Tâm Meoo 555
Nguyễn Lê Uyển bỗng nhiên cảm nhận được sự thất bại, càng cảm thấy áp lực lớn hơn, nếu nghĩ kỹ lại thì trừ lồng tiếng ra cô không biết cái gì khác nữa cả, giọng điệu hơi hoảng hốt: “Đều, đều được…”
Vừa mới thốt ra câu đấy, lại lập tức nhận ra bản thân lại bắt đầu qua loa trong lúc vô thức rồi, thế nên vội vàng bổ sung: “Không ăn món cay là được.”
Từ khi bị anh nhắc nhở một lần, cô luôn có ham muốn sống hơn, lúc nào cũng nhớ kỹ lời hứa “Phải nghiêm túc, không qua loa“.
Thấy cô bớt chợt sợ hãi, anh lại thấy quá đáng yêu rồi.
Thiệu Đình Tống trầm tư trong chốc lát, “Vậy sườn xào chua ngọt được không? Thích ăn chua không?”
“Ừm, thích ăn.”
…
Căn phòng cách đây không xa, đi hơn mười phút đồng hồ đã đến nơi.
Là kiểu phòng chung cư, ở tầng 66, một số tầng mang lại sự may mắn.
Điều đầu tiên Thiệu Đình Tống làm khi mở cửa là bảo Nguyễn Lê Uyển ấn vân tay vào, cũng đổi mật khẩu thành ngày mà bọn họ đi đăng ký kết hôn.
Đi từ cửa phòng vào là đến phòng khách sáng rực, bên trái phòng khách còn có một quầy bar nhỏ, bày đầy đủ loại rượu khác nhau.
Phía sau là phòng bếp theo kiểu nửa mở, từ phòng bếp nhìn nghiêng vào sẽ thấy một phòng ngủ, đi vào nhìn thì thấy phòng ngủ cũng theo tông màu sáng trắng, vừa gọn gàng vừa ấm áp, trong đấy có cái cánh cửa ngầm, cánh cửa màu đen khi đẩy ra thì sẽ vào phòng thay đồ, còn phía sau cánh cửa màu bóng kia là phòng tắm.
Bên cạnh phòng khách còn có cầu thang, đi lên phía trên xem thì có phòng cho khách và căn phòng chưa được bố trí gì cả.
Căn phòng này theo kiểu kết cấu 3 tầng, có sân thượng, trên sân thượng có bày 2 chiếc ghế bập bênh và một chiếc xích đu, không gian cũng khá rộng, ở giữa hai chiếc ghế là một bàn trà nhỏ làm bằng kính.
Còn có cửa sổ bằng kính và rèm che, vừa có thể thưởng thức phong cảnh đẹp bên ngoài vừa có thể che kín được ánh sáng bên ngoài.
Cả căn phòng này không được xem là lớn, ít nhất không thể so được với nhà riêng của hai người họ, nhưng hai người ở thì vẫn thấy rộng.
Đây cũng là lần đầu tiên Thiệu Đình Tống đến đây, trước đó anh chỉ mới xem qua bản vẽ thiết kế, nhưng cũng khá hài lòng với căn phòng này.
“Tôi cảm thấy không gian hạn chế sẽ phù hợp để bồi dưỡng tình cảm hơn, vậy nên không có phòng quá lớn, em cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Lê Uyển chớp mắt mấy cái, không biết nói gì cho phải, dù sao cô cũng chưa bao giờ bồi dưỡng tình cảm với một người xa lạ như vậy cả, đành nói thật: “Cũng được, nhưng không biết phải nói gì cả.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Thiệu Đình Tống chăm chú bằng đôi mắt tròn long lanh, khi mím môi khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, cố gắng chứng minh mình không tỏ ra qua loa.
Thiệu Đình Tống cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên véo má cô, sau đó lại thu tay về ngay, vội vàng ho lên tiếng: “Ừm, tôi hiểu rồi.
Em biết rửa rau không?”
Rửa rau… Có lẽ cũng đơn giản thôi, nhưng không dám khoác lác, Nguyễn Lê Uyển nói thật: “Không biết, nhưng tôi có thể học.”
Thiệu Đình Tống nghĩ ngợi, cùng nhau nấu cơm có thể gia tăng tình cảm, hơn nữa… Nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm bất an của Nguyễn Lê Uyển, anh cảm thấy nếu từ chối cô thì có hơi nhẫn tâm, đành nói: “Vậy tôi dạy cho em.”
Hai mắt Nguyễn Lê Uyển cong thành hình lưỡi liềm, “Được ~“
Thiệu Đình Tống mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đầy đủ.
