trên đường đi về nhà, Hạ Duy cố ý đi xem A Hoàng thế nào rồi.
Nó vẫn nơm nớp lo sợ đứng cạnh công trường, rõ ràng là rất sợ hãi nhưng lại không chịu đi.
Sao A Hoàng lại ngu ngốc như vậy chứ hả? Người chủ của em đã không cần em nữa rồi.
không biết hồi trưa nó có ăn uống gì không nên Hạ Duy lại đi siêu thị mua chút gì đó cho nó ăn.
Hai ngày nay ở nhà, hầu như ngày nào cô cũng đến cho nó ăn một lần, cuối cùng mới khiến nó thân thiết với cô, không cảnh giác với cô như ngày đầu nữa.
Nó gâu gâu hai tiếng, bắt đầu ăn đồ cô mua, Hạ Duy ngồi xổm trước mặt nó, bắt đầu bài thuyết giải dài dòng mỗi ngày: “A Hoàng à, em có lương tâm chút đi, người chủ của em không cần em thì cứ việc không cần đi, em phải sống thật thoải mái, sao còn ở đây chờ người đó nữa chứ! Chó còn nhỏ thì khôngtrách khỏi gặp phải mấy người chủ cặn bã, em không thể cứ treo cổ ở một cành cây phải không?”
“Gâu!”
“Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, có lẽ em nên học hỏi A Quất một chút, tìm một người dễ lừa gạt tỏ vẻ đáng yêu một chút, người đó mềm lòng sẽ đem em về nhà nuôi.”
“Gâu gâu.”
“Ôi chao, bây giờ có chị cho em ăn còn may, 2 ngày sau chị đi rồi thì em phải làm sao bây giờ.”
“Gâu gâu gâu.”
Hạ Duy thở dài một hơi, mỗi ngày nói chuyện với nó không biết nó có nghe lọt được bao nhiêu, nhưng bây giờ thói đời hư hỏng như vậy, cô không muốn ngày mai nó biến thành món thịt kho tàu trên bàn ăn.
“Chị đi đây, ngày mai lại đến cho em ăn, em phải cẩn thận đó nha.” Hạ Duy phủi tay đứng dậy rồi định đi thì A Hoàng sủa một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô rồi vẫy đuôi đi theo.
Hạ Duy băng qua vạch đường dành cho người đi bộ, hình như nghe được tiếng chó sủa sau lưng, côxoay đầu lại nhìn thì thấy A Hoàng đang nhắm mắt theo đuôi(*) mình.
Hạ Duy ngẩn người, dừng lại nhìn nó: “Hết đồ ăn rồi, đã cho em hết rồi.”
(*) nguyên văn là diệc bộ diệc xu: Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.
“Gâu!” A Hoàng ngẩng đầu vẫy đuôi với cô.
“thật sự không còn nữa.” Hạ Duy mở túi xách ra cho nó xem, “Em xem đi, nếu ăn chưa no thì tối chị đem ít cơm cho em.”
“Gâu.” Nó vẫn vẫy đuôi nhìn cô.
Hạ Duy: “..........”
cô xoay người tiếp tục đi thêm 2 bước rồi quay đầu lại nhìn, quả nhiên A Hoàng vẫn đi theo cô.
“....tìm một người dễ lừa gạt tỏ vẻ đáng yêu một chút, người đó mềm lòng sẽ đem em về nhà nuôi.”
Hạ Duy: “.........”
Nhìn cô có dễ lừa gạt lắm không? Lần trước A Quất chọn cô, bây giờ A Hoàng cũng chọn cô.
cô im lặng đi tiếp, A Hoàng cũng đi theo, đến khi đến trước cửa nhà cô.
Hạ Duy: “..........”
“Mẹ ơi, con về rồi đây.”
Mẹ Hạ Duy vừa ngủ trưa được một chút thì nghe tiếng cô về, nhìn về phía cửa nhà: “Sao về nhanh vậy?” Bà vừa dứt lời thì hơi sửng sốt khi nhìn thấy con chó hoang sau lưng Hạ Duy: “Con mang chó về nhà à?”
