường secant là thuật ngữ bên trong đường tròn, tương đương với vẽ đường mẫu để xăm theo.
“Được.”
Quả thật cô có hơi sợ, nhưng không phải sợ hối hận mà là sợ đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...