Đến giờ ra chơi.
Lâm Hiểu Ninh lại đi chơi cùng mấy bạn nữ, còn Lâm Hữu Kỳ thì vẫn đang suy nghĩ có nên bảo Lâm Hiểu Ninh từ bỏ vai diễn hay không.
Đến giờ vào lớp.
Vì là tiết thể dục nên các bạn trong lớp đều tập trung dưới sân thể dục.
Sắp tới giữa các lớp sẽ tổ chức thi đấu bóng đá, cho nên thầy thể dục cho phép các bạn trong đội bóng ra sân cỏ tập luyện, còn các bạn không ở trong đội bóng thì được tham gia các hoạt động thể thao khác hoặc ngồi nghỉ ngơi.
Lâm Hữu Kỳ không có trong đội bóng nên liền ngồi một mình ở một góc, còn Lâm Hiểu Ninh thì ngồi một nhóm với mấy bạn nữ để trò chuyện.
Nhưng ngồi nói chuyện một lúc, Lâm Hiểu Ninh phải đưa mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ tới cả chục lần.
Càng nhìn, cô càng không đành lòng để Lâm Hữu Kỳ cô đơn ngồi một mình một góc như vậy.
Nhưng nếu rời khỏi nhóm bạn để đến ngồi cạnh anh thì cũng không được.
Bây giờ Lâm Hiểu Ninh và các bạn đang nói chuyện rất vui vẻ.
Nếu tự nhiên lại đứng dậy, nói với các bạn rằng: “Các cậu nói chuyện tiếp đi, tớ muốn đi ngồi với Lâm Hữu Kỳ.” thì không phải quá kỳ cục hay sao?
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây, Ngô Hải Mộng ngồi bên cạnh cô bỗng nhiên lên tiếng: “A đúng rồi! Tiểu thuyết [Tôi thích nam phụ] tối hôm qua mới ra chương mới nhưng tớ vẫn chưa kịp đọc.
Mấy cậu đọc chưa?”
Vừa nghe Ngô Hải Mộng nói vậy, sắc mặt mấy bạn nữ liền chùng xuống.
Một bạn nữ thở dài rồi lên tiếng: “Đọc thì đọc rồi, khóc cũng khóc rồi.
Tác giả quá nhẫn tâm.”
Ngô Hải Mộng nghe vậy thì vội vàng hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ là… tác giả trừng phạt nữ chính Tô Huệ Hoa rồi sao?”
Mấy bạn nữ nhìn Ngô Hải Mộng rồi gật đầu.
“Đúng vậy.
Tác giả đã trừng phạt Tô Huệ Hoa rồi.”
Ngô Hải Mộng nghe đến đây thì vội vàng rút điện thoại ra.
“Tớ phải đọc ngay bây giờ.
Tớ phải đọc xem rốt cuộc tác giả đã làm gì nữ chính của tớ.”
Mấy cô bạn thấy Ngô Hải Mộng kích động như vậy thì không nói gì.
Lúc biết nữ chính gặp chuyện, bọn họ cũng kích động y như Ngô Hải Mộng bây giờ.
Một cô bạn trong nhóm bỗng nhớ tới Lâm Hiểu Ninh nên liền hỏi: “Lần trước cậu nói là chưa đọc tiểu thuyết này đúng không, Hiểu Ninh.”
Lâm Hiểu Ninh ngồi ngay bên cạnh Ngô Hải Mộng lúc này đang ngẩn người.
Bỗng nhiên nghe thấy cô bạn nhắc đến tên mình, cô mới giật mình: “Hả? Cậu vừa nói gì vậy?”
“À… Tớ hỏi là lần trước cậu bảo rằng chưa xem tiểu thuyết này, đúng không?”
Lâm Hiểu Ninh mỉm cười gật đầu, đáp: “Ừ.
Tớ chưa xem.”
Tuy nhiên, trái ngược với nụ cười ngoài mặt, trong lòng Lâm Hiểu Ninh lại đang hoang mang vô cùng.
Nữ chính Tô Huệ Hoa đã bị trừng phạt rồi.
Cô ấy bị trừng phạt vì không yêu nam chính mà lại yêu nam phụ.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy rất lo lắng.
Cô đã thích Lâm Hữu Kỳ, cũng đã quyết định mai sau sẽ sống với anh.
Vậy thì liệu cô có bị trừng phạt không?
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây thì liền phát hiện ra Ngô Hải Mộng ngồi bên cạnh mình đang khóc thút thít.