“không ạ, nó theo con về đó mẹ ơi, làm sao bây giờ?”
“Gâu.” A Hoàng tội nghiệp đứng ở cửa ra vào, vẫy đuôi với cô và mẹ.
Mẹ Hạ Duy thấy nó tội nghiệp cũng không đành lòng ném nó ra ngoài: “Có thể làm sao được nữa, thì con cứ nuôi nó đi, ai bảo con đitrêu chọc nó chứ.”
Hạ Duy: “........”
không phải do cô thấy nó đáng thương sao!
cô nhíu mày, nói với mẹ mình: “Nhưng con sắp phải về thành phố A rồi, không thì ở đây bố mẹ nuôi đi?”
“không, khó khăn lắm mới nuôi lớn con, không muốn nuôi thêm một con chó khác nữa.
Để con chó theo con đi, nó có duyên với con thì con mang về thành phố A nuôi đi.”
Hạ Duy: “........”
cô hiểu quy luật nhưng mẹ à mẹ có thể giải thích thoáng hơn được không, ‘một con chó khác nữa’ là ý gì đây?
cô xoay đầu nhìn A Hoàng, nó đang thành thật ngồi xổm ngoài cửa, tha thiết mong chờ giương mắt nhìn cô.
Hạ Duy: “.........”
Đuọc rồi, có thể cô là loại người dễ lừa gạt trong mắt động vật.
đã quyết định nuôi A Hoàng rồi nên Hạ Duy đem nó đến bệnh viện thú y kiểm tra, tiêm vắc-xin phòng bệnh, sau đó lại đến cửa hàng thú nuôi để tắm rửa cho nó.
Tắm rửa cho chó thật phiền phức, Hạ Duy chưa từng nuôi chó nên luôn đứng cạnh chủ tiệm học tập.
“A, cuối cùng cũng chỉnh đốn em sạch sẽ rồi.” Hạ Duy mang A Hoàng về nhà, nó đã từ một con chó hoang bẩn thỉu trở thành con chó đấy vô cùng anh tuấn, “Ổ nằm, thức ăn cho chó gì đó thì về thành phố A hãy mua.”
“Gâu.” A Hoàng nhảy lên, nằm trên đùi liếm bụng cô.
“Ha ha.” Hạ Duy bị nó liếm hơi nhột, cô lấy điện thoại ra nói với A Hoàng: “A Hoàng, nhìn màn hình nào, cười một cái nào.”
“Gâu.”
Hạ Duy chụp được một bức hình về tư thế oai hùng của A Hoàng, đăng lên QQ với caption là: “Nhặt được một con chó hoang và đã quyết định mang về nhà nuôi (*≧▽≦*), A Hoàng có gương mặt cực ngầu, không hề quê mùa(*) chút nào, sao lại gọi nó là chó đất(*)?”
(*) nguyên văn của chó đất là thổ cẩu.
Tác giả chơi chữ từ ‘thổ’ gồm 2 nghĩa là đất và quê mùa.
Status này nhanh chóng được người like và bình luận, nhưng thế giới này luôn tồn tại loại người khônggiống như người bình thường.
Giang Chi Châu: chữ ‘đất’ trong chó đất chính là bộ lông màu đất, không phải là ý quê mùa.
Hạ Duy trả lời bình luận của Giang Chi Châu:....!À [ mỉm cười ]
Giang Chi Châu trả lời bình luận của Hạ Duy:......!Con chó đáng yêu thế này, chỉ là chủ của nó không có văn hoá thôi.
Hạ Duy trả lời bình luận của Giang Chi Châu: Được rồi tôi biết anh có văn hoá rồi, tiếp theo đi [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ha ha ha ha cười chết mình rồi.
Tô phở biết bay: Người mê chó như mình chết mất, còn cọ đầu vào người cậu nữa chứ
Đào Dự: Em muốn đem nó về thành phố A để nuôi à?