Có lẽ có thể cân nhắc đến chuyện tăng tiền lương.
Thiệu Đình Tống nghĩ như thế, quay đầu hỏi cô: “Thích ăn loại rau gì?”
Nguyễn Lê Uyển thăm dò thử nhìn vào tủ lạnh, vừa định nói “Đều được, không kén ăn”, nhưng ánh mắt vùng vẫy, Thiệu Đình Tống lại lúc cười lúc không nhìn cô.
Cô chớp mắt mấy cái, đành phải khẽ nói thật: “Tôi không thích ăn rau.
Anh cứ chọn thứ anh thích là được.”
Thiệu Đình Tống không nói gì nữa, cũng không lấy rau xanh, mà chỉ lấy hai củ cà rốt và cà chua, lại lấy hộp đựng xương sườn trong ngăn đá ra.
“Ăn được cá không?”
“… Ăn được.”
“Vậy nấu canh cá nhé?”
“Được.”
…
Thiệu Đình Tống đi hai chuyến mới lấy đủ nguyên liệu nấu ăn, Nguyễn Lê Uyển im lặng theo sát phía sau anh, khi đang xoắn xuýt không biết nên làm gì thì bỗng nhiên nhìn thấy chiếc tạp dề treo ở bếp, đôi mắt sáng lên.
Cô lấy tạp dề xuống, bước nhỏ tiến đến bên cạnh Thiệu Đình Tống, anh đang kiểm tra xem đã đủ gia vị chưa.
“Tôi, tôi đeo tạp dề cho anh.” Tai Nguyễn Lê Uyển đỏ lên, đôi mắt căng thẳng chớp chớp, nói lắp bắp, “Anh, anh cúi thấp đầu xuống.”
Đôi mắt Thiệu Đình Tống xuất hiện một tia kinh ngạc, trong tay vẫn đang cầm lọ muối và đường trắng, anh nghe lời cong eo cúi đầu thấp xuống.
Hơi thở nóng khẽ phả vào trán cô, hơi thở chỉ thuộc về Thiệu Đình Tống phủ xuống.
Nguyễn Lê Uyển đeo tạp dề vào cổ anh với vẻ căng thẳng, đầu ngón tay hơi lạnh không cẩn thận đụng vào vành tai mềm của anh, lúc này cô như con chim nhỏ sợ sệt rụt tay lại.
Cúi đầu không dám nhìn biểu cảm trên mặt Thiệu Đình Tống, cầm lấy hai dây lưng tạp dề muốn thắt qua thắt lưng gầy nhưng rắn chắc của anh, chợt nghe thấy tiếng cười thầm truyền từ trên đỉnh đầu xuống.
“Em đừng sợ, tôi thật sự không phải là người xấu.”
“… Tôi, tôi biết rồi.”
Xấu hổ quá! Khuôn mặt Nguyễn Lê Uyển đỏ tới tận mang tai, rầu rĩ chuyển đến phía sau lưng anh, nhanh tay buộc dây lại.
Sau đó cầm lấy hai củ cà rốt ở bên cạnh, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: “Hai củ, hai củ này, chỉ cần rửa là được à?”
Giọng nói hơi run rẩy, ánh mắt mơ màng, rõ ràng đang hỏi anh nhưng lại không dám ngẩng đầu lên.
Thiệu Đình Tống mỉm cười đưa dao gọt đến trước mặt cô, giọng nói hơi trầm còn chứa cả sự vui vẻ khó nhận ra: “Rửa sơ một lần, rồi lấy cái này để gọt, rửa lại một lần nữa, sau đó đặt vào chậu là được.”
Nguyễn Lê Uyển cầm lấy, gật đầu liên tục, bờ môi khép mở, cũng không còn nổi dũng khí để làm gì đó rồi.
Buộc tạp dề đã tiêu tốn tất cả sức lực của cô rồi.
Việc giao lưu giữa người và người thật phức tạp! Người ta đã chủ động nấu cơm rồi, không làm gì đó thì lại thấy băn khoăn ngại ngùng! Nguyễn Lê Uyển vừa vùi đầu vào gọt vỏ, vừa khẽ thở dài.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người tự làm việc của mình.
Thiệu Đình Tống nói xong, bàn tay dứt khoát linh hoạt, đợi đến khi Nguyễn Lê Uyển gọt vỏ xong theo như lời anh nói, anh đã sơ chế đủ hết các thứ khác rồi, nhanh đến mức Nguyễn Lê Uyển ngẩn người.