Thế là cô liền quay lại, hỏi Ngô Hải Mộng: “Cậu sao vậy?”
Ngô Hải Mộng vừa nhìn vào nội dung tiểu thuyết trên màn hình điện thoại, vừa sụt sịt nói: “Tô Huệ Hoa… Tô Huệ Hoa khi đi qua đường đã bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm trúng… Hiện giờ đang cấp cứu… Tình trạng vô cùng nguy kịch…”
Bị xe đâm trúng.
Tình trạng nguy kịch.
Lâm Hiểu Ninh đơ người, trong lòng bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ vẫn đang ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc có nên bảo Lâm Hiểu Ninh từ bỏ vai công chúa hay không.
Bỗng nhiên, anh lại nghe thấy tiếng mấy bạn nam đứng gần đó nói chuyện.
“Lương Hiên được vào vai chàng hoàng tử, đúng là may mắn thật đấy nhỉ!”
“Được đóng chung với Lâm Hiểu Ninh thì đúng là may mắn quá còn gì.
Không khéo còn được hôn Lâm Hiểu Ninh nữa đấy!”
Lâm Hữu Kỳ vừa nghe đến đây thì gân xanh đã nổi đầy trên trán.
Anh tức giận đứng phắt dậy, quát: “Chúng mày vừa nói cái gì?”
Mấy bạn nam đứng gần đó giật mình.
Thấy người nổi giận là Lâm Hữu Kỳ, bọn họ sợ hãi, định chuồn đi thì lại bị Lâm Hữu Kỳ gọi lại, hỏi: “Hôn cái gì? Sao lại hôn? Chúng mày nói thế là có ý gì?”
Mấy bạn nam bị Lâm Hữu Kỳ dọa sợ đến run người.
Một bạn nam liền lắp bắp nói: “À… Thì… Trong vở kịch [Nàng công chúa ngủ trong rừng] có cảnh hoàng tử hôn công chúa… Nên là… bọn tớ nghĩ… chắc có thể là Lương Hiên sẽ hôn Lâm Hiểu Ninh thôi…”
Nghe vậy, hai bàn tay Lâm Hữu Kỳ vô thức siết chặt lại.
Mắt anh nổi đầy tơ máu, trông vô cùng dữ tợn.
Mấy bạn nam thấy vậy thì sợ hãi tột độ, liền vội vàng nói:
“Bọn tôi chỉ nói vậy thôi chứ chắc không hôn đâu!”
“Đúng vậy… Chỉ là diễn kịch thôi mà… Nhất định là hôn giả thôi… Cậu đừng nóng…”
Lâm Hữu Kỳ dù nghe vậy nhưng vẫn vô cùng tức giận, liền trừng mắt nhìn mấy bạn nam rồi quát: “Cút.”
Mấy bạn nam sợ hãi, liền chạy một mạch đi.
Lâm Hữu Kỳ vẫn chưa nguôi giận, lúc này chỉ muốn ra tay đánh người cho đỡ tức.
Tuy nhiên, biết rằng đánh người cũng chẳng có ích gì nên Lâm Hữu Kỳ đành kìm nén cơn giận.
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải thuyết phục Lâm Hiểu Ninh không tham gia vào vở kịch kia.
Lâm Hữu Kỳ mới đầu còn phân vân, do dự không biết có nên khuyên cô từ bỏ vai diễn hay không.
Nhưng vừa rồi, nghe thấy mấy bạn nam nói rằng trong vở kịch có cảnh hôn, Lâm Hữu Kỳ đã quyết định rồi.
Nhất định không thể để Lâm Hiểu Ninh tham gia vở kịch này.
Nhất định không!
Lâm Hữu Kỳ đã quyết tâm, liền đi về phía Lâm Hiểu Ninh để nói chuyện với cô.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh còn đang hoang mang, lo lắng về chuyện nữ chính phải trả giá vì yêu nam phụ.
Cô rất sợ mình sẽ giống như nữ chính Tô Huệ Hoa, chỉ vì đi ngược lại nguyên tác mà phải trả giá.
Đã vậy, các bạn nữ ngồi xung quanh cô còn sôi nổi bàn luận:
“Liệu nữ chính có sao không? Tớ xem mấy bộ phim tình cảm, thấy mấy chị nữ chính sau khi tai nạn thì toàn bị chấn thương sọ não các kiểu.”
“Có chị nữ chính bị đâm đến tàn phế đó!”
“Có chị nữ chính còn trở thành người thực vật nữa.”