Hạ Duy trả lời bình luận của Đào Dự: Nhưng hình như gửi vận chuyển thì hơi phiền, hơn nữa nó đã bị chủ vứt bỏ một lần, hơi nhạy cảm nên em lo gửi vận chuyển sẽ khiến nó bị sợ hãi.
Hạ Duy còn đang suy nghĩ làm thế nào để đưa A Hoàng về thành phố A thì Đào Dự gửi tin nhắn riêng cho cô: “không thì anh đưa em về thành phố A.”
Hạ Duy: À không cần đâu, làm phiền anh quá.
Đào Dự: không phiền, lái xe đi nhanh hơn, tầm 3 tiếng là đến nơi rồi, chừng nào em đi?
Hạ Duy: Ngày kia, nhưng để em thử nghĩ cách thế nào, làm phiền anh quá [ dở khóc dở cười ]
Đào Dự: Ngày kia vừa đúng thứ 7, coi như là thuận tiện cuối tuần đến thành phố A chơi [cười trộm]
Hạ Duy: Cuối tuần anh không có tiết à?
Đào Dự: Có mấy học trò học bổ túc, nhưng có thể đổi sang thứ 6.
Lâu rồi anh cũng chưa đến thành phố A, coi như là đi chơi vậy.
Hạ Duy: À....!vậy được, cảm ơn anh trước nha [đáng yêu]
Đào Dự: không cần khách sáo như vậy với anh.
Hạ Duy: Đến thành phố A em sẽ mời anh ăn cơm 23333
Từ lúc Hạ Duy đăng status này thì trong group bạn thân của cô bắt đầu ầm ĩ cả lên.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: @ Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát, cậu kết bạn với Giang tiên sinh ở lầu dưới khi nào thế?
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Bây giờ cậu mới phát hiện sao? Mình đã biết từ hai ngày trước rồi [cười trộm]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Để tiện liên lạc thôi, vì dù sao bọn mình cũng cãi nhau suốt, tìm quản lý hoài không hay.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: hhhhhh
không gầy mười cân không đổi tên: Lông mày của mình bị nhíu lại, mình cảm thấy chuyện này khôngđơn giản đâu.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ha ha ha ha + 10086
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đừng chau mày, coi chừng có thêm nếp nhăn [mỉm cười]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sấu Sấu sờ thịt thừa trên bụng mình cũng cảm thấy chuyện không đơn giản.
không gầy mười cân không đổi tên: ...![mỉm cười] Bát Bảo, cậu tự out QQ hay để bọn mình kick ra.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình chọn tự tha thứ cho bản thân mình
Hạ Duy nhìn màn hình cười một tiếng, Bát Bảo tự hi sinh bản thân để chuyển sự chú ý của Sấu Sấu, quả nhiên không hổ danh nữ hiệp.
Sáng thứ 7, Đào Dự lái xe đến trước chung cư nhà cô, mẹ Hạ Duy thấy Đào Dự đến đón thì dùng giọng điệu mập mờ nói: “Mẹ thấy cậu Đào Dự này rất tốt, công việc ổn định IQ lại cao, tương lai sinh con nhất định sẽ rất thông minh.”
Hạ Duy im lặng kéo vali và ôm A Hoàng ra ngoài: “Con đi đây, lần sau về thăm mẹ.”
Mẹ Hạ Duy nói: “Nếu không tìm được đối tượng thì đừng về nhà nữa.”
Hạ Duy: “..........”
cô có cần đi điều tra xem mình có thật là con ruột không.
Mẹ Hạ Duy tiễn cô xuống lầu, trên đường đi còn nhắc nhở: “Mẹ nhớ lúc con còn đi học không phải rất thích Đào Dự sao, mẹ cảm thấy nó cũng có ý với con, hai đứa thử tiến tới xem sao.”
“Mẹ đừng cảm thấy gì nữa, từ nhỏ đến lớn, người mẹ vừa ý đều không thích con.”