Đến khi Thiệu Đình Tống bắt đầu cắt cà rốt, Nguyễn Lê Uyển lại hơi nghiêng người nhìn con dao thoăn thoắt trong tay anh, trái tim đập bình bịch, đỉnh quá… Cái này mà gọi là bình thường trong truyền thuyết à?
Lại nhìn về phía những lát cà rốt mỏng, cô không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh từng học cái này à?” Dì Tôn còn chưa cắt nhanh như vậy đâu!
Thiệu Đình Tống: “Cắt nhiều nên quen tay thôi.”
“À à.”
“Có thích ăn món gì không?”
“… Không.” Nguyễn Lê Uyển phồng má, xót xa phát hiện sở thích của cô ít đến đáng thương, đành phải bổ sung thêm cho có còn hơn, “Thích ăn thịt, có được tính không?”
“Được,” Thiệu Đình Tống đáp lại nghiêm túc, “Nếu có thời gian rảnh sẽ làm Mãn Hán Toàn Tịch cho em nhé?”
Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Làm quá vậy! Nguyễn Lê Uyển vẫn cong môi cười, “Được.”
Thiệu Đình Tống đặt những miếng cà rốt đã thái xong vào trong đĩa, mỉm cười không biết đang nói đùa hay là nghiêm túc: “Đợi em chuyển qua đây trước đã… Tôi bắt đầu xào rau rồi, mùi khói dầu cả, em ra ngoài xem TV trước nhé?”
“Vâng.”
Nguyễn Lê Uyển khẽ đáp, quay người đi về phía phòng khách, mở ti vi, nhưng cũng chỉ mở đại lên thôi.
Sau đó lặng lẽ quay người ghé vào mép ghế sô pha, đôi mắt lẳng lặng nhìn về Thiệu Đình Tống đang tất bật ở trong bếp.
Lúc này đây, cô cảm giác như trên người anh có cả mùi khói lửa, không giống như vẻ cao quý kiêu ngạo ở lần gặp trước.
Không thể tưởng được ông trùm cao quý giá trị hàng vạn lại quen thuộc với phòng bếp như vậy.
Nguyễn Lê Uyển thật sự kinh sợ, như chị cả và anh hai của cô, còn không biết phân biệt đâu là đường đâu là muối, cô thật sự không có cách nào tưởng tượng khi bọn họ vào bếp sẽ thế nào.
Khi trầm tư nghiêng đầu suy nghĩ, phần má bỗng chạm phải chiếc nhẫn kim cương hơi lạnh.Tiếng TV ầm ỹ và tiếng động trong phòng bếp cùng lúc lọt vào trong tai, trái tim Nguyễn Lê Uyển đập loạn, bỗng nhiên bớt sợ căn phòng xa lạ này hơn.
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng đã cắt đứt suy nghĩ, Nguyễn Lê Uyển vội vàng quay đầu lại, tắt tiếng của TV.
Cô cầm điện thoại lên, trông thấy hai chữ “chị gái” lạnh ngắt, hơi thở Nguyễn Lê Uyển trở nên dồn dập, nghe điện thoại với tâm trạng thấp thỏm không yên.
Nguyễn Tần Ninh hỏi ít nhưng ý nhiều: “Ở đâu?”
Nguyễn Lê Uyển không biết nơi này là đâu, đành phải nói úp úp mở mở: “Ở cùng với anh Thiệu.”
“Chị hỏi em ở đâu?”
Trái tim nhỏ lại bất giác run rẩy, cô xoắn xuýt thử thăm dò: “Ở, ở nhà của bọn em.”
Não cô vô ý thức thuận theo mạch suy nghĩ của Thiệu Đình Tống, sau này bọn họ ở chung tại chỗ này, vậy nên đây cũng chính là nhà chung của hai người mà.
Nguyễn Tần Ninh ở đầu dây bên kia cười khẩy một tiếng ngắn ngủi, còn nghe được lửa giận trong tiếng nghiến răng, nhưng vẫn phải cố gắng duy trì giọng điệu ôn hòa: “Uyển Uyển, em chỉ có một nhà thôi.”
Cái tên chó chết Nguyễn Quỳnh Chương giới thiệu loại người gì vậy?! Chưa đến hai ngày mà đã lừa con bé về nhà rồi, vừa nhìn đã biết là một người tâm tư thâm sâu lại không biết xấu hổ rồi!
Nguyễn Lê Uyển ngây ngốc còn chưa kịp phản ứng, điện thoại ở trong tay bỗng nhiên bị người khác rút ra.
Hết chương 5.
Lời của tác giả:
Uyển Uyển: Tôi, tôi không nói sai chứ, ngốc nghếch ing.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...