Nghe đến đây, khuôn mặt Lâm Hiểu Ninh tái mét.
Dù không muốn, nhưng trong đầu cô lại bắt đầu hiện lên hình ảnh bản thân bị xe đâm trúng.
Sau đó, có thể cô sẽ chấn thương, có thể cô sẽ tàn phế, có thể cô sẽ trở thành người thực vật.
Lâm Hiểu Ninh bị những gì mình tưởng tượng làm cho hoang mang tột độ.
Nỗi sợ trong lòng càng ngày càng lớn, như muốn bao trùm và nuốt lấy Lâm Hiểu Ninh.
May sao, khi Lâm Hiểu Ninh dần dần bị nỗi sợ khống chế, một giọng nói quen thuộc đã vang lên: “Lâm Hiểu Ninh!”
Lâm Hiểu Ninh sực tỉnh.
Cô quay đầu, nhìn về phía người vừa cất tiếng gọi cô - Lâm Hữu Kỳ.
Là Lâm Hữu Kỳ đã gọi cô.
Là anh đã kéo cô ra khỏi sự sợ hãi.
Lâm Hữu Kỳ.
“Lâm Hữu Kỳ…” Lâm Hiểu Ninh vô thức gọi tên Lâm Hữu Kỳ, giọng nói nghe có chút run run.
Không ngờ rằng, khi cô vừa gọi tên anh xong, trên sân bóng bỗng vang lên một tiếng hét chói tai.
Lâm Hiểu Ninh và mấy cô bạn đều giật mình, liền quay lại nhìn về phía sân bóng thì liền phát hiện ra Lương Hiên đang ngã ở dưới đất.
Thầy giáo thể dục nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lương Hiên để xem xét vết thương cho anh.
Mấy bạn học đang ở gần đó cũng vội vàng chạy đến xem tình hình.
Nhóm bạn của Lâm Hiểu Ninh cũng bảo nhau: “Chúng ta mau đi xem Lương Hiên đi!” Nói rồi, mấy bạn nữ liền chạy về phía sân bóng, chỉ có Lâm Hiểu Ninh là vẫn đứng yên tại chỗ.
Lương Hiên bị thương, các bạn học đã lo lắng và vây quanh cậu ta rồi, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy mình không cần thiết phải đi nữa.
Hơn nữa, lúc nhóm bạn của Lâm Hiểu Ninh vừa rủ nhau đi đến sân bóng, Lâm Hữu Kỳ đã vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Hiểu Ninh rồi giữ tay cô lại rồi.
Anh không muốn cô đi xem Lương Hiên.
Anh nói nhỏ với cô: “Ở đây thôi, đừng đi ra chỗ đó.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì nhìn anh rồi gật đầu, nói: “Được.
Tôi không đi.”
Lúc này, thầy giáo thể dục xem vết thương cho Lương Hiên xong thì liền hô lớn: “Vết thương của Lương Hiên khá nặng, bạn nào cầm điện thoại thì mau gọi xe cứu thương đi.”
Một bạn nữ nghe vậy thì vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra gọi điện.
Một lúc sau, xe cứu thương tới đưa Lương Hiên đi.
Lâm Hiểu Ninh nhìn theo chiếc xe, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng cho Lương Hiên.
Lâm Hữu Kỳ yên lặng đứng bên cạnh cô, trầm mặc không nói câu nào.
Đến giờ vào lớp.
Thầy chủ nhiệm vừa lên lớp thì đã thông báo: “Bạn Lương Hiên khi chơi bóng không cẩn thận bị thương, vừa rồi được đưa vào bệnh viện.
May sao vết thương không quá nặng, chỉ cần bó bột một thời gian là khỏi nên các em không cần quá lo lắng.
Chiều nay tan học, thầy và các bạn trong ban cán sự lớp sẽ đến thăm bạn ấy.
Nếu bạn nào muốn đi cùng thì cuối giờ hãy báo cáo với thầy nhé.”
“Vâng ạ.” Các bạn trong lớp đồng thanh đáp.
Sau đó, một bạn nữ bỗng nhiên lên tiếng, hỏi thầy: “Thưa thầy, Lương Hiên phải bó bột, vậy vai diễn hoàng tử trong ngày kỷ niệm trường sẽ do bạn khác đóng ạ?”
Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì gật đầu, nói: “Đúng rồi.
Lương Hiên bị thương nên không thể tham gia đóng kịch được.”
Một bạn lại hỏi: “Thưa thầy, vậy vai diễn này sẽ để cho ai đóng ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...