Mẹ Hạ Duy: “......”
Sao cô lại không biết xấu hổ mà nói thẳng thừng ra được nhỉ.
Mẹ Hạ Duy đưa cô lên xe rồi mới đi lên nhà, Hạ Duy ôm A Hoàng ngồi ở ghế xấu, không hề ngượng ngùng nói với Đào Dự: “Mẹ em nói chuyện cái đúng cái sai, anh đừng để trong lòng.”
Đào Dự mỉm cười: “không sao, mẹ anh cũng hay nói anh như vậy.”
Hạ Duy vốn định nói với điều kiện của anh sẽ có nhiều cô gái thích, nhưng lại chợt nhớ đến cuộc trò chuyện hôm đó của hai người ở trường liền ngậm miệng.
3 tiếng đi đường không tính là dài, nhưng cũng không ngắn.
Đào Dự ngừng đỗ xăng một lần, còn lại là vẫn luôn chạy trên đường.
Hạ Duy sợ A Hoàng sẽ làm quậy tung xe của Đào Dự, nhưng cũng thật may là nó ngoan ngoãn ngồi mộtbên, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào khung cảnh thay đổi không ngừng ngoài cửa sổ.
Hạ Duy xoa đầu nó, không nhịn được nghĩ nó có nhớ đến người chủ cũ của nó không, vì dù sao bọn họ cũng sắp đến mộtnơi ở mới.
“Sao lại muốn đưa chó về thành phố A để nuôi?” Đào Dự nhìn cô trong kính chiếu hậu rồi hỏi.
Hạ Duy đáp: “Gần chỗ chúng ta có một cửa hàng đang được xây dựng, người chủ nhà đã dọn đi rồi và để nó lại, cực kỳ đáng thương.
rõ ràng người chủ cũ không cần nó nữa, nó cứ ngu ngốc đứng đợi ở đó.”
“Con chó này rất trung thành và có trách nhiệm.”
“Đúng đó, mẹ em nói chó đất dễ bị vứt bỏ lắm, chứ nếu là loại chó đắt tiền thì người chủ đó chắc chắn đã mang nó đi rồi.”
Đào Dự nhớ đến status trước đây của cô, bật cười nói: “Qủa thật A Hoàng rất ngầu.” anh nghĩ nghĩ mộthồi rồi lại hỏi: “Người bình luận đầu tiên có phải Giang tiên sinh ở lầu dưới nhà em phải không?”
“Vâng ạ...!Là người rất xấu xa.”
Đào Dự không lên án nhân phẩm của anh, chỉ hói” Vì sao em lại nói mình là mẫu người con gái anh ta không thích?”
“Ha ha, vị Giang tiên sinh này không chỉ có tính tình xấu xa, mà còn có tính sạch sẽ, anh ta không chấp nhận con gái đã quen bạn trai.
Đàn ông các anh có phải đều như vậy không?”
“Được nhiên không phải rồi, anh không ngại đâu.”
Hạ Duy lại im lặng.
Đào Dự thấy cô không nói nữa cũng không miễn cưỡng cô, tiếp tục im lặng lái xe.
Cuối cùng hơn 12h bọn họ cũng đã đến chung cư chỗ Hạ Duy ở.
Đào Dự dừng xe lại, theo Hạ Duy xuống xe: “anh giúp em đem hành lý lên.”
Qủa thật là tay Hạ Duy còn phải ôm A Hoàng nên không thuận tiện xách hành lý, liền khẽ gật đầu với Đào Dự.
Hai người đứng trong thang máy đi lên lầu.
Lúc cửa thang máy được mở ra, Giang Chi Châu liền thấy Hạ Duy, anh sững sờ một lúc mới hỏi: “cô về rồi sao?”
Cảm xúc mừng rỡ còn chưa kịp thể hiện lên mặt thì anh nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm đứng bên cạnh cô, khoé miệng đang cong lên thì chợt sững lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...